Tôi Chỉ Muốn Sống Yên Ổn!
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 29: Làm việc
Quân ghi nhớ rất chân thành. Dù sao đây cũng là cái nghề làm ra tiền, làm tốt chắc chắn số tiền nhận được cũng gia tăng.
"Mỗi ngày 200 ngàn, vậy ba mươi ngày là 6 triệu!!" Quân tính nhẩm trong đầu. Cậu hơi choáng với số tiền mình nhận được. Từ người nghèo không một xu dính túi, trở thành người có tiền. Quá cách biệt.
"Dạ con không có tiền đi học ạ." Quân cười cười, không thật lòng đáp. "Con dự định làm có tiền rồi đi học sau ạ."
"Đi thôi, xuống dưới." Bác Hoàng gọi Quân. Quân theo chân ông đi xuống.
"Cảm ơn cái gì? Đều là công sức của nhóc. Sáng ngày mai nhớ đến sớm một tí. Cụ thể là bảy giờ. Hai ta làm cho xong luôn cái mái nhà." Bác Hoàng cười vỗ nhẹ vai thằng nhỏ, và thông báo giờ làm việc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi vận chuyển hết vật liệu lên nóc nhà. Bác Hoàng gọi Quân trèo lên mái. Nhìn xem vị thợ xây lớn tuổi lát mái, Quân nhìn và học. Bác Hoàng còn nhường ra một khu vực nhỏ cho cậu thực hành. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Kỹ năng mới! Kỹ năng Học à?" Quân giật mình chú ý đến bảng điện tử. Cậu quá chăm chú vào việc tiếp thu kiến thức mới, thành ra có chút tập trung quá mức.
Quân mừng rỡ cầm trong tay số tiền mà mình dày công kiếm được. Cậu quá vui sướng, vẫn không quên cảm ơn: "Con cảm ơn bác."
Bác Hoàng hướng dẫn cậu dùng ròng rọc, để kéo các vật liệu này lên cho ông ấy. Bác Hoàng muốn dùng mấy thứ này để trộn vữa, hồ dầu.
"Cơm về rồi đây mọi người." Ngay lúc này, một tiếng hô lớn vang lên.
Quân lát gạch ngói này đến gạch ngói nọ, chồng lên nhau. Nhưng đều bị Bác Hoàng chê bai, cậu đành gỡ ra và làm lại, cứ tiếp tục như vậy cho đến trưa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Từ chữ trên bao bì, Quân xác định được bao xi măng. Cậu dùng sức, khó khăn lắm mới nâng lên được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Quân mệt thở không ra hơi, nhưng vẫn gật đầu, xem như cảm ơn ông ấy. Sau khi lấy lại sức, cậu tiếp tục vận chuyển một xô cát và kéo vòi nước tới đây.
Quân cẩn thận từng li từng tí leo xuống tầng hai, cậu nhìn qua khung cửa sổ trống rỗng. Thì ra đó là Anh Vân, anh ấy mới đi mua cơm về. Vẻ mặt anh ta tuy mệt mỏi, nhưng lại tràn đầy sức sống.
"Theo thứ tự là: gạch ngói, một bao xi măng, keo chống thấm… Nên nhớ phải cẩn thận, tránh hư hao vật liệu. Đặc biệt là đống gạch ngói, chúng nó rất giòn." Giọng Bác Hoàng từ trên vọng xuống, Quân nằm lòng từng chữ một.
"Dạ, có con đây bác." Quân chuyển di sự chú ý của mình, làm việc trước đã. Thông báo của hệ thống thì tính sau.
"Từ từ đã. Không vội. Đợi số tiền trong tay dư dả rồi làm sau." Quân lắc đầu, lấy lại tinh thần, tập trung điều khiển xe đạp, đi về nhà.
"Con còn trẻ thế, sao không đi học đại học?" Cô Giang hỏi Quân. Người phụ nữ trung niên đơn thuần là tò mò.
"Em, cảm ơn anh." Quân cười, khi nhận được hộp cơm từ tay Anh Vân.
"Ừm, con xuống dưới. Ở tầng một có chiếc ròng rọc khác nối thẳng lên tới trên nóc. Con vận chuyển cho bác số vật liệu xây dựng sau." Bác Hoàng giao việc cho Quân.
Có những vật liệu được cất đặt ở những chỗ Quân không biết, bọn họ đều nhiệt tình chỉ cho, hướng dẫn cho. Thậm chí, Cô Giang còn muốn làm thay Quân. Cậu rất cảm kích hành động này, nhưng Quân vẫn từ chối. Tự lực cánh sinh mới tốt.
Quân gật đầu, ghi nhớ kỹ. Cậu đi lại chỗ đống vật liệu xây dựng được đặt ngay ngắn ở tầng hai.
"Phù, Quân nghỉ thôi. Xuống ăn cơm." Bác Hoàng dùng cái mũ lưỡi trai, lau đi đống mồ hôi nhễ nhại trên trán, thở một hơi.
Công trình này là một căn nhà hai tầng với diện tích xây dựng là một trăm mét vuông. Có phần sân khá rộng rãi.
"Hahaha, có tinh thần là tốt." Chú Tú cười lớn, khen Quân một câu.
"Ừm, có ý chí tiến lên là tốt. Được rồi, ăn cơm đi. Ai cũng đói lắm rồi. Tranh thủ nghỉ ngơi cho tốt, chiều còn làm nữa." Bác Hoàng xua tay, nhắc nhở mọi người.
