Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 22: Tay buôn tình báo

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22: Tay buôn tình báo


"Năm." Thầy Hiền gọi.

"Quân về thôi." Nghe được tiếng Thầy Hiền gọi, Quân dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn mấy con cá, rồi đáp: "Dạ."

Hai người lại trò chuyện chốc lát, rồi: "Thôi, cũng đã mười một giờ rưỡi rồi, thầy phải về nấu cơm, chứ không trễ giờ ăn mất." Thầy Hiền đứng dậy chia tay.

Vào trong nhà, một người thanh niên đang cho cá ăn, chủng loại gì cũng có. Có vẻ anh ta rất thích thú khi nhìn xem những con vật dưới nước này dùng bữa.

Điểm hệ thống: 0]

Không đợi anh ta mở lời, Thầy Hiền cười thân thiện, lên tiếng trước: "Chào chú, có chuyện gì thế?"

"Được rồi, thầy chờ con một tí." Năm đứng lên, đi vào trong buồng ngủ.

"Hiện nay công việc chính là bán hải sản. Nghề phụ là tay buôn tình báo, mọi chuyện xảy ra ở thành phố Liên Hải nó đều rõ nằm lòng. Con hãy tạo quan hệ với nó, sau này sẽ giúp ích rất nhiều." (đọc tại Qidian-VP.com)

Thể chất: 2

"Dạo này việc làm ăn của con thế nào?" Ông lão gợi chuyện trong khi ánh mắt vẫn nhìn mấy cái bể cá trên đường đi.

Thời gian nhanh như hỏa tiễn, đã hai ngày yên bình trôi qua. Quân theo Thầy Hiền chế tạo căn cước công dân giả.

"Con tiễn thầy." Năm sóng vai cùng Thầy Hiền. Ở ngoài, hai người thấy được Quân đang đi qua đi lại ngắm nhìn mấy con cá, mấy con tôm ở trong bể. Thằng nhóc có vẻ khá thích thú với đống sinh vật dưới nước này.

Anh cảnh sát áo vàng cũng dùng nụ cười đáp lại: "Chào cụ, mời cụ và cháu xuất trình giấy tờ tùy thân."

Chương 22: Tay buôn tình báo

"Ừm, thầy biết rồi." Vẻ mặt Thầy Hiền nghiêm trọng, nặng nề gật đầu. Cảm kích vỗ vai Năm.

"Ừm." Thầy Hiền dẫn Quân đi vào trong. Quân lễ phép chào người phụ nữ trung niên một tiếng. Cô ấy cười cười gật đầu với thằng nhóc.

"Cảm ơn hai vợ chồng con." Thầy Hiền gật đầu thu hồi túi tiền.

"Thầy khách khí cái gì? Năm xưa không có thầy, con c·hết lâu rồi." Năm cười cợt.

Trong khoảng thời gian này Quân đã khám phá ra một điều về điểm kinh nghiệm. Số lượng điểm kinh nghiệm, mà cậu có thể kiếm trong một ngày, cho mỗi kỹ năng tối đa chỉ có 15 điểm.

"Cá đây, cá đây. Chị mua cá không?"

"Giảm bớt đi, ba chục được không?"

Quân cũng nói lời tạm biệt cho hai vợ chồng Năm rồi theo thầy về nhà.

"Hai lạng, bốn chục."

Thầy Hiền cưỡi chiếc dream mang Quân đi sâu vào trong chợ. Trong này bày bán các loại thực phẩm, vừa vào Quân đã ngửi được mùi tanh của cá, mùi thịt sống chui vào mũi.

Kỹ năng: Chạy lv.1 (20/200); Giao tiếp lv.1 (110/200); Nhặt lv.1 (22/200); Chiến đấu lv.0 (12/100); Giả tạo lv.0 (70/100); Nấu ăn lv.0 (32/100); Suy luận lv.0 (13/100); Truy tung lv.0 (17/100); Đọc lv.0 (33/100) ;Viết lv.0 (33/100) ;Vẽ lv.0 (33/100)

"Không chắc, thầy có chút không yên lòng." Thầy Hiền lắc đầu.

"Hiện giờ mỗi ngày chỉ có 15 điểm kinh nghiệm cho một kỹ năng. Quá ít." Vẻ mặt Quân nhức nhối.

Chốc lát, chiếc dream dừng trước một tiệm bán thủy hải sản. Ngoài việc có quầy bày bán ra, họ còn có bể chứa, đựng những con cá, tôm cua còn sống.

