Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 112: Quốc Trụ dự kiến gặp Bùi Kiên.
Thấy quốc trụ hỏi mình, Nguyễn Tự lễ phép trả lời:
-Trong lịch sử Đại Nam thi thoảng cũng có, nhưng năng lực này rất gân gà, tác dụng chẳng có gì!
“Về Bùi Kiên, em dự định gặp thằng bé này một lần! Chuyện hôm nay em gọi cho anh cũng vì nó, chúng ta nên tổ chức một cuộc họp toàn thể các dòng họ để xem xét bồi dưỡng đứa trẻ này, giống lần trước quyết định bồi dưỡng cu Minh!”
Điều quan trọng nhất là Quốc Trụ sẽ đích thân gặp mặt nói chuyện với Bùi Kiên.
Mà Rings có thể là cái thứ “đủ tốt” này!
“…”
Liếc ra nhìn Bùi kiên, Dược Vương nhếch mép rồi đi ra ngoài.
“…”
Mặc dù nói không treo tranh tượng, nhưng bức ảnh lãnh tụ một trăm năm trước mở đường cho công cuộc cứu nước là không thể thiếu, chính con người này mở ra trang sử mới cho Đại Nam, từ đây phong kiến không còn, nhân dân tự làm chủ vận mệnh của mình.
“Bộp” một tiếng, Dược Vương lấy ra cục tiền thứ mười đập lên bàn, nhìn trên dưới Bùi Kiên, sấn đến gần hớn hở hỏi:
“Còn có thể thức tỉnh cái gì hả ông, biến thành rồng hả?”
Nghỉ rồi được phép về nhà tới suối nguồn, tìm một mảnh đất ưa thích, đào cái lỗ chui vào nằm ngủ.
Trở lại căn phòng.
Hoặc ít nhất cũng phải đưa ra được chính sách hợp lý về thuế xuất nhập khẩu hoặc hỗ trợ tiếng nói của Đại Nam trên trường quốc tế.
Sau đó bảy ngày sẽ có cuộc họp các dòng họ, mẹ Huyền Mân chắc chắn sẽ tới tham dự.
Lúc sau Bùi Kiên bị lôi đi chụp não rồi đưa về phòng, toàn bộ quá trình này hắn vẫn bị trói như vậy.
-Bên phương tây cũng có một số kẻ như vậy!
“Vậy thì tốt rồi, hiện tại chúng ta nói một chút về tội ác Rings, tạo tiền đề cho chuyến ngoại giao tháng sau của em sang Mẽo, có lẽ nhân dịp sự kiện tại biển này chúng ta có thể nhổ sạch nó trong một lần!”
---
Bùi Kiên trở lại hiện thực, bởi ảnh hưởng của tập tính nguyên thủy vẫn còn, hắn liếc ngang liếc dọc tìm kiếm con rồng vừa nãy.
Đứng trong một căn phòng tối, Dược Vương đăm chiêu nhìn từng tấm phim chụp x quang, nhìn mãi không thấy cái chấm đen đại diện cho “ý chí võ đạo” ở đâu, hết cách ông ta về chỗ Bùi Kiên tiếp tục thí nghiệm.
Làm không được.
Tuy vậy, trên luật pháp quốc tế vùng biển hai quần đảo này thuộc về Đại Nam, vì vậy Mẽo muốn có mặt ở đây, dù chỉ là chuyến viếng thăm cảng biển trong vài ngày, họ vẫn phải đưa ra được điều kiện đủ tốt!
Dược Vương khó hiểu, rõ ràng trong năm phút vừa rồi Bùi Kiên bay lên, còn kéo cả cái giường cùng bay lên.
Một trong hai người trung niên ở đây là Nguyễn Tự, tổng cục trưởng tổng cục an ninh đặc biệt.
-Ông này bị điên à? Nhắm mắt lại còn thấy được cái mịa gì? (đọc tại Qidian-VP.com)
Bọn họ đồng ý để chuyện này tạo áp lực lên Mẽo, buộc Mẽo phải phân tâm trên chiến trường kinh tế.
