Tôi Chỉ Muốn Sống Yên Ổn!
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 41: Nghi ngờ
Quân đang hút một miếng cà phê mát lạnh. Bất chợt, một bàn tay vỗ vai cậu. Chính là Bác Hoàng. Ông ấy cầm một bịch ni lông, loáng thoáng thấy trong đó chứa đựng một lượng bánh kẹo rất nhiều.
Hai ngày trôi qua.
…
"Được, tôi mua. Bán tôi hai ki lô gam." Người đàn ông gật đầu, quyết định mua. Ánh mắt ông ta hơi liếc xéo về cánh cổng của ngôi chùa gần đó. Ông ấy nhìn ông chủ đang cân số táo và hỏi:
"Cảm ơn ông chủ. Chúc anh làm ăn phát đạt." Người đàn ông nhận lấy bịch táo, cười chúc phúc ông chủ hàng trái cây.
"Táo này là táo gì á ông chủ. Màu sắc rất đẹp." Một người đàn ông lên tiếng, tay ông ta còn đang sờ nắn quả táo được trưng bày trên kệ hàng.
"Bíp. Lân, có vẻ như tôi đã tìm ra người mà các cậu đang truy bắt rồi. Địa điểm…"
Khung cảnh cuối ngày của một con chợ hiển hiển ở một góc của nhân gian. Người đến người đi đông đúc, người mua người bán nói chuyện rôm rả.
"Haha. Mượn cát ngôn của anh."
Đang lúc Quân không hiểu ra sao. Ông ấy lên tiếng: "Đây là một chút quà, bác muốn biếu cho chùa. Lát con cầm về cho Sư Trí."
Quân nhìn vào bảng hệ thống nhắc nhở lượng điểm kinh nghiệm. Tâm tình của cậu trở nên phấn chấn phần nào.
[Tên: Quân
Không hiểu sao, trực giác của cậu bảo không nên tiêu hao điểm hệ thống vào việc nâng cấp kỹ năng. Tốt nhất nên làm từng bước cày kinh nghiệm. Vì vậy nên cậu mới không nâng cấp kỹ năng Chiến đấu.
"Cái này bao nhiêu á? Cái gì, đắt thế cơ á? Không thể nào!!"
"Đó là do mày chưa đủ phước thôi! Chứ tao thấy người ta trúng đầy. Nếu tao trúng số, tao sẽ không làm cái nghề này nữa. Dạo này có tuổi, lưng của tao đã có chút đau nhức. Mỗi ngày một tờ, có chí ắt sẽ thành công." Bác Hoàng cười khà khà, ông ấy háo hức dò tờ vé số.
Đây là kỹ năng thực dụng nhất, cậu đã chịu đủ cảm giác bị người ta đ·ánh đ·ập rồi. Quân muốn trở thành người đ·ánh đ·ập kẻ khác cơ, do b·ị đ·ánh nhiều nên tư tưởng của cậu ấy đã có chút lệch lạc.
"Anh có mắt nhìn hàng đấy. Đây là táo được nhập khẩu từ Nhật. Vì là cuối ngày, tôi bán rẻ cho anh. 150 ngàn một ki lô gam. Thế nào?"
Ngũ quan thanh tú, ánh mắt sáng ngời. Bảo đảm ai nhìn vào cũng sẽ khen một tiếng cao ráo, bảnh trai. Quá khác biệt so với lúc Quân mới xuyên qua.
"Mại dô, mại dô. Cá tươi, cá tươi." (đọc tại Qidian-VP.com)
[Truy tung lv.0 (92/100)]
Anh Vân thì có em gái, đang học lớp 11. Có khi tuổi người ta còn lớn hơn tuổi thật của Quân. Cả nhà Anh Vân dường như chỉ có hai anh em, chả nghe anh ấy nhắc gì đến bậc phụ mẫu. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Mày nhiều chuyện! Tao thấy người bán tội nghiệp quá nên tao mua." Bác Hoàng không vội ăn cơm, mà mở ra phần tra giải thưởng của xổ số.
