Tôi Chỉ Muốn Sống Yên Ổn!
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 27: Tại chùa
Chương 27: Tại chùa
"Khi nào làm vậy thầy?" Quân vui vẻ hỏi, cậu đã không chịu được, muốn đi làm việc rồi.
Lũ xác sống, chúng nó như là vô tận, liên tục từ trong lòng đất trỗi dậy. Thể lực Quân cạn kiệt, cậu yếu thế, bị một con xác sống xé toác bả vai.
Từng quang cảnh hiện lên. Khung cảnh trong đống rác, v·ụ n·ổ của chiếc xe tải, đống lộn xộn trong quán karaoke. Quân chạy xuyên qua những cảnh tượng ấy.
Ăn no, Quân ợ một cái, vỗ vỗ cái bụng tròn vo của mình. "Không thể tiếp tục như vầy được. Phải có việc làm. Khất thực suy cho cùng là ăn bám danh tiếng của các sư thầy."
Lúc này đôi mắt đẫm lệ của Quân thấy được một bóng người đang đi lại gần. Người đó mặc đồ cảnh sát, trên miệng còn phì phèo khói thuốc.
Quân vui mừng, ôm cái bát chạy về chùa. Cậu liếc qua Điện Tam Bảo, có vài chục vị sư thầy ngồi ở đó, đọc kinh. Tiếng kinh truyền ra bên ngoài, toát thêm một vẻ khói lửa nhân gian.
"Hư…hư…hư."
Không lâu sau, Quân tuyệt vọng bị kéo xuống nền đất. Thứ cuối cùng mà Quân thấy được chính là đôi mắt lạnh lẽo của ông ấy. Như đang cười nhạo cậu nhóc. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Chào con. Con đã ăn sáng chưa?" Thầy Trí chắp tay hỏi thăm.
Bên trong điện, không có tượng Phật, hay Bồ Tát gì cả. Ở đó là một bức ảnh to, có hình của Phật Thích Ca, ngài ngồi trong đài sen, vẻ mặt hiền từ.
Tiếng chạy xuất hiện. Một người thiếu niên đầu đổ đầy mồ hôi, thở dốc, chạy vụt trên hàng lang chật hẹp, hai bên là nhữn vách tường ẩm mốc, nức vỡ. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Sáng nay, lúc 9h. Thời gian còn nhiều, con có thể đến sớm xem xét. Coi thử có phù hợp với con không." Thầy Trí chắp tay, cười nói ra.
Trên người Quân mặc một bộ áo xanh của các nhà sư. Cậu ta hớn hở ra chợ xin ăn. Không phải đợi lâu, cái bát của cậu đã có đủ đồ ăn cho sáng nay. Mọi người trong chợ rất tốt bụng, bọn họ đồng ý chia một ít đồ ăn của mình cho sư thầy.
Thầy Hiền trong bộ đồ cảnh sát, yên lặng nhìn xem cảnh này. Ông ta không có ý định ra tay, chỉ tập tru·ng t·hưởng thức điếu thuốc lá trong miệng mình.
Quân đứng dậy, phủi bụi trên người. Cậu đang định đi hỏi các sư về chuyện việc làm. Thì từ xa một vị nhà sư ở độ tuổi trung niên đi đến. Nét mặt thầy cười mỉm, cho người ta một cảm giác rất hiền hòa.
Một lát sau, chạy mệt rồi. Quân ngồi bệch trước cửa nhà, nghỉ ngơi. (đọc tại Qidian-VP.com)
…
[Tích, Chạy lv.1 (57/200)]
Bộ phận thân thể bay tán loạn, chém, chặt, bổ cực kỳ tàn nhẫn. Quân như được chiến thần phụ thể. Bao nhiêu cũng không chống đỡ được một đao của cậu nhóc.
Quân chạy ra nhà xe, cậu mượn một chiếc xe đạp. Lao vun v·út ra khỏi cổng chùa.
Quân chỉ nhìn một tí, rồi quay trở về phòng. Cậu không kịp chờ đợi, xé ra một bịch bánh, vui vẻ nhâm nhi nó.
Quân chùn chân tại một bãi thây ma. Màu đỏ quen thuộc thôn phệ cả bầu trời. Không khi âm u làm lạnh cả ruột gan.
Đã có bộ thứ nhất, vậy thì sẽ có bộ thứ hai, thứ ba…Dần dần hàng tá t·hi t·hể xé toạc mặt đất, trồi dậy gầm rú, tuyên bố bọn ta đã trở lại.