"Theo thứ tự là một bao xi măng, một gô cát và kéo vòi nước lên đây. Trước hết cứ như vậy đã." Bác Hoàng ở trên nóc truyền lời xuống cho Quân.
Theo như lời Bác Hoàng, căn nhà đã được trát vữa gần hết rồi. Chỉ còn có khu vực nhà bếp và nhà vệ sinh là ngày hôm nay mới làm thôi.
"Thế nào? Làm có quen không?" Anh Biện hỏi Quân, trong khi đang mở dây thun cột bịch nước mắm.
Một buổi chiều cứ như vậy trôi qua, Quân mệt mỏi đạp xe về nhà. Cả người cậu lắm lem bụi bẩn, quần áo dính nhiều vết bẩn. Nhưng tinh thần của cậu tốt lạ kỳ.
"Nhiệm vụ của nhóc là, vận chuyển vật liệu lên trên cho bác." Nói xong, Bác Hoàng leo lên đống dàn giáo đi lên nóc nhà.
Chiếc xe đạp của Quân đi từ từ trên đường. Hai chân của Quân đã rụng rời, nhờ có số tiền công của ngày hôm nay tiếp thêm năng lượng. Chứ không là Quân cũng chẳng muốn đạp xe về chùa.
[Tích. Kỹ năng Học lv.0 (4/100)]
"Quân!" Tiếng Bác Hoàng vang lên từ trên nóc nhà.
"Ngày hôm qua, bác vừa làm xong phần khung mái. Hôm nay chúng ta sẽ lát mái." Bác Hoàng vừa đi vừa nói.
Vừa nâng cái bao xi măng tới bên dưới chỗ của Bác Hoàng, là Quân mệt mỏi, thả bao xi măng cái 'bịch' xuống dưới đất, dâng lên một đám khói bụi. Âm thanh này có phần làm cho người thợ xây lớn tuổi để ý.
[Tích, Suy luận +3]
Quân gật gù, ngửa đầu nhìn xem phần mái được dăng đầy bởi các khung gỗ, để lộ ra nhiều khoảng không trống rỗng.
"Dạ, ăn cơm. Hú." Lượng mồ hôi Quân tiết ra, làm ướt cả áo mình. Cả hai tay cậu căng cứng, hai chân tê rần vì ngồi quỳ. Trên đầu còn đang đội một chiếc mũ tai bèo, để che nắng.
"Không quen ạ, nhưng em sẽ cố gắng không làm cản trở mọi người." Quân thành thật đáp.
Bởi vì, "Đây, tiền lương ngày hôm nay của nhóc. Vì là người mới, lại không có kinh nghiệm, nên nhận được 200 ngàn." (đọc tại Qidian-VP.com)
…
[Tích. Hành vi hợp lệ. Kỹ năng mở khóa]
Nhưng Quân không chịu thua, cậu hít thở thật sâu. Gắng sức dùng hai tay nâng bao xi măng đi tới chỗ Bác Hoàng.
"Dạ, con đi làm đây ạ." Quân báo cho người thợ xây lớn tuổi một tiếng, rồi hì hục chạy xuống lầu.
"Lao động là vinh quang." Chú Hiền gật đầu một cái.
Đống kiến thức họ chỉ cho Quân làm cậu được lợi rất nhiều. Chẳng mấy chốc kỹ năng Học lv.0 đã có mười lăm trên một trăm điểm kinh nghiệm rồi.
"Lần sau thì nhớ đừng có nâng bao xi măng như vậy. Có hại cho lưng mà lại di chuyển chậm, tốt nhất nên vác trên vai." Bác Hoàng truyền thụ kinh nghiệm vác bao xi măng lại cho Quân.
Ông ta nhìn xuống, hiểu rõ chuyện gì, thế là cười: "Hahaha, mệt c·hết chưa? Yên tâm, làm nhiều sẽ quen. Đến lúc đó, một mình nhóc có khi vác hai bao còn được."
Quân thầm mắng: "Thể chất của mình quá yếu. Giai đoạn tiếp theo phải tập trung nâng cao thể chất mới được."
Trong lúc Quân vận chuyển đống vật liệu đó lên trên. Lần lượt có các thợ xây khác đến, tham gia vào việc hoàn thiện công trình này. Hai người đàn ông trung niên và một người phụ nữ trung niên. Lần lượt là Chú Hiền, Chú Tú và Cô Giang. Tất cả đều là thợ chính.
Từng bước chân như nặng ngàn cân, quãng đường vài mét bỗng nhiên trở thành đường núi cao gồ ghề hiểm trở.
Chương 29: Làm việc
"Dạ, vâng bác." Quân gật đầu hiểu rõ.
"Ồ, kỹ năng Suy luận tăng kinh nghiệm." Bỗng Quân vừa đạp xe, vừa suy nghĩ một hồi. Cậu đã có ý tưởng hoàn chỉnh cho việc kiếm điểm kinh nghiệm rồi.
Thấy Quân thật thà như vậy. Mọi người ở đây, ai cũng cười.
Ánh nắng chíu trên đầu cậu, mồ hôi Quân chảy đầm đìa rơi xuống đống vữa mà cậu vừa trát. Độ cao của căn nhà ước chừng lên tới sáu mét. Khá là cao nếu nhìn từ trên mái xuống. May mà cậu không sợ độ cao.
Khối lượng của bao xi măng vượt quá sự tưởng tượng của cậu, vì thế cậu cảm thấy cả cơ thể đang muốn chống lại mình, chúng nó hô hét bảo cậu phải bỏ bao xi măng xuống.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.