Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 37: Hoa mỹ hay phũ phàng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 37: Hoa mỹ hay phũ phàng


"Phật không ở trong chùa, mà tại trong lòng. Là một phật tử. Không, thầy nói sai. Là một người nhất tâm hướng thiện, phật không ở cụ thể một nơi chốn." Thầy Trí chắp hai tay, giọng nói tràn đầy sự triết lý:

"Thầy có thể không?" Thầy Trí cười nhẹ và chỉ cái chỗ bên cạnh Quân.

"Con muốn nghe sự thật ạ." Quân mở miệng. Tất nhiên nghe lời nói thật rồi. Chẳng ai thích mình bị lừa dối.

Quân sợ nói lời thật lòng làm tổn thương Thầy Trí, nên cậu châm chước: "Không phải lễ, nên chùa khá ít khách ạ."

"Tại sao không mua tượng Phật. Vì không có tiền, đây là sự thật. Bà con đến quyên tiền rất ít, vì đây là chùa nhỏ, họ sợ không linh." Thầy Trí cười, chấp nhận sự thật, đương đầu với sự nghiệt ngã của nó cũng là một loại dũng cảm.

Sau ít phút suy nghĩ, ngoại trừ có thêm một ít điểm Suy luận, cũng chẳng biết được gì. Nên Quân từ bỏ. Cậu tập trung làm việc. Chú Hiền chỉ là khách qua đường đối với cậu mà thôi.

"Hì hì, tìm ra cậu rồi."

"Phật ở khắp mọi nơi, trong chùa và trong tâm người có trí tuệ và từ bi. Phật tính có sẵn trong mỗi người, nhưng cần tu tập để hiển lộ. Có hay không tượng của Ngài không mấy quan trọng. Từ lâu Ngài đã là ánh sáng chỉ đường, ngài đã vẽ ra con đường cho hậu nhân. Sự xuất hiện của Phật là sự chứng minh rằng, nếu chịu tu tập ta cũng được như Ngài."

"Thầy cảm ơn." Thầy Trí ngồi xuống, ông không chút nào để ý đến đống bụi bẩn bên dưới. Thầy Trí là một vị nhà sư với phong thái điềm đạm, ôn hòa. Quân chưa từng thấy ông ấy tức giận, hoặc là do cậu tiếp xúc với thầy quá ít nên chưa thể thấy được.

Khổ nỗi là hiện giờ cậu không làm được gì để giúp đỡ cho Thầy Trí. Ngay cả công việc thợ hồ cũng là thầy xin việc giúp Quân.

Nghe nói thầy ấy từng đi học tại Học viện Phật Giáo Nam Việt ở một thành phố lớn. Có trong tay tấm bằng Cử nhân Phật học.

Tuy Quân tá túc ở chùa cũng được hơn một tuần rồi, nhưng cậu vẫn chưa đi hết các địa điểm của chùa. Mặc cho chùa cũng không rộng mấy, đặc biệt là vị trí phía sau. Hình như ở đó có vườn rau và một vườn cây ăn quả hay sao ấy.

Bởi những ngày đầu tiên, Quân đi khất thực tại đây, ai cũng niềm nở cho quà, cho đồ ăn. Quân cũng bị lòng tốt của họ làm cảm động. Không lý gì họ sẽ không quyên tiền. Vài đồng bạc lẻ thôi, với cơ số dân ở đây, hoàn toàn có thể tích tiểu thành đại.

"Hoan hô, anh Quân tới rồi nè."

Cậu thiếu niên thầm nể phục vị nhà sư. Tuy có nhiều điều cậu còn chưa hiểu rõ, nhưng ít nhất cậu biết ai đang nói lời thật lòng. Chợt, Quân nhớ đến việc lúc nãy và hỏi: "À, mà hôm nay thầy tìm con có việc gì á?"

"Chuyện là, thầy có việc muốn nhờ con. Việc nhỏ thôi." Thầy Trí từ tốn nói. Vị nhà sư cười nhẹ nhìn xem người thiếu niên trước mặt. Giống như, cậu có từ chối đi chăng nữa thì vị nhà sư nãy vẫn thật lòng đối đãi tốt với cậu.