Bùi Kiên cũng mặc kệ, hắn đang nhớ lại cảnh tượng gặp rồng vừa rồi, nhớ tới bởi cảnh tượng vĩ ngạn to lớn và đẹp đẽ chứ không suy luận gì, tất cả đều quy cho thuốc phê quá mà thôi.
Nghe giọng nói này mà không phải của rồng, Bùi Kiên thoát ra khỏi loại tâm tình nguyên thủy, đầu óc tư duy trở lại bình thường hắn tổng kết: (đọc tại Qidian-VP.com)
Âu thị Huyền Mân hay Hùng Văn Chiến đều gần trăm tuổi rồi, vì vậy tuân theo truyền thống của dân tộc mà Quốc Trụ luôn xưng em.
“…”
Ít nhất đến hiện tại dự kiến là thế.
Nhưng một tấc đất quý hơn tấc vàng, chúng ta sao có thể bỏ được?
“Uhm! Lần trước trong chuyến thăm Đại Viêm, chú đàm luận rất kỹ với thủ trưởng của họ về tình hình ngoài biển, cũng thông cảm cho việc họ cần một cánh cửa phá thế bao vây.
Tuy nhiên, lời nói và việc làm hoàn toàn là hai khái niệm khác biệt, cháu cần đề cao cảnh giác, hợp tác chặt chẽ giữa tổng cục bên cháu và tổng cục tình báo q·uân đ·ội để nắm bắt tình hình!”
“Về mấy đứa trẻ đang ngoài biển, cố gắng đừng để t·hương v·ong, bọn họ còn rất trẻ!”
Nguyễn Tự hiểu được câu cuối, việc Đại Viêm gây hấn ở biển đông là cái cớ hiếm có để tuần dương hạm của Mẽo xuất hiện tại vùng này.
-Ô?
“Cháu biết sao được?”
Nếu không phải Bùi Kiên luyện ra “ý chí võ đạo” vậy giải thích thế nào?
“Vậy quyết định bảy ngày sau đi!”
“…”
-Cũng chỉ tiên thiên cảnh trở lên ý chí đủ mạnh này mới có thể lơ lửng được, vậy tại sao thanh niên này lại bay?
…
“Chú yên tâm, chuyện này anh đã trao đổi với các gia tộc Đại Viêm, tỉ võ hạn định trong mức giao lưu, thương tật có thể, sẽ không xảy ra c·hết người!” (đọc tại Qidian-VP.com)
-Khoan đã! nếu có thần thức thật có thể làm như vậy!
Căn phòng này là nơi Quốc Trụ làm việc hằng ngày, nhìn qua tuyệt nhiên không thấy tranh tượng hay những bộ bàn ghế xa hoa, nếu nhìn kỹ hơn sẽ thấy một số chỗ bong chóc sơn.
Điện thoại đặc chế cho nguyên thủ, dù có võ đạo ý chí cũng không nghe được đầu dây bên kia nói gì.
Truyền thống họ Âu trăm năm này đều vậy, kể từ khi vị lãnh tụ đang được treo ảnh trên tường kia thống nhất mấy đảng lại làm một, cũng thống nhất ý kiến các dòng họ siêu phàm của Đại Nam, họ Âu từ đây chuyên quyền ngành tình báo, các đời con cháu sẽ theo đuổi ngành này, nghỉ hưu thì làm cận vệ cho quốc trụ, đến khi đời tiếp theo nữa ra đời vậy mới thực sự nghỉ.
Nguyễn Tự nghe lỏm cuộc nói chuyện, sơ qua thì nhận thấy mấy vấn đề trong đó, ông bác Hùng Văn Chiến rất để ý Bùi Tuấn Minh, về Bùi kiên vẫn chưa nhận định xong.
-Hâu li xít! Thuốc phê thế! Ảo giác như thật!
-Có lẽ việc hắn bay lơ lửng khi đó cũng là một loại năng lực đặc biệt mà thôi!
Lúc này Nguyễn Gia lên tiếng:
“Vâng!”
Bùi Kiên lại nhìn thấy Dược Tôn đang trố mắt bên cạnh, bản năng hắn lại nheo mắt khom người như muốn vồ mồi.
Dược Vương lại nói tiếp:
Chỉ là ngủ chứ không phải c·hết, người tập võ còn có thể sống tới bốn năm trăm năm đây!
