Tôi Chỉ Muốn Sống Yên Ổn!
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 40: Giao tiếp với động vật
Con Ót gật đầu nhưng rồi lại lắc đầu. Nó quơ quơ hai cánh, kêu 'ót ót' vài tiếng. Vốn chỉ là những động tác và tiếng kêu không có ý nghĩa, nhưng Quân lại hiểu được ý mà Ót muốn truyền đạt cho cậu.
"Em xin lỗi chuyện gì?" Lời cậu nhóc làm Quân khó hiểu. Việc gì mà phải xin lỗi, người thiếu niên cố gắng nhớ lại, coi thử mình đã bỏ quên cái gì.
"Không cần. Anh không phải bác của tụi nó. Và tôi cũng không còn là anh trai của cậu nữa." Giọng của Chú Hiền trở nên lạ lẫm. Lần đầu tiên trong hai mươi năm, ông có đủ dũng khí để nhìn chằm chằm vào đôi mắt của em trai mình.
"Năm ngày trước, vừa có một lệnh truy nã đặc biệt được gửi cho toàn bộ đơn vị trong tỉnh. Đối tượng nam, độ tuổi mười bốn đến mười lăm, ngoại hình có thể bị suy dinh dưỡng, cỡ giày 35 đến 36. Không có giấy tờ tùy thân.
Quân hỏi về số lượng một đàn. Con Ót mơ hồ bảo, ở khu vực này không có quá nhiều quạ. Nó tìm kiếm mấy hôm nhưng chỉ tìm ra được một con. Ót dự định đi xa hơn, một đàn chỉ cần 11 con thôi, đây là số lượng cá thể tối đa mà nó có thể quản lý.
Hôm nay Chú Hiền đã đi làm lại. Quân vốn tưởng lũ đòi nợ sẽ đến, nhưng lạ kỳ hôm nay chả thấy bóng dáng chúng nó đâu. Mà như thế là tốt, tuy không có chuyện để hóng, nhưng yên bình vẫn là số một.
Nhiệm vụ hằng ngày của họ là báo cáo lại động tĩnh ở trong khu vực mình sống cho cảnh sát. Tất nhiên là không phải chỗ nào cũng có tay trong, nếu không Quân đã bị lộ từ lâu rồi.
"Anh không nhớ à? Một tuần trước, ở chỗ đèn đỏ, em làm mặt quỷ với anh đó."
"Làm hòa! Hì hì."
Mỗi ngày đạp xe đi về, Quân luôn luôn chọn một con đường khác biệt, bản thân cậu muốn khám phá toàn bộ khu vực mình đang sống. Mỗi lần như thế, cậu lại tìm ra vài chỗ thú vị khác nhau. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không tuyên bố rộng rãi đơn truy nã là vì không muốn đánh cỏ động rắn, dọa đối tượng chạy mất. Đến lúc đó sẽ khó tìm hơn.
Quân mừng rỡ, có kỹ năng lên cấp. Số lượng điểm hệ thống đã đạt đến 5 điểm. Hiện tại cậu khá là giàu có. Người thiếu niên nhanh chóng mở ra bảng kỹ năng.
Quân cũng vui lòng mua cho cậu nhóc một cây kem, hai anh em một lớn một nhỏ đứng tựa vào hàng rào của trường, ăn kem. Tiến nói rất nhiều, cái lưỡi của cậu nhóc như có động cơ bất tử, hoạt động mãi thôi.
…
"Được tôi sẽ giúp cậu để ý. Nhưng tôi nói trước, việc này không nằm trong chuyên môn của tôi." Chú Hiền gật đầu, giọng nói có phần thờ ơ. Ông ấy bước chân ra khỏi cửa.
Con Ót giật mình giữa không trung, ánh mắt nó xuất hiện sự nhân tính hóa. Đó là sự ngạc nhiên. Con Ót vội đổi hướng, bay lại chỗ Quân.
Lấp đầy bát đồ ăn, Con Ót vẫn tiếp tục ăn trước. Con quạ thứ hai dù cũng đói lắm rồi, nhưng nó vẫn không dám chạy lên tranh giành. Quân cũng tranh thủ sờ đầu Con Ót. Một phần là để an ủi Ót, một phần là để kiếm điểm kinh nghiệm. Sau khi nó ăn xong, cậu và nó chơi đùa một lát.
