Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 26: Chỉ còn là dĩ vãng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 26: Chỉ còn là dĩ vãng


"Kỹ năng mới! Thôi, nơi đây không thích hợp. Mình phải rời đi." Quân lắc đầu, cẩn thận quan sát, rồi chạy về phía đường chính.

Sắc mặt Quân có chút căng thẳng, nhưng vẫn nặn ra nụ cười đáp: "Đúng vậy, mình phải cẩn thận."

"Thời buổi này t·ội p·hạm thật nhiều. Nhóc không tin được đâu. Lúc nãy có hai anh công an hỏi chú rằng có thấy một nam thanh niên, da đen nào chạy qua đây không. Đáng tiếc, chú chả thấy ai giống vậy." Chú Xe Ôm cười đùa tí tửng kể cho Quân nghe.

Hai người họ tập trung ánh mắt nhìn vào bên trong, "Thì ra chỉ là rác. Ôi thúi quá!!" Trong ánh mắt họ là đống rác trong bì ni lông, được nằm gọn gàng trong thùng.

Vừa chạy người thiếu niên vừa suy nghĩ. Nhờ có tác dụng của đặc tính, cậu không còn tốn sức như trước, hiện tại chạy trở thành công cụ di chuyển tốt nhất mà cậu có.

Chú Xe Ôm khá là hoạt bát, ông ta nói chuyện rất nhiều. Quân phải khó khăn lắm mới ứng phó được mấy câu hỏi của ổng. Nhờ sự nhiều lời đó, Quân biết được hiện giờ đã là 9h39' tối.

"Hay là chú chở con được tới đâu thì hay tới đó. Quãng đường có giá 30 nghìn thôi được không chú?" Quân hỏi lại.

"Em và Khiêm đã kiểm tra qua rồi ạ. Thậm chí thùng rác c-. Từ từ đã, Khiêm. Lúc nãy cậu đóng nắp thùng à?" Một viên cảnh sát trẻ tuổi đáp, chợt anh ta nhận ra điều bất thường, quay ra hỏi đồng đội mình..

Quân mừng khấp khởi ngồi lên xe, không đợi cậu cảm ơn. Chú Xe Ôm nhăn mặt, bóp mũi: "Úi, sao mày hôi thế nhóc?"

"Xui xẻo thế!" Quân thầm mắng. Cậu quay ngược trở lại con đường lúc nãy, hòng tìm đường thoát. Nhưng có vẻ như vận may của Quân đã hết sạch, từ góc rẽ, tầm ba bốn cái ánh đèn chiếu rọi.

Nhưng chỉ với 30 nghìn thì làm gì được cơ chứ, Quân chỉ nghĩ đến ba bữa không đói bụng mà thôi. Bộ não non nớt của cậu còn không đủ thông minh để tận dụng triệt để số tiền này.

Ở trong thùng rác, Quân có chút lo lắng. "Sao im lặng thế?" Cậu lo nghĩ nhiều điều.

"Chỗ cậu thì sao?"

"Báo cáo anh, không có dấu vết gì ạ."

Người thiếu niên giật mình, thấy được cái thùng rác quen thuộc. Thế là vội vã lặp lại chiêu cũ, nhảy tuột vào trong cái thùng rác, thuận tiện đóng lại cái nắp luôn.

Vì sợ cảnh sát sẽ cẩn thận như lúc nãy, Quân quyết định chờ thêm một tí nữa. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, dần dần cậu cũng quen với mùi h·ôi t·hối. Khung cảnh xung quanh dần yên tĩnh lại, Quân lấy dũng khí chui đầu ra quan sát.

Quân nhìn tấm bảng điện tử trước mặt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hai người họ lặng lẽ nhích lại gần. Thần sắc vô cùng cảnh giác. Cả hai đều rút sẵn cây dùi cui công lý ra.

Khói xe tỏa ra, đẩy người thiếu niên rời đi khu phố có căn nhà cưu mang mình một tuần qua. Quân quay đầu lại xem, lẩm nhẩm: "Tạm biệt."