Một bộ t·hi t·hể trồi lên từ mặt đất. Hai mắt Quân đỏ chót, lại đẫm lệ lạnh lẽo nhìn nó. Nó mở ra hàm răng phân hủy của mình: "Trả mạng."
"Quân đừng có lún sâu hơn nữa. Chưa bao giờ là muộn để quay lại." Một âm giọng khàn khàn quen thuộc vang lên. Ánh mắt Quân co rụt khi nghe thấy âm thanh ấy.
Lúc mới vào chùa, Quân có xin các thầy, cho mình được xuống tóc đi tu. Nhưng bị từ chối, vì Quân không có duyên làm nhà sư.
Quả nhiên, một lát sau Quân chạy trở về. Sắc mặt cậu ngượng ngùng: "Thầy, công trình đó ở đâu vậy?"
Quân kiệt lực vung đao, nhưng cũng chẳng giúp cậu được gì. Hàng trăm cánh tay kéo bộ thân thể đen sì, gầy gộc đó xuống đất.
"À, thật trùng hợp. Hôm nay thầy đến cũng là vì việc này." Thầy Trí cười hiền từ. "Thầy có hỏi thăm được, cách đây không xa có một công trình đang thi công. Họ vừa lúc thiếu người, thầy đã xin giúp con một chân phụ hồ."
Nắm con dao dưới đất, Quân nổi giận gầm thét: "Cút khỏi đầu tao." Người thiếu niên như sát thần, lao vào đám xác sống.
Người thiếu niên nhiều lần muốn phụ giúp các công việc trong chùa, nhưng đều bị từ chối. Các thầy còn bảo là, đây là việc của họ, làm việc vừa để rèn thân cũng là rèn tâm. Quân chẳng hiểu gì hết.
"Dạ con ăn rồi ạ. Thầy tới thật đúng lúc, con đang muốn hỏi thầy về chuyện công việc của con." Quân đáp.
Từ cái hôm Thầy Hiền b·ị b·ắt, đã trôi qua hai ngày. Quân may mắn, được các thầy sư ở chùa cưu mang. Họ thấy cậu ngủ bên tường, bèn đánh thức và hỏi thăm. Quân tốn một phen miệng lưỡi, mới được họ cho ở nhờ.
Quân hoảng sợ, rặn sức tăng nhanh tốc độ hơn nữa. "Tha cho tôi đi, tha cho tôi!!" Người thiếu niên há miệng hét. Trước mặt là một bức tường, Quân đã đến đường cụt.
"Con cảm ơn thầy. Thưa thầy con đi." Lần này Quân rời đi thật. Cậu nhanh nhẹn như một cơn gió, vội vã biến mất khỏi tầm nhìn của Thầy Trí.
"Hả, có thật không thầy? Con cảm ơn thầy ạ." Quân mừng rỡ, rốt cục cũng có việc làm.
"Dạ, con đi ngay đây ạ." Quân vội vã chạy vào trong phòng thay quần áo, rồi chạy ra ngoài. "Tạm biệt thầy." Dứt lời, thằng nhóc mất hút khỏi tầm mắt của vị nhà sư.
"Aaaaaa."
Lát sau, Quân xuất hiện tại phòng ăn của chùa. Ngoài Quân ra, chẳng có ai cả. Người thiếu niên cũng không lạ lẫm gì. Giờ phút này các sư đều đang đọc kinh buổi sáng.
"Chạy chậm thôi. Kẻo té." Thầy Trí lên tiếng nhắc nhở. Nhà sư lắc đầu, cười: "Thật là hấp tấp."
Thế là Quân đành lùi lại mà cầu việc khác. Cậu nhờ các nhà sư đi thăm hỏi giúp, coi thử có công việc gì liên quan đến tay chân không?
"Vì con không có điện thoại, nên thầy có vẻ ra một bản đồ thô sơ cho con. Nhận lấy đi." Thầy Trí cũng không trách móc Quân, ngược lại ông ấy hiền hòa đưa cho cậu một tờ giấy.
Quân không chút tị hiềm, vác một cái bát. Chạy ra khỏi cổng chùa. Ở ngoài là một cái chợ náo nhiệt vào buổi sáng. Người xe như nước, họ đến bán hàng, mua hàng… (đọc tại Qidian-VP.com)
Từ đó đến nay, cũng vừa hai ngày.
