Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 36: Đòi nợ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 36: Đòi nợ


"Ring…Ring…Ring." Tiếng chuông điện thoại vang lên, âm thanh ấy xuất phát từ túi quần của Anh Vân. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ba tên đòi nợ còn lại cũng bị bỏng rát bởi xi măng, nhưng ít ra bọn chung còn thấy đường. Nhanh chóng dìu đại ca Hùng của mình lại một thùng nước rửa mặt.

"Quân, nghỉ một tí đi. Nước nè." Anh Vân lên tiếng. Quân đưa tay bắt lấy chai nước đang bay tới chỗ mình. Cậu thở một hơi dài, mồ hôi hòa lẫn với làn da. Quân dường như nếm được cái vị mặn mặn ấy.

"Suỵt. Quân, đừng có lên tiếng. Việc này không liên quan đến mình, đừng gây sự chú ý." Anh Vân nhỏ giọng, rồi thả tay ra.

Đến chỗ Chú Hiền, thì họ không đảo mắt nữa, mà tập trung vào ông ấy. Sau khi xác định được mục tiêu, cả bốn hướng đến chỗ Chú Hiền. Quân cảm nhận được, cả người Chú Hiền đều trở nên căng cứng. Ông ta rất căng thẳng khi phải đối mặt với họ.

Chú Hiền đổ mồ hôi, ông ta cực kỳ áp lực khi phải đối mặt với hắn. Chú Hiền lắp bắp: "A-anh Hùng. Không phải Anh Đại bảo, khoản nợ của tôi cuối năm mới hoàn trả sao? Cớ gì bây giờ mới cuối tháng tám anh đã tới."

Giữa hai bên có sự căng thẳng nhưng hầu như không thấy họ cãi nhau. Bởi vì làm kỹ thuật ai cũng biết, cãi nhau chỉ làm cho mọi chuyện rối tung thôi, không giúp giải quyết được vấn đề gì.

Chương 36: Đòi nợ

Tối hôm qua, hai giờ sáng Quân mới chợp mắt được. Không phải vì bận, hay mắc công việc mà là vì tinh lực quá tràn đầy, nằm trên giường từ sớm nhưng không tài nào ngủ được.

Những tia nắng sắp vào trưa chiếu thẳng xuống nền đường. Không khí khá là oi bức, Quân đội trên đầu một chiếc mũ tai bèo. Tay cầm bay dùng lực trộn đều hỗn hợp xi măng.

Một buổi sáng nữa lại đến với cuộc đời này. Quân khoan thai tỉnh dậy, tiếng đồng hồ báo thức đã giúp cho đồng hồ sinh học của cậu có quy luật hơn.

Bác Hoàng dẫn đầu đi ra, trông thấy Quân và Anh Vân vẫn bình an ngay kia thì thở phào. Ông lão quay sang chỗ Chú Hiền, thấy rõ tình hình, ông ấy nhăn mặt, sự bất mãn thể hiện rõ trong lời nói:

"Tao phải g·iết nó, bằng mọi giá phải tìm ra nó cho tao." Hai mắt Hùng đỏ bừng, còn tràn ra nước mắt. Dùng giọng điệu giận dữ nhất ra lệnh cho đàn em của mình. Cả bốn tức tốc lên xe ô tô rời đi nơi này.

Trong lúc di chuyển, đám đòi nợ và Chú Hiền đi ngang qua cái chỗ Quân trộn vữa xi măng hồi nãy. Nhân lúc không ai để ý, tay Chú Hiền như một tia chớp nắm lấy cái xô chứa đầy hồ ướt, ngay tức khắc tạt thẳng vào bốn tên đòi nợ.

"Quân cứu anh." Anh Vân trợn mắt, gọi Quân vào giúp sức. Mọi người đùa giỡn với nhau một hồi, rồi tiếp tục quay lại với công việc.

"Độ đàn hồi tốt, bề mặt mềm mịn, vẻ thô ráp gần như không được nhận ra. Hệ thống mạnh đến vậy ư?" Quân sờ và nhéo da tay mình, cậu có chút than thở. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Em thấy nó vẫn vậy, chỉ là khỏe hơn thôi." Anh Vân nhìn và lắc đầu, rồi lại đổi ý: "Mà chờ đã, hình như đúng như anh nói. Không đen như trước, nhưng cũng chẳng trắng đi nơi nào."

"Hình như anh thấy Quân trắng hơn hay sao á?" Anh Biện nhìn xem Quân, do dự nói. Anh ta cũng không chắc nữa.

"Hình như da mình không đen như trước nữa." Quân cố gắng tỉnh táo, mở căng hai mắt ra, quan sát thật kỹ làn da của mình.