"À, thầy. Còn có một điểm tình báo nữa. Thầy bảo vệ thằng Quân cho cẩn thận, nó đang gặp nguy hiểm. Tay sai của Kiên, là thằng Đại đang nhắm đến nó. Chính là buổi tối hôm qua, nhưng không hiểu làm sao giữa đường nó lại từ bỏ." Vẻ mặt anh Năm nghiêm túc nói ra.

Quân dùng ngón tay gõ nhẹ vào tấm kính, có vài con cá bu lại đó. Quân hù tụi nó, nhưng lũ cá chỉ dùng đôi mắt ngu ngơ nhìn cậu. Chả sợ chút nào. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Của cụ đây. Cảm ơn cụ và cháu đã phối hợp. Chúc hai ông cháu một ngày tốt lành." Anh cảnh sát kiểm tra rất nhanh, chưa đầy một phút đã trả lại hai tấm thẻ căn cước công dân.

"Ừm, bao nhiêu đấy?" Thầy Hiền móc túi tiền ra.

"Không tệ thưa thầy, ít nhất là không khốn khổ như hồi xưa. Lui ra khỏi giới cũng là chuyện tốt." Năm đáp. Anh ta dẫn hai thầy trò vào phòng khách. Rót cho mỗi người một chén nước, hỏi: "Vậy thầy kiếm con có việc gì?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng, "Quân, con ra ngoài đi dạo một chút đi." Thầy Hiền đưa tay che mất nội dung trên tờ giấy, tìm cớ đuổi cậu đi.

Người đến người đi trong chợ vô cùng tấp nập. Đường chợ vẫn khá rộng, hai ông cháu chạy xe vào cũng không gây chú ý, bởi vì cũng có nhiều người đi xe giống như họ.

"Thầy, không phải đưa tiền. Xem như quà con biếu thầy. Mang về cho em nó bồi bổ." Năm ngăn lại hành động của ông lão, còn dùng bộ thân thể gầy yếu của Quân để khuyên Thầy Hiền.

"Chào anh. Em tên Quân." Quân chào hỏi. "Ừ, gọi anh là anh Năm là được." Năm nhiệt tình đáp.

"Thầy cần thông tin chi tiết của tất cả hoạt động mà băng đảng đã làm trong một tháng qua. Đặc biệt là động tĩnh của thằng Kiên." Thầy Hiền không vội uống trà mà nói chính sự trước.

'Chiến đấu' thì phải đi chiến đấu mới tăng. 'Giả tạo' thì phụ thuộc vào đơn đặt hàng của Thầy Hiền…Nói chung có rất nhiều lý do, khiến hắn không thể đạt số lượng điểm kinh nghiệm tối đa của một ngày.

"Ảnh ở trong nhà á cụ, cụ vào trong kiếm anh ấy đi." Người phụ nữ đáp.

"Tươi, mới bắt hồi sáng đó. Thành phố mình có biển mà chị."

"Động tĩnh của Kiên? Thầy nghi ngờ nó à?" Năm hỏi.


"Dạ, mọi thứ thầy cần đều ngay đây." Anh Năm lau lượng mồ hôi không tồn tại trên trán. "Thầy nhắc con mới chú ý, kể từ một năm trước thằng Kiên có một số hành động khá kỳ lạ, chỉ là một tháng này xuất hiện với tần suất nhiều hơn."

Thầy Hiền lấy đi tấm thẻ căn cước công dân của Quân cùng của mình, niềm nở đưa cho anh cảnh sát. Thầy Hiền: "Sao hôm nay lại kiểm tra thế chú?"

"Tươi không em?"

Quân nhận ra, giống như mình đã bỏ quên thứ gì rồi. "À, chính là đoạn thông báo 'giai đoạn tân thủ đã kết thúc'." Người thiếu niên ngay lập tức nhớ lại. "Tiếc quá, biết thế lúc đó đã cày thêm điểm kinh nghiệm rồi." (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau khi giúp Thầy Hiền hoàn thành một tấm thẻ căn cước công dân, Quân ngồi nghỉ một hơi, thầm gọi: "Hệ thống."

Một người phụ nữ trung niên ngồi canh quầy: "Cụ Hiền đấy à? Hôm nay lại đến mua cá sao?"

[Tên: Quân

"Dạ." Quân ngoan ngoãn nghe lời Thầy Hiền. Không để hai thầy trờ đợi lâu. Anh Năm ôm một tập tài liệu nhỏ được đựng trong túi nhựa trong suốt đi ra. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bây giờ chưa trốn đi là do cậu còn chưa trả ơn Thầy Hiền, đây là điều duy nhất còn níu chân người thiếu niên.