Cẩn thận đi tới đầu con hẻm. Quả nhiên, ở đó đã không có ai. Nhưng Quân vẫn cẩn trọng nhìn qua nhìn lại, xác định là không còn ai cả, liền mở ra bước chân chạy đi nơi khác.

Quân: "Chú ơi, chú chở con qua thành phố bên cạnh được không?"

Hình như Chú Xe Ôm đang ngây người, tiếng gọi của Quân làm cho ông ấy giật mình tỉnh giấc. Chú Xe Ôm cười nhiệt tình: "Được con ơi. Từ đây đến thành phố bên cạnh mất 300 nghìn."

"Okay." Chú Xe Ôm vui vẻ nhận tiền, rồi phóng xe biến mất trong màn đêm u tối.

Quân mệt mỏi nằm tựa nên tường, dần tiến vào giấc ngủ. Những cơn gió đìu hiu thổi qua tán lá cây, khiến chúng nó đung đưa, xào xạt. Ánh trăng rọi xuống từng nẻo đường, giống như đang chào đón cậu trên một hành trình mới.

"Không có ạ."

"Thế chỗ này đã kiểm tra chưa?" Đội trưởng nhìn chỗ này và hỏi.

Chương 26: Chỉ còn là dĩ vãng

[Tích. Kỹ năng Trốn lv.0 (6/100)]

Đúng lúc này, người đội trưởng lên tiếng: "Đi ra đi, chúng tôi đã nhận ra anh. Nếu bây giờ anh chịu ra đầu thú, pháp luật sẽ giảm nhẹ h·ình p·hạt cho người biết quay đầu."

Quân cười gượng mà không trả lời. Chú Xe Ôm cũng chẳng nhắc lại, ông ta chỉ phàn nàn một tiếng thôi, rồi nổ máy chở Quân thoát khỏi nơi này.

Ai cũng biết người đội trưởng đang nói láo. Ngay cả ông ta cũng không chắc trong thùng rác có người hay không? Thế là ông ta dùng lời nói để dụ dỗ Quân đi ra.

Ngay lúc cảnh sát sắp mở toang cái nắp thùng rác, thì một viên cảnh sát khác chạy tới. Vẻ mặt anh ta vội vã: "Đội trưởng, tụi em tìm được một lối ra khác của con hẻm này. Tụi em loáng thoáng thấy có người khá trùng khớp với miêu tả. Em đã cho người đuổi theo."

"Ừ. Đi thôi." Họ rời đi chỗ này. Một lát sau, cảm thấy không có ai trở lại. Từ trong chính cái thùng rác đó, Quân đẩy ra mấy cái bì ni lông, chui ra ngoài.

"Hả? Mau dẫn đường." Đội trưởng bất ngờ, "Đối tượng hẳn là đã chạy thoát, mau tập trung lực lượng đuổi theo."

Bất chợt, ngay trước đầu con hẻm, một chiếc xe cảnh sát đậu ngay đó. Một viên cảnh sát đang đứng tuần tra. May mà Quân nhanh chóng lùi bước vào hẻm, lợi dụng bóng tối che lấp, nếu không đã bị phát hiện rồi.

"Thế thì không được. Chú còn phải nuôi gia đình nữa. Nhiêu đó còn không đủ tiền xăng của chú nữa." Chú Xe Ôm lắc đầu thất vọng, tưởng có khách hàng lớn, ai ngờ đâu…Haizz thời buổi khó khăn a.

"Phù, cảm ơn ông trời. Quá may mắn." Quân chắp tay nhìn bầu trời đêm với lẻ tẻ các ngôi sao, nhỏ giọng vui vẻ. Núp trong đống rác khiến quần áo của cậu dơ bẩn, thân thể có mùi h·ôi t·hối. Tuy vậy điều đó không khiến cậu bận tâm.

'1, 2, 3.' Một viên cảnh sát dùng tay ra hiệu. Đếm thầm tới ba, anh ta b·ạo l·ực mở toang cái nắp của thùng rác. Mùi h·ôi t·hối, kinh tởm ấy bay ra ngoài môi trường, nhưng không gây ảnh hưởng mấy cho hai viên cảnh sát.

