Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 14: Biển máu và con cá trê

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Biển máu và con cá trê


Hắn rửa mặt xong, rồi mở vòi hoa sen tắm rửa bộ thân thể dơ bẩn. Trong quá trình đó hắn có liếc qua hệ thống một lần.

Cảm nhận được sức lực không tầm thường của thứ sinh vật dưới nước, hắn vui mừng: "Haha, lần này là cá to, cá to."

"Cảm ơn cụ." Quân xuống giường tạ ơn ông cụ một tiếng. Chưa chắc người ta sẽ để trong lòng, nhưng ơn cứu mạng, hắn nhất định phải ghi nhớ suốt đời.

Quân bước vào nhà, tò mò quan sát nội thất bên trong căn nhà. Vừa bước vào đã thấy được một bộ bàn ghế gỗ, được điêu khắc khá tinh vi. Trên bàn còn để một chậu cây cảnh bonsai nhỏ nhắn.

"Không vội, nghỉ ngơi trước đi. Sáng mai tính sau. Đã muộn lắm rồi." Ông lão phẩy tay ngắt lời Quân, ông ấy ngáp một cái rồi chui vào một căn phòng, và đóng cửa lại. Có vẻ đó là phòng ngủ của Cụ Hiền.

Nhưng không thể chê, mùi thơm khá hấp dẫn dạ dày của người thiếu niên. Quân đói bụng rồi. Hắn mở miệng: "Cụ Hiền, chén bát cụ để đâu ạ. Con dọn ra."

[Tên: Quân

Người thiếu niên nắm vững trong tay cây cần câu, sắc mặt chờ mong và tò mò nhìn xem dưới nước. Không biết là mình câu được con gì và nó là loại gì. Có hiếm không? Bán được bao nhiêu?

Người thiếu niên thở gấp gáp, thần sắc kinh hoàng nhìn xung quanh. "Là mơ?" Sau một lúc, nhận ra đây là nhà của Cụ Hiền, Quân hơi bình tĩnh lại tâm trí.

"Mày quái lắm đấy nhóc! Làm tao sợ hết hồn." Cụ Hiền cũng không quan tâm mấy sự thật, "Dậy rồi thì đi tắm đi, lát nữa ăn sáng." Nói xong Cụ Hiền rời đi.

"Hành vi hợp lệ mới mở khóa kỹ năng. Điều kiện cũng quá mơ hồ đi. Được rồi việc đến đâu hay đến đấy."

"Cái quỷ gì?" Người thiếu niên hoảng sợ lui lại, bỗng bờ lưng của hắn đụng phải vật gì đó ẩm ướt.

Dưới đáy biển máu âm u, người thiếu niên thấy được một con cá trê như tử thi xuất hiện, mở ra vòm miệng đầy răng, gầm thét vào mặt hắn.

Hắn giật mình, quay người lại. Ánh mắt hắn co rụt nhìn xem bộ tử thi lúc nãy giờ đã đứng ngay đó.

Quân đi vào căn phòng được chỉ định. Ở bên trong có một cái giường với đầy đủ mền, gối. Người thiếu niên nhảy lên giường, lựa chọn một tư thế thoải mái. Không lâu sau, trên giường truyền đến tiếng thở đều đều.

Chương 14: Biển máu và con cá trê

Ngoài chiên cơm với trứng còn có chả lụa thái nhỏ, cùng với màu xanh của hành.

Nhiều lần đấu sức đấu trí với con cá, dần dần dây câu cũng thu ngắn lại. Con cá đó sắp bị hắn câu lên thuyền. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn đưa mắt nhìn kỹ: "Cá t-" (đọc tại Qidian-VP.com)

Chợt, cả bầu trời nhuốm màu đỏ tươi, xung quanh mặt biển xanh đẹp biến thành biển máu đỏ đậm. Không khí âm u như là địa ngục.

Điều làm Quân khó hiểu là, sao giờ mới xuất hiện. Lúc hắn xô xát với tên tài xế Huy, không mở khóa. Mà tối hôm qua lại mở khóa! Hành vi hợp lệ là thế nào?

Quân tập trung vệ sinh cá nhân, tẩy đi những thứ bẩn thỉu. May mắn là cơ thể hắn không bị bầm, thật ra làn da quá đen, hắn không thấy rõ mình b·ị t·hương chỗ nào. Nhưng không cảm thấy đau ở đâu, nên Quân lựa chọn xem nhẹ.

Hắn tận mắt chứng kiến mình b·ị c·hặt đ·ầu, bị ném xuống biển máu. Ở dưới này có vô vàn các cánh tay vồ vập muốn nắm lại khỏa đầu lâu trợn mắt của hắn.

Một chiếc thuyền gỗ lênh đênh trên biển, thời tiết rất đẹp đẽ. Một người thiếu niên đang thoải mái nằm nhoài trên đó, thần sắc thư giãn. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Hiện tại cũng đã muộn rồi. Đừng tắm, chỗ ngủ ở ngay kia." Ông lão chỉ tay về phía một căn phòng, rồi cởi áo khoác treo trên kệ.

Kỹ năng chạy đã tăng lên một khoảng khá cao, nếu bị rượt chạy thêm mấy lần nữa chắc chắn sẽ lên cấp. Quân trêu chọc chính bản thân mình. Ngoài đó ra còn lấy thêm một kỹ năng mới, đó là chiến đấu.

"Trả mạng lại cho tao."

"Ồ, mày tắm rồi à? Ừ, chén bát ở trong cái tủ kia. Đũa thì ở cái tủ bên cạnh." Cụ Hiền liếc hắn một cái rồi đáp. Ông cụ lại tiếp tục xào cơm, những cú hất chảo làm Quân thán phục cực kỳ.

