Tôi Chỉ Muốn Sống Yên Ổn!
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 21: Mở khóa nhiều kỹ năng và cảnh sát
Ngoài phòng khách, Thầy Hiền lại là người không nhịn được trước. Ông lão: "Tao chịu thua, mày nói đi." (đọc tại Qidian-VP.com)
Không làm Quân thất vọng. Âm thanh điện tử quen thuộc vang lên trong đầu.
"Quân, nhớ kỹ! Con không thích làm xã hội đen." Thầy Hiền hai tay nắm tay lái, giọng trầm trầm nói ra.
"Tao sẽ hạn chế nó. Như mày thấy đấy." Thầy Hiền bất đắc dĩ đáp. Để Quân tránh mặt Kiên đã nói rõ nhiều thứ. Thầy Hiền không cho Quân dấn thân quá sâu vào việc của băng đảng. (đọc tại Qidian-VP.com)
[Tích. Kỹ năng Đọc lv.0 (3/100)]
Ông lão cũng biết thằng này đang tính đưa mình vào khuôn khổ, thế là bình tĩnh lại tâm tình. Thoải mái uống trà xem ti vi. Cùng tao so sự kiên nhẫn? Mày còn non lắm!
Có vẻ như tinh thần tăng lên có chỗ tốt rất lớn, Quân cứ nghĩ mình sẽ ám ảnh bởi khung cảnh tối qua, nhưng không. Nhớ lại chỉ làm cậu hơi lạnh sống lưng thôi, còn chưa đến mức làm cậu kh·iếp sợ.
"Thầy đừng trách con. Các nguyên lão trong băng đều chỉ trung thành với thầy. Lỡ có một ngày…Thầy hiểu ý con mà. Con không thể có sư đệ." Giọng Kiên trở nên lạnh nhạt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Thầy Hiền.
Chương 21: Mở khóa nhiều kỹ năng và cảnh sát
[Tích. Kỹ năng Vẽ lv.0 (3/100)]
"Không sao đâu thầy! Bề ngoài mệt mỏi, nhưng thực ra bên trong con khỏe như trâu." Quân cười, gồng số cơ bắp ít ỏi để phô trương sức mạnh cho ông lão.
"Bình tĩnh, thẻ căn cước thầy làm cho con rất sát với bản thực. Trừ phi họ quét mã, nếu không con sẽ không bị lộ. Yên tâm, giao hết cho thầy." Thầy Hiền trấn an Quân. Cậu cố nén sự sợ hãi, hít thở bình thường để trông không khả nghi.
"Ừm, đi. Đi theo thầy, ra chợ mua ít đồ." Thầy Hiền đứng dậy, đội cái mũ bảo hiểm trên đầu. Quân hiểu ý chạy vào nhà bếp, cầm cái túi xách nhựa màu đỏ đi ra.
"Mày yên tâm. Thằng nhóc đó sẽ không cản đường mày." Thầy Hiền thở dài mệt mỏi nói ra.
"Thầy, đừng xa lạ thế. Con chỉ về thăm chốn cũ thôi mà." Kiên cười hiền lành. Cảm thấy ông lão vẫn còn hoài nghi mình, Kiên nghiêm mặt: "Chẳng lẽ trong mắt bố, con là kẻ không ra gì sao?"
Không nhiều lời, Quân ngay lập tức thực hiện tư thế hít đất cơ bản. Gắng sức lắm mới làm được 5 cái, cậu đã mệt rã rời, nằm dưới sàn thở mạnh. "Cơ thể mình quá yếu a."
Chợt, Quân nhận ra mọi việc không đơn giản, bầu không khí không đúng. "Dạ, con về phòng ngay ạ." Người thiếu niên quay ngược về phòng. Người thanh niên đó là ai? Sao mặt thầy nghiêm trọng thế? Quân tự hỏi.
[Tích. Kỹ năng Viết lv.0 (3/100)]
Lại là âm thanh điện tử quen thuộc nhảy ra.