Quân xuống xe, móc tiền ra: "Cảm ơn chú, tiền của chú đây ạ."

Quân núp ở trong, cậu sợ hãi đến tột cùng. Hối hận, tuyệt vọng, các loại cảm xúc có đủ. Biết vậy, mình đã núp trong này tới sáng rồi, việc gì phải chạy ra ngoài để lộ sơ hở.

Đội trưởng cho hai người cảnh sát trẻ một cái ánh mắt. Hai người họ hiểu rõ, im lặng tiếp cận chiếc thùng rác. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bản thân cậu phải rời xa chỗ này, càng xa càng tốt. Tốt nhất là một thành phố khác. Trong lòng Quân nghĩ như vậy. Cậu rất tiếc nuối, mình cuối cùng cũng có một cái nhà. Vậy mà chỉ sau một đêm, nơi đó chỉ còn là dĩ vãng. Thầy Hiền, chiếc giường ấm, đồ ăn ngon…Tất cả đã biến mất.

Quân sờ lên túi quần, sắc mặt dễ nhìn một chút: "Ít nhất là còn có 30 nghìn." Đây là số tiền còn dư lúc cậu đi ăn tối.

Một lát sau, Quân dự định chui ra khỏi chiếc thùng rác đổ, thì cậu lại nghe được tiếng bước chân dồn dập. "Cái gì?" Quân trợn mắt thầm hô.

"Thôi được rồi, lên xe đi. Nhớ là chỉ được quãng đường 30 nghìn thôi đó." Chú Xe Ôm gật đầu, ông ta quá ế khách, thà ba chục còn hơn là chẳng mò được gì.

Quân chạy thêm một đoạn nữa thì cậu gặp được một chú xe ôm. Cậu mừng rỡ chạy lại chỗ của ông ta.

"Dạ." Các viên cảnh sát đồng thanh lên tiếng. Trước khi họ rời đi, anh cảnh sát đạp mạnh vào cái thùng rác, làm nó ngã ra, vương vãi khắp rác rưởi bên trong. "Hẳn là lần này sẽ không có ai."

"Được rồi, đã hết 30 nghìn." Một lát sau, ông chú dừng xe ngay tại một con đường, một bên là tường sơn vàng, một bên là con đường dẫn tới chợ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tối tăm, im ắng, có mùi thúi. Chẳng có ai cả. Quân thở phào chui người ra khỏi cái thùng rác, vươn người một cái.

"Bên cậu có phát hiện cái gì không?"

Mấy viên cảnh sát tụ tập lại.

"Mau đi kiểm tra chỗ khác thôi." Một anh cảnh sát dùng chân đá mạnh mấy bì rác xung quanh để thăm dò, nhưng cũng chẳng thu hoạch được gì.

Đội trưởng dẫn người rời đi. Quân kìm nén sự đau đớn, nỗ lực không gây ra tiếng động trong thùng rác.

Hai viên cảnh sát bất chợt quay lại, ánh mắt họ nhìn kỹ từng cảnh vật. Xác nhận không khác với lúc nãy, họ yên tâm rời đi.

Quân nhìn xung quanh, cảm thấy chỗ này không tệ, cậu quyết định ngủ ở chỗ này. Mặc dù ngủ ngoài đường rất nguy hiểm, nhưng cậu không có sự lựa chọn nào khác. Đâu phải ai ngủ ngoài đường cũng sẽ gặp c·ướp. Còn là lần thứ hai nữa chứ.

"Dạ, chú ơi. Con chỉ có 30 nghìn thôi." Quân khó xử.

"Không, đâu có đâu." Người đồng đội trả lời. Lời của anh ta khiến sắc mặt của mọi người trở nên nghiêm trọng. (đọc tại Qidian-VP.com)

[Tích. Hành vi hợp lệ. Kỹ năng mở khóa] (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 26: Chỉ còn là dĩ vãng