Ông ta dự định, đến thời điểm cuối năm sẽ chạy trốn luôn. Bản thân ông ấy không vợ không con, nhà thì bị ổng mang đi trả nợ từ mấy năm trước rồi, hiện đang ở nhà thuê. Không có sự vướng bận, ổng có thể biến mất khỏi Thành phố Liên Hải bất kỳ lúc nào.

Bỗng, Quân lại ngửa đầu lên nhìn. Một chiếc ô tô giảm tốc độ và ngừng ngay trước cổng công trình. Chẳng hiểu sao, khi thấy chiếc xe này, Chú Hiền dường như trở nên nghiêm túc hơn. Ông ta vứt đi cái điếu thuốc lá.

Tất cả đều tại đặc tính 'Tinh thần tỉnh táo' lợi và hại đi chung với nhau. Sẽ phải mất một khoảng thời gian kha khá để đồng hồ sinh học của Quân thích ứng với kiểu sinh hoạt mới này. Ngủ ít, đồng nghĩa với lượng thời gian hoạt động trong ngày sẽ nhiều hơn.

"Cảm ơn anh." Quân mở nắp, nốc ngay một hơi thật dài. Chai nước mát lạnh, hương vị không tệ, nó khiến người thiếu niên rất sảng khoái. Giảm đi phần nào sự mệt nhọc khi lao động.

Hùng đang tính phản kháng, nghe được câu này, hắn từ bỏ. Đoạn thời gian trước băng đảng suýt thì bị lộ ra ánh sáng, may mà kịp thời chặt bớt vài cái chi mới không khiến bên công an lần ra dấu vết. Thời kỳ này rất n·hạy c·ảm, không tiếp xúc là tốt nhất.

"Hiền, nơi đây là chỗ làm việc. Nếu cậu muốn làm việc riêng, mời dẫn họ rời khỏi đây. Tránh làm ảnh hưởng những người khác."

Còn về Chú Hiền, sau khi tạt cái xô xong ông ta đã bỏ chạy từ lâu. Phong thái cực kỳ thành thục, đây không phải là lần đầu tiên ổng trốn thoát khỏi bọn đồi nợ. Đây dường như đã trở thành kỹ năng thiết yếu trong cuộc đời ổng rồi.

Quân vật vờ đi vào nhà vệ sinh. Mắt nhắm mắt mở nhìn vào gương. Đó là một người thiếu niên, với làn da nâu. Làn da nâu?

Sáng nay công việc vẫn như vậy. Đi làm bình thường, không mấy đặc sắc, lượng công việc vẫn ít như mọi khi. Thời điểm này chủ yếu là thợ điện và thợ nước lo liệu.

Vân nghe máy: "A lô. Ừ anh biết rồi. Lát anh đi đón."

"Haha, thời thế thay đổi! Lúc trước, mày được Đại chiếu cố, nên khoản nợ được hoãn. Còn bây giờ, hừ, thằng Đại đi tù rồi! Mày không muốn trả cũng phải trả." Hùng hùng hổ trình bày sự thật, lời nói như quát vào mặt Chú Hiền.

Quân cùng Anh Vân ra ngoài trỗn hỗn hợp vữa xi măng, dùng để trát lại tường, che đi những đường ống nước và điện trong đó. Những chỗ này đã được hai bên điện nước nhất trí là hoàn thiện.

Thấy có người làm phiền mình, Hùng cau mày ngửa mặt lên, định quát lại. Thì Chú Hiền trước một bước, kéo Hùng ra ngoài và nhỏ giọng: "Anh Hùng, mình ra ngoài thôi. Không chừng họ báo cảnh sát đó." (đọc tại Qidian-VP.com)

(!): [Trạng thái cơ thể: Đang biến đổi. Thời hạn: còn 6 ngày 6 tiếng 07 phút]

"Huýt, huýt." Một tiếng huýt sáo đứt hơi vang lên. Quân tò mò ngửa đầu lên. Thì ra đó là Chú Hiền, ông ấy lười biếng đứng tựa bên cột bê tông, cách không xa. Tay ông cầm điếu thuốc đang hút dở, còn miệng thì nhàn nhã huýt sáo.

"Công sức của tôi!!" Vẻ mặt Quân nhức nhối, thương tiếc cho cái xô hồ ướt mà mình tốn công trộn nãy giờ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ba tên đòi nợ còn lại, vứt cho bọn họ ba đôi mắt không mấy thiện cảm, rồi cũng rời đi theo.

"Đòi nợ chứ còn gì nữa! Lần này Lão Hiền lại nợ nần cái gì nữa đây." Anh Vân với giọng nói khinh khỉnh nói ra. Có vẻ như đây không phải là lần đầu tiên mà Chú Hiền bị đòi nợ như thế này.

"C-cái gì? Anh Đại đi tù rồi?" Sắc mặt Chú Hiền tái nhợt. Do thói ham mê c·ờ· ·b·ạ·c, đã khiến cho ông ta cõng trên lưng một khoản nợ kếch xù. Nói thật, cho dù đi làm, cày cuốc cả một đời cũng chưa chắc trả đủ.