Điểm hệ thống: 7]
Bác Hoàng cũng không có keo kiệt, cười lớn đồng ý. Bác ấy nhờ Anh Biện chở mình đi mua một số thứ. Bảo mọi người chờ, lát nữa sẽ có cà phê uống.
Mọi người ở bên trong nghe thấy tiếng hét lúc nãy của Bác Hoàng, thế là tò mò ló mặt ra xem xét tình hình. Biết được Bác Hoàng trúng số, 10 triệu. Ai cũng cười trêu ghẹo, bảo bác phải mời một bữa cà phê mới được.
"Có chí ắt sẽ ngứa đầu." Anh Vân nhỏ giọng nói với Quân. Người thiếu niên cười trộm. Mọi người cùng nhau ăn uống trò chuyện vui vẻ.
Âm thanh này làm ông chủ để ý đến. Thấy có người định mua hàng, ông ấy nhiệt tình báo giá:
Thể chất: 4 (!)
Trở về phòng, Quân lập tức đi tắm, cậu rửa sạch đống mồ hôi và bụi bẩn bám chặt trên làn da của mình. Làn da vàng nhạt, da dẻ khỏe mạnh, hồng hào.
Một lát sau, hai người xách bao lớn bao nhỏ trở về. Mọi người đều vui vẻ, cảm ơn ráo rít. Bác Hoàng xoa tay: "Ây, khách khí cái gì, đều là đồng nghiệp của nhau cả."
Thời gian nghỉ trưa kết thúc. Những người lao động chăm chỉ xách công cụ tiếp tục làm việc. Chẳng mấy chốc mà bên trong công trình lại vang lên âm thanh nhộn nhịp vốn có của nó.
Quân ngồi chung với Bác Hoàng, Anh Biện, Anh Vân. Ai cũng có đoàn thể nhỏ trong một tập thể lớn. Cậu thích tiếp xúc với ba người này hơn, nên cậu hay họp nhóm ăn cơm chung với họ.
Bây giờ là thời gian buổi trưa. Tất nhiên là Quân đang có mặt ở công trường. Chỉ có điều là đang nghỉ ngơi ăn cơm.
Người đàn ông sau khi gọi điện xong, ngửa mặt lên. Thì ra đó là Chú Hiền. Người đồng nghiệp của Quân. Ông ấy xách theo bịch táo bình thản rời đi. Để lại bầu không khí căng thẳng như có như không bao trùm lên khu vực này.
Chương 41: Nghi ngờ
"Mày mơ tưởng! Haha." Bác Hoàng nào sẽ để Anh Vân đạt được mục đích, như một tia chớp thu tay lại, cất kỹ tờ vé số vào túi quần. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Trúng rồi!!! Tao trúng số rồi!!"
Người đàn ông xách theo bịch táo rời đi. Ông ta dừng chân tại một con hẻm. Rút ra điện thoại, gọi cho người nào đó.
Tinh thần: 4 (đọc tại Qidian-VP.com)
Kỹ năng: Có 3 kỹ năng lv.2, có 8 kỹ năng lv. 1 và có 6 kỹ năng lv.0. Nhấn để xem chi tiết.
…
"Bác, cái này con không nhận được." Quân nhăn mặt định từ chối. Cậu cảm thấy món quà này khá lớn.
Nhìn xem hai bóng đen biến mất khỏi tầm nhìn, Quân thở ra một hơi. Cậu bắt đầu cày kinh nghiệm cho các kỹ năng. Tổ hợp văn hóa, trốn, truy tung, chạy, nhặt.
"Thịt bò, thịt heo, thịt gà. Cuối ngày nên giảm 20 phần trăm."
"Ngày mai kỹ năng Truy tung và Trốn sẽ đủ kinh nghiệm để lên cấp. Đến lúc đó mình sẽ có thêm đặc tính. Hi vọng nó sẽ hữu dụng."
