Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 39: Tạm giam

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39: Tạm giam


Cậu cúi người xuống, đưa tay nhẹ nhàng sờ vào lá của một cái cành cây mảnh mai, thấp bé. "Hình như cái này là ngọn cây khoai lang." Giọng điệu Quân không quá chắc chắn về thân phận của cái cây nhỏ bé này. (đọc tại Qidian-VP.com)

Những tia nắng của buổi chiều rọi xuống mắt đất, để lại nơi đây sự oi bức của tự nhiên. Trong chùa trồng rất nhiều cây cối, dù vậy không khí của buổi chiều hôm nay vẫn khá nóng nực.

Chương 39: Tạm giam

"Không cần, đã có người nộp tiền phạt cho ông rồi." Anh công an tên Tuấn lên tiếng. Giọng nói có phần bất mãn, dường như anh ta không hài lòng với việc này.

"Thầy cảm ơn." Thầy Đức nhận lấy. Ông ấy có vẻ không kịp chờ đợi, mở ra và đọc sơ nội dung bên trong.

Trụ sở Công an, phường 23, Thành phố Liên Hải.

Chú Hiền mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, ông ta điềm tĩnh xoa nắn vùng thái dương của mình.

Trong căn phòng chỉ còn lại hai anh em. Đứng chung dưới một căn nhà nhưng không còn thuộc chung một mái nhà xưa ấy. Một sự yên lặng bao trùm lên cả căn phòng.

Động tĩnh này làm ảnh hưởng đến giấc ngủ chiều của những bé rau, bé hoa quả. Chúng nó đung đưa cành lá của mình, như để phê phán thân ảnh bay nhảy trong sân. Nhưng vô dụng.


Quân lắc đầu không suy nghĩ nữa. Cậu vượt qua một cái hàng rào, đi đến khu vực phía sau chùa. Đến đây, Quân xem như mở rộng tầm mắt. Cậu biết là chùa không nhỏ, nhưng ai ngờ phía sau chùa lại có một vườn trái cây rộng đến thế.

Viên cảnh sát Lân thì ngồi trên cái ghế, nơi mà mọi viên cảnh sát chấp hành luật pháp luôn ngồi.

Vốn là đoạn thời gian này vào thành phố Liên Hải sẽ thường xuất hiện những cơn mưa rào, nhưng bù lại thời tiết sẽ khá đẹp và mát mẻ. Dạo này trời nóng nực là một sự kiện khá lạ.

"Là ai th-." Còn không đợi Chú Hiền hỏi ra sự nghi ngờ trong lòng mình, thì một âm thanh khác cắt ngang lời nói của hai bên:

"Dạo này, anh thế nào?" Chỉ có hai anh em nên giọng nói của Lân không nghiêm nghị như trước nữa. Ngược lại có phần nhu hòa hơn, như là người thân đang nói chuyện với nhau. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một lát sau, Thầy Đức có chút hài lòng, ngửa đầu lên: "Xin lỗi vì đ-. Ơ, thằng nhóc đi rồi à?!" Thấy vị nhà sư đọc sách quá chăm chú, Quân không muốn quấy rày, nên đã im lặng rời đi.

Trong phòng tạm giam. Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi đang nằm ngủ sau song sắt. Ông ta nằm cong như một con tôm, lúc thì đổi tư thế này, lúc thì tư thế kia.

"Hiền, dậy đi. Chỗ này là phòng tạm giam, không phải chỗ để ông ngủ." Tiếng dùi cui gõ vào song sắt vang lên âm thanh 'cốp két' khó chịu.

Một tia sáng từ cửa sổ chiếu vào buồng giam u tối, soi sáng dung mạo của người đàn ông. Nếu Quân ở đây, sẽ nhận ra đó là Chú Hiền, vị đồng nghiệp ở chỗ làm. Mới hôm trước ông ta còn bị đòi nợ, mà giờ đã nằm trong phòng tạm giam.

Vị nhà sư lực lưỡng đặt quyển sách xuống bàn đá. Phía sau chùa không những có vườn cây, vườn rau mà còn có một khoảng sân khá rộng lớn. Thầy Đức bắt đầu đứng tấn vung quyền, từng cú đấm, cú móc tràn đầy uy lực.

Ánh đèn điện màu trắng đại diện cho công lý, bóng tối ngoài kia thì đại diện cho sự bất công. Đèn càng sáng, bóng tối càng lộ rõ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chú Hiền ngồi đoan chính trên chiếc ghế, nơi mà mọi tên t·ội p·hạm đều đã từng ngồi.

Lời nói này của Quân có chút phiến diện, cậu ở đây chưa được một tháng, làm sao biết được các thầy không đi chợ. Nhiều khi một tháng họ đi chợ một lần thì sao.

Quân tinh mắt, cậu còn thấy được có một khu vực được quy hoạch riêng chỉ để trồng các loại rau, quả. Nào là xà lách, cải, bắp cải, ngò, sả, cây cà chua…Trái cây thì có táo, ổi, cam…

"Anh còn không có tiền trả nợ, thì lấy tiền đâu mà trả cho tôi." Lân cười nhạt, uống chén trà đã lạnh trong tay:

"Thảo nào, chưa từng thấy các thầy đi chợ. Bọn họ đã có thể tự cung tự cấp rồi!!" Quân cảm thán một tiếng.