Trong lúc chạy, cậu ta vẫn không quên quay đầu lại nhìn xem tình hình phía sau. Ở đó, một loạt ánh sáng đèn pin hiện lên.
Tiếng chuông chùa vang vào buổi sáng tinh mơ, báo thức những con người cầu đạo, tu tập phật pháp.
Một con cá trê hiện ra, mở ra vòm miệng đầy răng, gầm thét thôn phệ Quân. "Cho tao ra, tao sẽ giúp mày." Sau đó, hàng vạn con giun chôn đầy vòm họng cậu, Quân trợn mắt nghẹt thở, nhưng lại bất lực. Quân tắt thở trong đau đớn tận cùng.
Đinh…Đinh…Đinh.
Quân lễ phép: "Dạ, con chào thầy Trí."
Nhưng g·iết mãi cũng không hết, cả người cậu nhóc tắm trong máu. Mùi hương ấy thật quen thuộc, nó vừa là hủy diệt vừa là tân sinh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Quân rửa mặt tại một chỗ vòi nước gần đó. S·ú·c miệng, rửa mặt một cách mát mẻ. Cậu nhóc hít thở không khí trong lành. Khởi động thân thể, rồi chạy xung quanh sân. Luyện tập kỹ năng Chạy.
Chỗ Quân ở, đó là một căn phòng nhỏ. Giữa sân là một cây mai to lớn, tiếc là không có hoa.
"Từ từ, chờ đã. Con còn chưa biết địa chỉ nơi đó mà." Nhà sư vội vã lên tiếng. Nhưng đáng tiếc là Quân đã chạy đi mất.
Vách tường ẩm mốc, dơ bẩn. Người thiếu niên nhắm mắt, cắm đầu cắm cổ lao xuyên qua vách tường. Đập nát sự ràng buộc ấy.
"Đối tượng đã ở phía trước. Mau tăng nhanh tốc độ."
"Lại là giấc mơ ấy." Người thiếu niên thở mạnh, vuốt vuốt đầu tóc r·ối l·oạn của mình. Lát sau, Quân bình tĩnh xuống giường, xếp gọn gàng mền gối. Cậu mở cửa đi ra khỏi phòng. Ngoài trời vẫn còn u ám, mặt trời chưa tỉnh giấc.
Đi xin ăn là do một nhà sư gợi ý cho Quân. Tại vì trong chùa toàn ăn đồ chay thôi. Quân thì thèm thịt, thế là được gợi ý đi khất thực. Ai cho cái gì thì ăn cái đó, lâu lâu sẽ có thịt. Như thế sẽ đầy đủ dinh dưỡng hơn.
Người thiếu niên kêu thảm, nhẫn nhịn cơn đau, vung dao: "Chém." Nhưng một, thì sao địch lại cả trăm, đầy đất xác sống nhào vào xé xác, cố ăn thịt cậu.
Nhưng cậu vẫn nhăn mặt, lắc đầu: "Không, các người lừa tôi." Quân như điên, cậu như muốn c·hết, lao thẳng vào con đường cụt đó.
"Không!!" Quân gồng mặt gắng sức, dùng hai tay chống đỡ lại sức kéo từ dưới mặt đất. Điều đó là vô dụng, rất nhanh cả thân dưới đã chôn trong đất.
"Thầy Hiền, cứu con." Quân run giọng cầu xin. Mở ra bàn tay như mong muốn ông ta, sẽ nắm vào đó và kéo mình lên.
"Quân, tòa nhà này đã bị chúng tôi phong tỏa. Hãy đầu hàng đi."
Đi làm phụ hồ cũng không tệ, người ta trả công theo ngày. Ít người sẽ hỏi đến giấy tờ tùy thân lắm. Cơ bản là khá ổn.
Quân đã ăn bám chùa hai ngày rồi. Ngày đầu thì cọ cơm nước của các thầy. Lần đầu tiên Quân thấy có người ăn nghèo nàn như thế. Tuy cơm bao no, nhưng đồ ăn chỉ toàn là rau củ và trái cây. Một miếng thịt cũng không có.
Quân bật người, tỉnh dậy từ giường. Người thiếu niên móc cuống họng, ho khan từng đợt mạnh bạo. Sau khi bình tĩnh lại, cậu thở dốc, quan sát cảnh vật xung quanh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.