"Thằng khốn!" Thầy Hiền giận dữ chửi một tiếng. Ông lão hít sâu, thở nhẹ bình phục tâm trạng kịch liệt của mình.
Quân ngó đầu nhìn về phía trước. Chợt ánh mắt cậu nhóc co rụt lại. Đứng trước cổng chợ có hai chiếc xe ô tô của cảnh sát. Một chiếc màu trắng của cảnh sát giao thông và một chiếc màu đen của cảnh sát h·ình s·ự.
Thầy Hiền đi ra mở cổng cho người thanh niên, vẻ mặt của ông ta không mấy vui vẻ. Trái ngược hoàn toàn với người thanh niên, anh ta cười rất tười, trong tay còn cầm một túi quà.
"Nói đi, kiếm tao có chuyện gì?" Thầy Hiền chậm rãi ngồi xuống ghế, rót cho Kiên một chén trà đầy và hỏi.
Đọc sách giải sầu cũng là một hoạt động hay. Kiếp trước Quân chỉ lao đầu vào chiếc điện thoại, nghiện đến mức độ đi nhà vệ sinh cũng không thể rời tay. Bây giờ không có nó, làm cậu rất chi là ngứa ngáy trong người. Cần gấp một hoạt động để chuyển di sự chú ý.
"Đã có đọc, vậy thì sẽ có viết chứ?" Quân thầm nhủ. Về mặt lý thuyết thì khá khả thi. Để tìm tòi ra chân tướng, từ trong góc phòng, Quân tìm được một cây bút. Cậu viết ra tên mình trên quyển sách cũ.
"Mà tại sao thầy nhắc đến chuyện này ạ? Xã hội đen thì sao ạ?" Quân ngắm nhìn cảnh vật hai bên đường, hỏi lại người thầy ở trước.
Quân có ý định chạy trốn, nhưng lương tâm không cho phép. Bởi vì cậu còn chưa trả ơn cứu mạng của Thầy Hiền. Nếu bỏ chạy, vậy chẳng khác nào trở thành cái đồ vô ơn vô nghĩa.
"Sao con tin chắc được nó sẽ không? Thầy có thể thấy rõ được lòng người sao?" Kiên cười khẩy một tiếng. Dùng ánh mắt mỉa mai nhìn thầy mình.
Quân ngồi ở phía sau hóng gió, cậu không hiểu ra sao. Nhưng vẫn cười cợt đáp: "Con chưa bao giờ muốn làm xã hội đen, thầy lo xa quá."
"Im miệng. Mày đừng có được đà lấn tới." Thầy Hiền nổi giận gầm lên một tiếng. Giọng thầy to đến mức, Quân ở trong phòng vẫn nghe được.
[Tích. Hành vi hợp lệ. Kỹ năng mở khóa]
"Thầy nói không sai, con chẳng qua là được nhận nuôi mà thôi. Thầy nhớ uống nước yến bồi bổ cơ thể. Con đi đây. Tạm biệt thầy." Kiên cười nhạt một tiếng, bước ra khỏi cổng. Chiếc BMW rời khỏi khu dân cư này. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Cút, tao không có đứa con như mày. Biến đi, biến khỏi tầm mắt tao." Thầy Hiền giận đỏ mặt, ông thở hổn hển chỉ vào mặt Kiên.
Nhưng có vẻ như Thầy Hiền đã quên. Công việc dọn dẹp hiện trường cũng chẳng tốt đến mức nào.
"Hahaha. Không có gì. Làm xã hội đen là xấu, thầy sợ con sa vào cái thung lũng này. Kìa, sắp tới chợ rồi." Tiếng cười nhẹ của Thầy Hiền làm ông lão như một người thầy hiền từ, hòa ái.
"Kỹ năng mới?" Quân giật mình bật người dậy khỏi giường. "Dễ dàng mở khóa như vậy sao?"