"Như em thấy. Vẫn vậy." Chú Hiền từ tốn, lời ngắn, nghĩa cũng không nhiều. Ông ấy không muốn tiết lộ quá nhiều chuyện sinh hoạt của mình.

"Lần này tiền phạt của tôi là bao nhiêu á?" Chú Hiền hỏi. Ông ấy là loại tái phạm nhiều lần, nên mỗi lần vào đây số tiền phạt lại tăng thêm. Cái này để mang tính răn đe là chính.

"Lân. Số tiền kia anh sẽ trả em." Chú Hiền không ngồi. Ông ấy yên tĩnh một lát rồi lên tiếng.

"A-anh cảm ơn." Chú Hiền cảm ơn với giọng điệu khẩn thiết. Đây là điều khá kỳ quái giữa hai con người có quan hệ máu mủ với nhau. Lời của Chú Hiền rất câu nệ và không thoải mái. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chẳng hiểu sao, trên người nhà sư có một loại khí thế khiến Quân có chút sợ sệt. Cậu vừa toát ra loại ý nghĩ này, liền bị đặc tính 'Tinh thần tỉnh táo' hóa giải đi.

Từng là người một nhà, giờ thứ nối liền họ lại là ranh giới giữa vi phạm và chấp hành.

Mặt trời xuống núi, nhường ánh sáng lại cho những chiếc bóng đèn, sản phẩm của văn minh hiện đại. Người đến người đi vẫn khá tấp nập, mọi người bắt đầu cuộc sống về đêm của mình.

Tội g·ây r·ối t·rật t·ự nơi công cộng, thường chỉ sẽ phạt hành chính mà thôi. Nộp tiền phạt là sẽ được thả ra. Nên phòng tạm giam của công an, trở thành nơi lý tưởng để trốn nợ cho Chú Hiền.

Chuyện là, Chú Hiền uống rượu say, g·ây r·ối t·rật t·ự nơi công cộng, nên b·ị b·ắt và tạm giam ở trụ sở công an. Cho nên hồi sáng mới không thấy ông ấy đi làm. Thực ra đây là ý của Chú Hiền, ổng làm vậy để tr·ốn l·ũ đòi nợ.

Có người kéo xe hàng đi bán, có người thì biểu diễn ở trên đường phố, xe cộ đông đúc, những ánh sáng lấp lánh lóe mắt của các biển quảng cáo ven đường… (đọc tại Qidian-VP.com)

"Két." Tiếng cửa mở. Cánh cửa của buồng tạm giam bé nhỏ được mở ra. Một viên cảnh sát đi vào, vứt cho ông ta một chai nước.

Một bóng hình tay cầm sách, bước đi trong sân. Chỉ mới đi một đoạn, mà đã có vài giọt mồ hôi đọng lại ở mai tóc Quân. Người thiếu niên đưa tay lau đi những giọt nước: "Tháng tám rồi, mà sao trời còn nóng thế?!"

"Anh vẫn tàn tạ như thế nhỉ? Anh hai?" Một viên cảnh sát khác xuất hiện. Anh ta tầm ba mươi tuổi. Ngoại hình có bảy phần giống Chú Hiền, nhưng về mặt khí chất thì đường hoàng hơn. Nhìn xem phù hiệu trên vai rõ ràng là một vị Trung úy.

"Chuyện mấy tay đòi nợ, tôi đã giúp anh giải quyết. Chúng nó không mấy sạch sẽ, sẽ đi tù một khoảng thời gian khá lâu. Anh có thể yên tâm."

Người cảnh sát Lân cũng lâu rồi mới thấy anh trai của mình. Nhìn xem khuôn mặt trung niên, đầy vẻ t·ang t·hương ấy. Không hiểu sao, sống mũi anh ta có chút cay cay. Liền phẩy tay: "Tuấn, em ra ngoài đi. Anh có tí việc riêng cần nói chuyện với anh ta."

Chú Hiền thuần thục bắt được, mở ra làm một hớp nước lớn. Sau khi chỉnh lý xong xui, ông mới cười: "Cậu Tuấn, tôi cũng có không muốn vào đây đâu! Chỉ là tụi nó đuổi gắt quá."

"Dạ, Thầy Trí nhờ con đưa nó cho thầy." Quân lấy lại tinh thần, lễ phép đưa quyển sách cho Thầy Đức.

"Ngồi xuống đi." Vị cảnh sát-em trai Chú Hiền rót cho ông ấy một chén trà. Anh cảnh sát Tuấn nghiêm mặt, đứng sau lưng em trai Chú Hiền. Có vẻ như chức vụ của anh ta không nhỏ. Ít nhất Tuấn là cấp dưới của anh ấy.

"Cái đó đúng là cây khoai lang." Bỗng nhiên, một âm thanh vang lên. Quân giật mình, xoay người lại. Đứng sau lưng cậu, là một vị nhà sư cao lớn, thân hình có phần lực lưỡng. Khác với thân hình hầm hố ấy, nhà sư lại dùng một vẻ mặt ôn hòa nhìn cậu.

"Quân, con đến đưa sách cho thầy à?" Vị nhà sư lực lưỡng nhìn xem quyển sách Quân ôm trong lòng. Giọng nói của ông có lực, tròn vành rõ chữ, khiến cho câu hỏi lại biến tướng trở thành một câu khẳng định.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39: Tạm giam