Trong đầu cậu cũng có một số ý tưởng ban đầu về đàn quạ. Quạ vốn thông minh. Sỡ hữu một đàn quạ biết theo dõi, biết do thám tình hình và báo tin cũng khá hay đấy chứ. Đặc biệt là cậu có thể giao tiếp với động vật, thì ý tưởng này có độ khả thi rất lớn.
Lân gật đầu, do dự một hồi, anh ta cười tươi: "Lát nữa, sang nhà em ăn một bữa cơm. Anh còn chưa gặp cháu mình lần nào phải không? Cũng nên cho chúng nó nhận biết bác của mình."
Chương 40: Giao tiếp với động vật
[Tích, điểm hệ thống +1]
"Có à?" Quân nhớ lại, Ừ đúng là có thật. Hôm đó là ngày đầu tiên mình đi làm, nhưng do mình dọa thằng nhóc trước thì phải. Quân cười:
"Cậu nói gì? Tôi không hiểu." Chỉ để lại một câu nói. Chú Hiền biến mất khỏi tầm mắt Lân.
Một lát sau, Tiến được chị gái đón về. Quân hơi ngạc nhiên bởi ngoại hình của chị ấy. Cậu ăn hết cây kem trong tay, rồi cũng đạp xe về nhà.
Giọng nói của viên cảnh sát có phần giống như cầu xin, nhưng đáp lại vẫn là sự im lặng từ Chú Hiền. Ông ấy không b·ị đ·ánh động bởi những lời nói ấy.
Lại là một ngày làm việc tràn đầy mồ hôi và công sức của Quân. Lượng công việc hôm nay cũng thế, chủ yếu là phụ giúp hai bên điện nước. Cả hai đội đều cật lực làm việc, để nhanh chóng bàn giao lại công trình cho bên chủ.
"Em xin lỗi anh." Tiến vừa ăn kem vừa nói. Khuôn mặt của cậu nhóc có vẻ như khá xấu hổ.
[Thuần thú lv.1 (11/200). Đặc tính: Thú vật thân cận.]
Ý nó là: "Nó hiểu. Nhưng còn không rõ lắm có phải ý Quân chính xác là như vậy không?" (đọc tại Qidian-VP.com)
[Tích, Thuần thú lên cấp]
"Luôn là vào ngày sinh nhật của em sao?!" Lân lẩm bẩm một tiếng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cảnh sát Lân dõng dạc chia sẻ thông tin cho Chú Hiền. Thực ra Chú Hiền không phải là người duy nhất được chia sẻ thông tin này. Một số người dân là tay trong của cảnh sát cũng có được thông tin này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không loại trừ trường hợp đối tượng khai gian tuổi tác, sử dụng giấy tờ g·iả m·ạo. Em cần anh nghe ngóng tình hình trong khu vực, xem thử có ai khớp với miêu tả không. Hoặc có dấu hiệu khả nghi thôi là đã đủ."
Thời tiết hôm nay khá đẹp, tuy nắng nhưng không oi bức, ngược lại cộng thêm những cơn gió tạo ra cảm giác ấm áp và mát.
Nhìn xem xe bán kem trước mặt, Quân cũng có chút thèm thuồng. Cậu ngay tức thì mua cho mình một cây. Quân dừng xe ngay ở cổng trường, vui vẻ thưởng thức cây kem. Vị ngọt, cảm giác mát lạnh ấy làm cậu có chút nhớ nhung kiếp trước.
"Nếu cậu chỉ có bấy nhiêu đó muốn nói thì tôi xin phép. Thời gian tạm giam của tôi đã kết thúc. Tôi muốn về nhà." Dứt lời, Chú Hiền đứng dậy, muốn bước chân ra khỏi cửa.
"Ồ là em à." Quân cười chào hỏi. Cậu để ý thấy thằng nhóc nhìn xem cây kem trên tay mình. Quân cười một tiếng, ra vẻ dụ dỗ: "Có muốn ăn không?" (đọc tại Qidian-VP.com)
"C·hết, quên mất!! Xin lỗi, tao quên để lại đồ ăn cho tụi mày." Quân sựt nhớ, cậu vỗ đầu. Hấp tấp chạy vào trong nhà, mang bao đồ ăn cho chim ra.
Vừa bước vào khoảng sân trước phòng. Quân đã thấy được hai con quạ đang chờ mình.