Cuộc sống của Quân trôi qua yên bình. Dạo này tâm trạng của Quân hơi sa sút. Vì Con Ót đã rời nhà, ra ngoài để phát triển bầy đàn của nó.
"Mười triệu mà mày chê à? Có lấy không?" Lông mày Bác Hoàng cau có, ông lão giả bộ đung đưa tờ vé số trước mặt Anh Vân. Anh Vân hé mắt nhìn xem, nhưng vẫn nhịn được không đưa tay ra bắt.
Sắc mặt Quân nghiêm túc đọc sách, cố gắng hấp thu lượng kiến thức hữu ích cho mình. Bầu không khí trong chùa luôn luôn yên tĩnh. Khác hẳn với ngôi chợ sát bên. Dù cho ở đây ồn ào cỡ nào vẫn không thể ảnh hưởng sự yên tĩnh trong chùa.
"Xưa giờ con chỉ nghe là người ta trúng vé số thôi. Còn mình chả bao giờ trúng." Anh Vân lắc đầu. Có vẻ như anh ấy không tin tưởng mấy về trò may rủi này.
Đoạn thời gian này ngoại hình của Quân thay đổi rất lớn, làn da đã chuyển hẳn sang màu vàng nhạt. Ngũ quan trên khuôn mặt trở nên thanh tú hơn. Loáng thoáng vẫn có thể nhìn thấy được dung mạo lúc trước của cậu. Nhìn kỹ thì mới nhận ra
Người nghe im lặng trong chốc lát. Sau đó: "Trời, tưởng gì. Trúng có mười triệu à." Anh Vân hết hứng. Anh ấy tưởng Bác Hoàng trúng giải độc đắc cơ. 'Phù hết hồn.'
"Không biết mấy ngôi chùa như này có cho người tá túc hay ở nhờ gì không nhỉ?" Người đàn ông tiếp tục hỏi thăm.
"Có chứ. Nhà chùa đang cho một đứa nhỏ tá túc á. Hình như chỉ mới mười tám tuổi thôi. Hồi trước, nó có khất thực trong chợ. Chính tôi còn cho nó mấy quả táo nữa." Ông chủ không nghi ngờ gì, thoải mái đáp lời vị khác của mình.
Ở một gian hàng bán trái cây. Ông chủ đang loay hoay gói gém món hàng hóa của mình cho khách.
Bác Hoàng hất cằm lên trời, dùng ánh mắt ta đây nhìn xem ba con người lúc nãy mới chê bai lão. Ông ấy dõng dạc tuyên bố: "Mười triệu!!"
"Bác lại mua vé số đấy à?" Anh Biện gặm miếng thịt sườn thơm ngon trong miệng. Và vẫn không quên sự chú ý dành cho Bác Hoàng: "Sao bác mua nhiều thế? Tốn tiền quá!"
"Vậy con xin phép thay mặt các thầy, cảm ơn bác ạ." Quân lễ phép nhận lấy món quà của Bác Hoàng.
"Không biết, nhưng mà nghe nói nó ngủ bên tường của chùa. Các nhà sư thấy thương nên cho nó ở nhờ." Ông chủ đáp, hai tay thoăn thoắt, chẳng mấy chốc mà đã gói xong hai ki lô gam táo cho khách: "Của anh đây."
Quân chẳng biết kỹ năng này có thể làm được cái gì. Thôi miên nghe thì hay đó, hình như là ra lệnh cho người khác, điều khiển đối tượng mà người ta không cách nào phản kháng. Quân không rõ lắm về thôi miên. Cậu dự định mua sách về lĩnh vực này để đọc.
Anh Biện thì ngoài nghề thợ xây ra, buổi tối anh ấy còn giúp vợ bán đồ ăn ở chợ đêm. Nghe nói là bán đồ nướng và bia. Anh ấy nhiều lần mời Quân ra quán thưởng thức, nhưng cậu vẫn chưa có cơ hội.
"Hệ thống." Quân thầm hô.