Hùng đứng khá gần, nên hắn ăn trọn cả xô vào mặt. Ba tên còn lại tuy khá hơn nhưng mặt cũng dính đầy xi măng đặc quánh. Thứ ấy bay thẳng vào mắt, mũi, miệng làm bốn người họ đau khổ, khó chịu.

"Người yêu cái gì? Em g·ái g·ọi. Chiều này nó tan học sớm, nên gọi nhắc em thôi." Anh Vân cười giải thích, rồi xấu bụng đá đểu Anh Biện: "Ít nhất là người ta còn có người gọi quan tâm. Đâu như ai kia, ba mươi tuổi rồi còn độc thân."

"Hiền ơi là Hiền, dạo này mày thế nào? Có tiền trả bọn tao chưa?" Một người đàn ông thay mặt cả nhóm, đứng ra tra hỏi Chú Hiền. Hắn ta có ngoại hình lưng hùm vai gấu, khuôn mặt chữ điền đặc trưng. Với thân hình cao hơn Chú Hiền một cái đầu. Nhìn trông chẳng khác một con gấu hình người.

"Họ là ai vậy?" Quân nhỏ tiếng hỏi thăm. Nhìn tác phong của họ thật sự rất giống với xã hội đen. Tuy rằng họ không mang theo bất cứ thứ v·ũ k·hí gì, nhưng chỉ từ khí thế thôi đã đủ khiến người bình thường e dè.

Mọi người bên trong công trình nghe thấy tiếng động ồn ào ở ngoài, cũng đi ra xem xét tình hình. Bọn họ đều sợ xảy ra tình huống nguy hiểm như Quân ở mấy hôm trước.

"Haha, chắc do dạo này em ăn uống đầy đủ. Cơ thể hấp thu đủ dinh dưỡng, cho nên ngoại hình của em trở nên tốt hơn thôi." Quân kiếm một cái cớ để giải thích. Tuy là cơ thể cần 7 ngày để biến đổi, nhưng quá trình này vẫn khá là ngắn. Sự khác biệt vẫn khá rõ rệt.

"Người yêu mày gọi hả?" Thấy vậy, Anh Biện cười cợt, trêu đùa Anh Vân một tiếng.

Người trong giang hồ gọi hắn với biệt danh là Hùng, đại diện cho việc cường tráng như gấu. Từng đạt chiến tích một đánh hai chục mà không bại, thậm chí còn tiễn hết thảy chúng nó vào bệnh viện. (đọc tại Qidian-VP.com)

Từ chiếc xe đó, bốn người đàn ông bước xuống. Ngoại hình khá vạm vỡ, khuôn mặt nghiệm nghị pha chút sự dữ tợn. Ánh mắt đảo qua đảo lại như đang tìm kiếm ai đó.

"Nhưng hiện tại tôi không có tiền." Chú Hiền lên tiếng, ông ta cười xấu hổ giơ đôi bàn tay dính đầy vết xi măng ra.

"Hừ. Thằng khỉ, mày c·hết rồi." Mặt mo Anh Biện đỏ ửng, không nhịn được đưa tay kẹp cổ Anh Vân. Thề phải kẹp c·hết anh ta, mới giải được nỗi hận trong lòng.

"Các anh là-Ưm, ưm." Quân thấy không có ai lên tiếng, đang định mở lời thì bị Anh Vân bụm miệng lại. Quân không hiểu ra hiệu cho anh ấy.

Ông ấy cũng chẳng để ý mấy tới Quân. Chỉ tập tru·ng t·hưởng thức vị ngon của điếu thuốc trên tay mình. Quân lắc đầu, tiếp tục công việc của mình.

Cả ba ngồi nghỉ ngơi, trò chuyện với nhau. Đội thợ điện, thợ nước thì hì hục làm việc, đôi khi giữa họ còn xảy ra một ít sự mâu thuẫn, nhưng không quá nghiêm trọng, sau khi tìm ra giải pháp lại vui vẻ nhìn nhau.

"Ầm, ầm, ầm." Âm thanh to lớn, nhức tai. Một đám bụi mù của công trình bay đầy trong không khí. Quân mang khẩu trang, nắm chắc trong tay cái công cụ đục tường của mình, đánh tàn nhẫn vào bề mặt xi măng trơn mịn.

"A, thằng c·h·ó!!" Hùng hét thảm, cả mặt hắn bị hỗn hợp xi măng bao phủ. Cảm giác nóng rát khó chịu ấy, quá khó chịu. Hắn ta không thấy đường, hai tay quơ loạn như muốn bắt lấy Chú Hiền và cho ổng một trận nhừ tử.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 36: Đòi nợ