"Đặc tính này không tệ, không cần phải tốn tiền đi học lái xe. Đi thi lấy cái bằng là được rồi." Quân vui mừng gật đầu. Sau này nếu cậu chán nghề phụ hồ, cậu thể đi làm xe ôm hoặc chạy taxi đưa đón khách.

[Lái xe lv.1 (1/200). Đặc tính: Lái mọi loại xe.]

"Tại sao chùa mình không có tượng Phật thế thầy?" Quân cũng rất tò mò về chuyện Thầy Trí tìm mình. Nhưng câu hỏi này cậu đã giữ trong lòng khá lâu rồi, nay mới có dịp nên cậu không thể chờ đợi được mà hỏi luôn. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Con hiểu mỗi từ thầy nói, nhưng kết hợp lại con chẳng hiểu gì." Quân gãi đầu, cậu cảm giác mình giống như bắt được cái gì đó, nhưng dường như cũng chẳng nắm được thứ gì. Cậu nhìn Thầy Trí: "Vậy còn lời phũ phàng thì sao thầy?"

"Khó hiểu quá phải không?" Thầy Trí cười nhẹ, nhìn xem người thiếu niên đang ngơ ngác nhìn mình.

"Tất cả đều là sự thật, chỉ khác ở cách trình bày." Thầy Trí lời lẽ thâm thúy nói ra.

"Mình là người cuối cùng bị tìm ra."

"Sao thầy không kêu gọi người ta quyên tiền cho chùa để mua tượng Phật?" Quân khó hiểu, chẳng lẽ dân chúng xung quanh đây keo kiệt thế à. Thâm tâm Quân không tin điều ấy.

"Quân, không chơi với các em nữa à?" Một giọng nói ôn hòa vang lên phía sau lưng cậu. Âm giọng ấy nhẹ nhàng nhưng không thiếu sự kiên định.

Âm thanh có phần nhỏ hơn so với lúc sáng sớm. Cũng đúng thôi, các thầy đâu thể cả ngày đều tụng kinh, họ cũng có việc làm, làm việc để có kinh phí duy trì ngôi chùa chứ.

[Tích, Truy tung +3]

"Con thấy chùa mình như nào? Có đông đúc không? Hay là vắng?" Thầy Trí đứng dậy, giang hai tay ra để Quân thấy rõ toàn cảnh của ngôi chùa hơn.

"Lần này em sẽ trốn thật kỹ, anh không tìm ra em được đâu."

"Mình phải làm người đi tìm rồi. Chán ghê."

Thầy Trí cười, chắp tay: "Con nói trước đi."

Quân nô đùa cùng mấy đứa nhỏ. Cậu tranh thủ thời gian cày kinh nghiệm cho hai kỹ năng Truy tung và Trốn.

[Tích, điểm hệ thống +1] (đọc tại Qidian-VP.com)

Mọi người làm việc tới buổi chiều, thì thấy Chú Hiền lén lút trở về. Ông ấy mở miệng mượn tiền mọi người. Sau này dư dả chắc chắn sẽ trả, nhưng chẳng ai cho mượn cả. Cả đội thợ xây đều biết tính tình của ổng. Đã cho mượn rồi rất khó đòi lại được.

Các nhà sư không đi làm, bởi vì đi làm kiếm tiền sẽ vi phạm giới luật của họ. Một nhà sư đi làm sẽ không còn là một vị nhà sư đúng nghĩa

"Được a. Thầy ngồi đi." Quân gật đầu, mời thầy ngồi chung với mình.

"Vậy thì, con nghe cả hai ạ." Quân tò mò, cậu muốn tìm hiểu. Lời nói thật thì là lời nói thật thôi chứ. Cách trình bày khác biệt sẽ thay đổi ý nghĩa của nó sao?

Hôm nay là Chủ nhật. Mấy đứa nhỏ sẽ lại tiếp tục đến chùa chơi trốn tìm. Quân có thể sẽ kiếm thêm điểm kinh nghiệm cho kỹ năng Truy tung và Trốn.