Cuộc trò chuyện của hai người làm cho một vài người chú ý đến. Dù sao tiếng của hai người không nhỏ, thu hút một tí ánh nhìn là hiển nhiên. Đặc biệt là khi Bác Hoàng vừa mới trúng số.
"Mày vớ vẩn! Tao có tặng cho mày đâu mà mày không nhận. Bác tặng cho các thầy ở chùa. Mày ở đó, sẵn tiện cầm về luôn giúp bác. Bảo là bác tặng, thế nhá." Bác Hoàng lên giọng, thái độ kiên quyết, không cho chấp nhận sự từ chối.
Quân cũng hiểu biết thêm đôi chút về mọi người. Bác Hoàng từng đi bộ đội, nghe nói từng tham gia một số chiến dịch của q·uân đ·ội. Bác không có vợ con, vì thế nhìn bác đôi khi rất lôi thôi và bừa bộn.
Hiện tại có quá nhiều kỹ năng. Nhìn xem lượng kỹ năng đông đảo, nói thật Quân cũng có chút nhức đầu. Quá nhiều kỹ năng dẫn đến cày kinh nghiệm cho chúng nó, cũng làm Quân mất cả ngày.
Ngoài ra, trong lúc chơi trốn tìm với mấy đứa nhỏ, cậu moi ra được một kỹ năng mới. Đó là kỹ năng Thôi miên lv.0 (2/100). Có được do lừa gạt một đứa nhỏ, bảo nó là ván này anh không chơi. Cậu cũng chẳng hiểu mình đã thỏa mãn điều kiện gì khiến cho kỹ năng này xuất hiện.
Không để Quân phải đợi lâu, hai kỹ năng Chạy và Nhặt lần lượt lên lv.2. Đặc tính vẫn giữ nguyên, cung cấp hai điểm hệ thống. Số lượng điểm hệ thống đạt đến con số cao ngất là 7 điểm.
Sau khi tắm rửa xong, Quân ngồi vào bàn, lấy từ bao bì ni lông ra một quyển sách. Trên bìa ghi 'Thôi miên là gì? Nó có phải là siêu năng lực hay không?'. Cậu mua quyển sách này lúc trên đường về.
Sáng ngày mai, quá trình biến đổi thể chất sẽ kết thúc. Cơ thể của cậu sẽ chính thức đặt chân vào cấp độ 4 điểm của cột 'Thể chất'. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ừ, đúng rồi. Các nhà sư ở đây dễ mến lắm." Ông chủ cười đáp.
"Tạm biệt mấy đứa. Ngày mai lại chơi tiếp nhé." Quân phẩy tay, chia tay với mấy đứa nhỏ. Vừa đi làm về là cậu lao ngay vào chơi trốn tìm với mấy đứa nhỏ. Đến khi này mới kết thúc.
Bỗng bên cạnh vang lên một tiếng thét tràn đầy sự mừng rỡ. Đầu tiên Bác Hoàng choáng váng, không tin vào mắt mình. Sau đó kịp phản ứng, ông ấy bật cả người dậy, co chân nhảy mấy cái. Thể hiện ra tâm trạng vui mừng tột độ của ông ấy.
[Trốn lv.0 (88/100)]
Quân, Anh Vân và Anh Biện từ sửng sốt, bàng hoàng đến kinh ngạc. Sau một hồi họ mới lấy lại tinh thần. Anh Biện vội hỏi: "Bác trúng bao nhiêu?" Quân và Anh Vân cũng rất tò mò. Hai thằng cố gắng vểnh tai lên để nghe cho thật rõ.
"Cậu ấy là trẻ lạc hay sao?" Giọng người đàn ông trở nên có chút lạnh.
Nhưng thay đổi lớn nhất là về chiều cao. Quân có đo đạc qua, thì thấy mình đã cao hơn mười xen ti mét so với trước. Điều này chứng tỏ rằng, mật độ xương gia tăng, dài hơn và to hơn. Do chiều cao phát triển quá nhanh, cậu phải đi đứng hơi gù lưng để không ai nhận ra.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.