"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa." Một tiếng thét xuất hiện xé toang căn phòng im ắng ấy. Quân hoảng sợ bật dậy khỏi giường, cả người ướt đẫm mồ hôi. Đôi tay run rẩy từng đợt.

Một tiếng bước chân dồn dập đến gần, cửa phòng bị mở ra một cách b·ạo l·ực. Vẻ mặt Cụ Hiền cảnh giác: "Chuyện gì xảy ra đấy? Có ai đột nhập vào nhà hả?"

Tinh thần: 3

Thêm nữa, điều quan trọng nhất là Quân không có chiến ý, thời điểm đó ý nghĩ số một trong đầu hắn là chạy thoát. Không phải là liều mạng với thằng tài xế điên.

Quân bước vào nhà tắm, nhìn mình trong gương. Sau một đêm vết sưng ở mặt không những không đỡ mà còn nặng thêm. Sưng lên một mảng lớn, tím tái.

Quân cũng không níu giữ lại, vì bản thân hắn cũng rất mệt mỏi. Tối nay xảy ra quá nhiều chuyện, tinh thần căng cứng và cơ thể đau nhức khiến hắn khá choáng đầu, cần gấp một giấc ngủ ngon lành.

Nhưng làm hắn hoảng sợ, đó chẳng phải là cá, đó là xác của một người đàn ông. Xác của người đàn ông rơi xuống trong thuyền. Miệng ông ta mở toạt, mắt không nhắm mà nhìn chòng chọc vào người thiếu niên. Cả người tái nhợt.

Bên cạnh đó là một tủ sách rất lớn, nhét đầy các loại sách vở. Chỉ có điều là nhìn hơi cũ kỹ, mang đầy vết tích năm tháng thời gian.

"Đều do thằng mặt sẹo kia!" Quân tức tối mắng một tiếng. Cẩn thận dùng nước rửa ở chỗ sưng, với kiểu loại v·ết t·hương này phải cần có thuốc nếu không rất lâu lành.

"Dạ không có ạ. Con khởi động giọng vào buổi sáng ý mà." Vẻ mặt Quân lúng túng, hắn tìm cách để che giấu.

Điểm hệ thống: 0]

Kỹ năng: Chạy lv.0 (67/100); Giao tiếp lv.1 (74/200); Nhặt lv.1 (1/200); Chiến đấu lv.0 (2/100)

"Kịch." Ánh đèn bật lên, chiếu sáng căn nhà của ông lão. Đó là một căn nhà không đẹp đẽ gì nhưng lại rất sạch sẽ, không có mùi hương gì kỳ lạ.

"Hình như lúc đó không gọi là chiến đấu." Tinh thần tăng thêm, làm trí nhớ Quân tốt hơn. Hắn nhớ lại, lúc đó mình không gọi là chiến đấu, mà gọi là quơ tay loạn xạ để chống trả thế công của Huy.

Thể chất: 2

Không đầy một lát, chảo cơm chiên trứng cũng đã hoàn thành. Dụng cụ ăn uống cũng đã dọn sẵn. Hai người ngồi vào bàn dùng bữa.

Người thiếu niên sạch sẽ và thơm tho, nhanh nhẹn mặc vào bộ quần áo mới vừa người. Quân đi đến phòng bếp. Hắn thấy được Cụ Hồ đang chiên thứ gì đó. Xem kỹ thì đại khái là cơm chiên trứng.

Cầm theo đống quần áo vừa người mà hắn tìm được, phong cách quần áo này rất trẻ trung, hoàn toàn không phù hợp với Cụ Hiền. Hẳn là con cháu của cụ để lại.


"Vào nhà đi." Ông lão mở ra cánh cửa được làm từ gỗ, đưa tay mời Quân vào nhà. Người thiếu niên mặt dày mặt dạn theo đuôi, đòi báo ân. Ông lão hết cách đành mang thằng nhãi này về nhà.

"Ùm."

"Dạ con cảm ơn ông, về việc-" Quân cúi đầu tạ ơn, hắn đang tính nhắc tới việc báo ơn thì.

Quân không kịp chờ đợi, múc cho mình một chén. Há mồm nếm một miếng. "Ui, ngon quá!" Người thiếu niên không chút keo kiệt mà thật lòng tán thưởng tài nghệ nấu nướng của Cụ Hiền. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Khốn kh·iếp, thật cứng đầu." Người thiếu niên nhỏ giọng chửi một tiếng. Dùng hết sức lực giật lên một bóng hình.

Dứt lời, hắn nắm chặt tay cầm của cần câu, giữ lại cán của ổ quay, ngay lập tức thu dây kết hợp với kéo cần.

Quân hơi bất ngờ, buổi sáng hắn rất hiếm khi ăn cơm. Đa phần là ăn bún, phở, bánh canh là chủ yếu.

Hắn bị bộ tử thi kia b·óp c·ổ mà không thể phản kháng dù chỉ một chút, hắn nhiều lần muốn thoát khỏi thuyền nhưng đôi chân không nghe lời hắn.

"Haha, thế thì ăn nhiều vào." Cụ Hiền cười hiền từ một tiếng, rồi vớ cái điều khiển tivi, vừa xem thời sự vừa ăn sáng. Thói quen của nhiều người lúc dùng bữa.

Còn với trường hợp của hai t·ên c·ướp, Quân thật sự muốn đánh tụi nó nhừ tử một trận. Cho nên, tuy có chạy trốn nhưng vẫn tính là có ý chí chiến đấu. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ẹt, ẹt, ẹt." Âm thanh ổ câu của cần câu kêu lên đánh thức người thiếu niên. Hắn choàng tỉnh, vội vã đi lại quan sát, rồi mừng rỡ: "Hahaha, cá cắn câu rồi!"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Biển máu và con cá trê