"Việc gì á thầy? Thầy cứ nói, con bảo đảm sẽ hoàn thành." Quân mừng rỡ vì cậu đã có thể giúp đỡ được vị nhà sư đáng kính này. Người thiếu niên hớn hở đồng ý ngay lập tức.

"Con muốn nghe lời hoa mỹ hay là lời phũ phàng?" Thầy Trí không giải đáp ngay mà hỏi Quân một câu kỳ lạ.

[Tích, Truy tung +2]

Thầy Trí chắp tay cười khổ, niệm một tiếng 'A di đà Phật'. Là một vị tăng xuất gia, ông ấy phải để ý từng cử chỉ và hành động của mình thật đúng mực, để làm gương cho các nhà sư khác.

[Tích, Trốn +2]

[Tích, Lái xe lên cấp]

Cả hai đồng thời lên tiếng. Dường như Thầy Trí tìm đến Quân cũng không phải tình cờ hay nỗi hứng. Mà là có việc.

Ở Điện Tam Bảo của chùa không có một tôn tượng Phật nào cả. Ngay cả nhỏ nhất cũng không. Chỉ có một bức tranh lớn có hình Phật được treo ngay chính giữa.

Lái mọi loại xe: bạn có thể lái mọi loại xe cộ từng xuất hiện trên đời. Đồng thời kèm theo khả năng hiểu luật giao thông tại vị trí xe cộ lăn bánh.

"À, thầy-."

"Trốn thôi, mọi người."

Sau khi đủ số lượng kinh nghiệm tối đa trong ngày. Quân rời khỏi cuộc chơi, cậu thỏa mãn ngồi tựa bên gốc cây bàng, gần với Điện Tam Bảo của chùa. Bên trong thỉnh thoảng truyền ra tiếng đọc kinh và tiếng tiếng gõ mỏ.

Đúng như Quân nghĩ, mấy đứa nhóc đã tụ tập chơi đùa rồi. Cậu cười cười, chạy lại gia nhập với mấy đứa nhỏ: "Cho anh chơi với, anh đi tìm cho. Mấy đứa núp đi."

"Dạ, chào thầy. Con mệt nên ngồi nghỉ ạ." Quân cười nhiệt tình, đáp. Lúc đó nếu không có thầy thuyết phục các vị nhà sư khác, chưa chắc gì chùa sẽ cho Quân tá túc. Nên Quân rất biết ơn thầy.

[Tích, Trốn +4] (đọc tại Qidian-VP.com)

"Được rồi. Mọi người tiếp tục làm việc đi." Bác Hoàng giải tán cả đội. Ai lại làm việc của người ấy.

nữa.

Theo khoảng thời gian này cậu quan sát. Ngoài mấy đứa nhỏ hay chơi đùa trong chùa và một số vị sư đang quét lá trên sân, thì đúng thật là hoang vu, vắng vẻ.

Sau khi về chùa, cậu mở ra bảng giao diện của kỹ năng Lái xe. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ông ấy bực tức, vò đầu bứt tai. Trước khi rời đi công trường, mồm luôn lẩm bẩm: "Phải làm sao đây? Phải làm sao đây?" Quân tò mò là, sao Chú Hiền không trốn đi, hay là ông ta bị ai đó uy h·iếp cái gì nên mới không làm điều đó.

Chương 37: Hoa mỹ hay phũ phàng

"À, con-."

Quân có chút giật mình, xoay người. Thì ra đó là Thầy Trí, vị sư trụ trì của ngôi chùa này. Ở đây, có thể thầy không lớn tuổi nhất, nhưng để nói về phật pháp thì thầy là số một.

"Đó là biểu hiện của lòng tham. Nói thật với con, thầy cũng thèm lắm chứ. Thầy cũng muốn tích đủ tiền, mua một cái tượng Phật đàng hoàng đặt ngay chính giữa điện. Muốn thì tham mà bảo không muốn lại nói dối. Nên thầy cứ thuận theo tự nhiên."

"Hử? Lái xe lên cấp! Giờ mình mới để ý. Điểm kinh nghiệm của nó cũng đã đủ rồi." Quân giật mình bởi tiếng thông báo của hệ thống. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 37: Hoa mỹ hay phũ phàng