"Mày hiểu lời tao nói?" Quân thử hỏi.
Quân nhìn thấy Con Ót nhìn mình, không, không chỉ riêng Ót mà con quạ thứ hai cũng thế. Nó cũng có chút ngạc nhiên, chỉ là không có linh tính như Ót.
Con Ót gật đầu, chạy lại cọ đầu vào ống quần của cậu. Quân hiểu ý, cúi người xuống xoa đầu nó. Sau khi thỏa mãn, Con Ót dẫn theo đàn em của nó đập cánh bay đi. Bắt đầu mở ra hành trình thu phục đàn em, tạo ra bầy đàn hùng mạnh của mình.
"Muốn, muốn ạ." Tiến gật gật cái đầu nhỏ bé của mình. Miệng thiếu chút nữa thì chảy nước miếng.
Quân gật đầu đồng ý, cho phép nó đi xa, nhưng phải biết bảo vệ bản thân. Nguy hiểm quá phải từ bỏ, trở về đây.
"Ngày 1 tháng 9 hằng năm." Bất chợt, cảnh sát Lân đứng dậy và lên tiếng: "Luôn có một phong bưu kiện xuất hiện trên bàn em. Một lượng lớn bằng chứng được tập hợp về các băng đảng t·ội p·hạm. Nhờ có nó, em đủ công trạng để thăng chức Trung úy ở độ tuổi này."
"Làm hòa nha!"
Một âm thanh điện tử vang lên một cách bất ngờ.
Lân có chút giật mình, đôi mắt ấy đã khác lắm rồi. Lân cười thảm một tiếng, nhưng anh ta không từ bỏ: "Không sao, em nuôi dạy tụi nó rất tốt. Chúng nó sẽ không kì thị anh. Nếu có, em sẽ đánh, sẽ phạt chúng nó."
Thế là Quân lại tiếp tục giao tiếp với hai con vật nuôi của mình. Cậu mong muốn trình độ giao tiếp của hai bên đến mức độ một ánh mắt là hiểu được ý nhau.
"Chả sao hết. Anh quên rồi. Với cả hiện giờ hai ta là bạn tốt có phải không?" Quân cười hơi xoa đầu thằng nhỏ.
Thời gian trôi qua như một chiếc lá rụng. Những tia nắng của buổi chiều tràn ngập trong khoảng sân rộng rãi của chùa. Quân đạp xe về nhà. Những cơn gió mang hương vị mát mẻ lướt qua gò má của người thiếu niên.
Quân ra lệnh cho hai con quạ làm nhiều loại động tác khác nhau. Tiếp đó là đến lượt hai con quạ làm hàng loạt hành vi cử chỉ, để Quân đoán ra ý nghĩ của tụi nó.
"Hẳn là cần luyện tập nhiều hơn mới hiểu rõ được ý của hai bên." Quân khá hài lòng với đặc tính này, giao tiếp với động vật được xem như là đã vượt ngưỡng nhân loại bình thường rồi. Mặc cho chỉ ở mức độ cơ bản, điều này vẫn đáng gờm.
"Có thể giao tiếp với động vật sao?" Quân sờ cằm, cậu muốn thử nghiệm ngay. "Ót, chờ đã." Quân gọi dừng, khi thấy Con Ót tính dẫn đàn em của nó bay đi sau khi ăn xong.
Bỗng có một tiếng gọi kéo Quân về với thực tại. Quân quay sang, đó là một bé trai, tầm khoảng mười tuổi. Nó là đứa nhỏ hay chơi trốn tìm ở chùa. Thằng nhỏ tên là Tiến thì phải.
Lần này, Quân đi vào một con đường có một ngôi trường tiểu học. Trước trường có nhiều tiểu thương bán hàng cho mấy em học sinh. Tụi nhỏ tụm năm tụm bảy tại đó, có ăn vặt, có vui chơi.
"Anh Quân!!"
"Chờ đã. Em cần anh giúp một chuyện." Vẻ mặt Lân buồn bã, nhưng anh ta vẫn lấy đại cục làm trọng:
Thú vật thân cận: động vật có thiện cảm với bạn, bạn hiểu được ngôn ngữ cơ thể của chúng nó, giao tiếp được với động vật ở mức độ cơ bản. Đồng thời trí thông minh của thú vật cũng được gia tăng nếu tiếp xúc nhiều với bạn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.