Kiên thấy vậy, chỉ cười, từ tốn bưng lên chén trà. Người thanh niên ngửi hương thơm thoang thoảng đó. Anh ta không vội nói chuyện, mà tập tru·ng t·hưởng thức vị trà. Người nào gấp người đó thua!
Giọng Quân hơi run rẩy, hơi thở trở nên gấp rút: "Thầy, phía trước có công an ạ."
"Không, không có âm thanh. Hành vi không hợp lệ sao?" Quân cứ tưởng là mình đã mò ra được quy tắc của hệ thống, ai ngờ quay đi quảnh lại vẫn mù mờ.
[Tích. Hành vi hợp lệ. Kỹ năng mở khóa]
Trong phòng ngủ, Quân nằm trên giường. Đôi mắt nhìn lên trần nhà làm từ gỗ, ánh nhìn xa xăm lại vô định.
"Quân, về phòng đi." Nhưng Thầy Hiền vẫn lặp lại ý định đó, giọng của thầy có phần nghiêm nghị và ánh mắt vẫn chăm chú nhìn người thanh niên ở ngoài cửa.
"Vào nhà đi." Thầy Hiền tránh đường, Kiên đổi lại khuôn mặt vui vẻ, đi vào phòng khách. Anh ta thấy được chương trình đang phát trên ti vi, ấm trà và chén trà vẫn còn hơi ấm. Kiên nhếch mép: "Thầy vẫn không thay đổi mấy nhỉ?"
Hai màu áo xanh lá và màu vàng da tụ tập ở cổng chợ. Có vẻ như họ đang tìm kiếm thứ gì đó. Cứ có người đi vào chợ đều sẽ bị họ chặn lại.
"Ừm. Thế thì tốt! Thế thì tốt!" Giọng Thầy Hiền tung bay trong cơn gió nhẹ, mang theo âm thái có chút vui mừng.
"Không đủ. Con-." Kiên chần chờ, cuối cùng vẫn lắc đầu. Nhưng người thanh niên chưa nói hết câu. Đã bị ông lão cắt ngang. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Thầy biết lý do con đến đây mà!" Kiên thong dong đáp, đá vấn đề trở lại cho Thầy Hiền.
Khóa cửa nhà cẩn thận, cả hai thầy trò lên xe máy đi chợ. Đó một con chợ nhỏ gần khu nhà, nhưng lại buôn bán đầy đủ mọi thứ. Từ nguyên liệu nấu nướng, gia vị, thịt cá, rau quả… (đọc tại Qidian-VP.com)
"Con không cần biết. Thầy thấy con còn mệt mỏi đấy, về phòng nghỉ ngơi đi." Thầy Hiền lắc đầu, rồi quan tâm tình trạng của Quân.
"Kiên. Mày đến đây làm gì?" Giọng Thầy Hiền không có tí thiện cảm nào. Ánh mắt cảnh giác nhìn người thanh niên.
"Đúng như mình đoán!" Quân mừng rỡ. "Vẽ thì sao?" Sẵn tiện có cây bút trên tay, cậu ngệch ngoạc vẽ ra một con hổ mà cậu nhận là khá giống.
[Tích. Hành vi hợp lệ. Kỹ năng mở khóa]
"Thầy, anh ấy là ai thế?" Quân tò mò nhìn ông lão. Khi thấy anh ta, sắc mặt thầy thay đổi có chút kịch liệt.
"Con có mang một ít nước yến cho thầy bồi bổ thần thể nè." Anh ta cầm cái túi giơ lên, sợ Thầy Hiền không thấy.
Cảm thấy nhàm chán Quân cầm lên cuốn sách cũ kỹ ở đầu giường, các trang giấy bên trong đã chuyển nâu. Cậu ngửi được cả mùi giấy mục nát từ nó.
"Quân." Thầy Hiền gọi. "Dạ, thầy gọi con ạ?" Từ trong phòng, Quân đi ra và đáp.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.