Tinh thần: 4

Rất nhanh Quân và Thầy Hiền đụng mặt mấy anh cảnh sát. Một anh cảnh sát giao thông chặn hai người lại.

Thầy Hiền cầm một tờ giấy lên, đưa mắt nhìn. Càng đọc, mặt mày của ông càng âm u, thậm chí trong mắt xuất hiện một ít sự tức giận. Quân hiếu kỳ, đưa đầu định xem chung.

"À, không có gì đâu cụ. Chỉ là kiểm tra đột xuất thôi ý mà." Anh cảnh sát ngắm nhìn hai tấm thẻ căn cước công dân, cười nhẹ đáp lại ông lão thân thiện này.

"Năm từng là xã hội đen, đã rửa tay gác kiếm rồi. Con đừng nhìn nó trẻ, năm nay nó cũng ba chín sắp bốn mươi rồi đấy." Thầy Hiền uống một miếng trà làm thanh họng, rồi nói tiếp:

Một bảng điện tử biểu hiện thông tin nhảy ra.

"Mời cụ vào." Năm dẫn đường. Trong lúc đó, anh ta chú ý đến Quân: "Đây là đệ tử mới của thầy à?"

"Dạ, đã thầy nói vậy thì con xin nghe ạ." Người thiếu niên bất đắc dĩ chấp nhận, đứng dậy, rời khỏi chỗ này. "Thôi thì đi ngắm cá cũng được." Quân thầm nhủ. Bản thân Quân cũng rất hiếu kỳ với thân phận của người tên Kiên, nhưng đã Thầy Hiền không nhắc đến, cậu sẽ không hỏi.

Điều này khiến cậu không hiểu. Rõ ràng là trong một đêm có thể kiếm được 100 điểm kinh nghiệm. Tại sao hiện nay chỉ có 15 điểm cho mỗi kỹ năng trong một ngày?

"Ừm, còn non nớt lắm. Vẫn phải rèn luyện vài năm nữa mới được." Thầy Hiền gật đầu cười nói.

Hai ngày trôi qua, kỹ năng 'Đọc' 'Viết' và 'Vẽ 'đều đạt tới 33 trên 100 điểm kinh nghiệm.

"Haha, không sao, không sao." Thầy Hiền cười hòa nhã, nhìn trông như một ông lão dễ mến. Quân thở phào nhẹ nhõm. May mắn không bị lộ.

"Công việc chính của anh Năm là gì á thầy?" Quân tò mò hỏi. Có vẻ như anh ta biết rõ về chuyện của băng đảng và người tên Kiên.

"Cụ Hiền, sao hôm nay cụ đến đây?" Năm giật mình, thấy là ai liền chào hỏi.

"Thầy bớt giận, Kiên nó còn trẻ. Không thể suy nghĩ một cách lý trí là điều tất nhiên. Với cả vẫn chưa muộn, chỉ cần thầy đứng ra. Mọi chuyện sẽ lại đâu vào đấy ý mà." Năm trấn an Thầy Hiền, tiếp tục châm nước cho chén trà của ông lão.

"Ừm, cô lấy cho tôi hai con cá chép." Thầy Hiền xuống xe gật đầu đáp. "À, mà thằng Năm đâu?"

'Chạy' thì tốn sức lực, một ngày Quân chỉ kiếm được nhiều nhất là 6 đến 7 điểm. Nếu bán mạng thì có thể kiếm được 12 điểm. 'Giao tiếp' thì phải nói chuyện, mấy hôm nay Thầy Hiền đang sầu não chuyện gì đấy, không có hứng thú trò chuyện.

"Cá của cụ đây." Người phụ nữ trung niên đưa túi cá cho Thầy Hiền.

Quân khám phá điều này khi cậu đang cày kinh nghiệm cho ba kỹ năng là đọc, viết và vẽ. Đây là ba kỹ năng cày điểm kinh nghiệm ít tốn sức lực nhất. Cho nên cậu mới tìm tòi ra được điều này.

Nhưng có điều lại làm Quân nghi ngờ. Lúc mới xuyên qua, kỹ năng Giao tiếp của cậu chỉ trong vài tiếng đồng hồ đã lên lv.1. Nhặt cũng giống như thế.

"Vào trong nói chuyện." Thầy Hiền.

Trong phòng khách chỉ còn lại hai người đàn ông. Thầy Hiền không kìm được, giận mắng: "Mẹ kiếp, chỉ vì một con đàn bà thôi sao!!"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22: Tay buôn tình báo