Không sửa là vì Quốc Trụ yêu cầu để thế mà thôi.
“Cháu ngoan, cảm giác thế nào? có phải trong cơ thể có gì đó thức tỉnh không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Mà lại, nhìn lên những vết bong tróc sơn đó, cũng gợi nhớ hoài niệm về sự phấn đấu của bao thế hệ trước, ông ấy cảm thấy đó như bài học nhắc nhở đất nước từng nghèo nàn lạc hậu do c·hiến t·ranh, hiện tại cần gìn giữ và phấn đấu hơn nữa.
Vấn đề bong chóc sơn này không phải không sửa được, mấy nơi tiếp đón quốc tế của Đại Nam đều vàng son lộng lẫy, quốc lực Đại Nam cũng không yếu kém đến nỗi phòng làm việc của người thủ trưởng số 1 không sửa sang được.
“Vâng! Về chuyện dự tri anh có nhìn ra được gì thêm không?”
“Về biến động của thế giới, vị thế bá chủ của Mẽo đang bị lung lay bởi mấy cường quốc khác, có thể họ giải quyết chuyện này bằng c·hiến t·ranh, chúng ta nên chủ động về người và các nguồn lực để phòng ngừa tình huống này lan đến Đại Nam! Bản thân em không hoàn toàn tin tưởng thứ gọi là dự tri, vận mệnh đất nước tất cả ai cũng phải có trách nhiệm, không thể dựa vào một người được!”
Ngồi đối diện trên bài dài bảy chỗ là cận vệ của Quốc Trụ tên Nguyễn Gia, bà của Huyền Trân tên Huyền Mân, tổng cục trưởng cục an ninh đặc biệt đời trước đó.
“Vâng! Chiều nay mới ra tới quần đảo, hiện tại đoàn người đang trú đóng trên đảo số 2 ạ!”
“Mấy thanh niên kia ra biển rồi à cháu?”
Mặc dù Đại Nam đi lên vượt bậc so với những năm kháng chiến giành độc lập, nhưng nơi cần quy hoạch, nơi cần phát triển còn rất nhiều, Quốc Trụ cảm thấy cái nơi không bao giờ lên truyền hình này không đáng để tốn kém sửa sang như vậy.
“Cháu nói cái gì vậy, cháu biết cái gì rồi, mà thôi không quan trọng, bây giờ cháu cảm nhận trong đầu xem có thứ gì mới thành hình phải không?”
“…”
“Haha! Vâng! Chào anh!”
Hiện tại Nguyễn Gia tất nhiên trong hình ảnh người đàn ông lực điền, phong thái cận vệ nguyên thủ khỏi phải bàn cãi.
Bùi Kiên nghe vậy nhíu mày đăm chiêu rồi kết luận:
Chương 112: Quốc Trụ dự kiến gặp Bùi Kiên.
Trong phòng đang có ba người, một người già và hai người trung niên.
-Nếu mà chiến thắng một tồn tại cường đại như thế, vậy phải vinh quang biết bao nhiêu?
Nghĩ thế Bùi Kiên thử nhắm mắt để nhìn thế giới, dưới lớp da của mắt đang nhắm, đồng tử chạy ngang dọc như thể hiện chủ nhân đang thật sự nhìn.
-Chụp ct cắt lớp não?
“Vậy cháu nhắm mắt lại thử nhìn được xung quanh không?”
Trong căn phòng làm việc của Quốc Trụ.
Còn việc nhổ sạch Rings, việc này sẽ do tổng cục an ninh đặc biệt chấp hành, vì vậy nàng mới có mặt ở đây.
Ông ấy trả lời Huyền Mân:
Còn đang bị trói đây.
“Thanh niên Bùi Tuấn Minh là hạt giống tốt, thằng cu này càng ngày càng thể hiện năng lực của mình, nhưng chuyện này cần thời gian để xem xét, có lẽ người sau vào vị trí này phải cân nhắc, chứ em chưa chắc sống đến lúc đấy!
-Thần dược cần nghiên cứu tiếp!
Nhìn “Chử lão” bên cạnh, Bùi Kiên thắc mắc hỏi lại:
“…”
Nguyễn Tự và Nguyễn Gia ngồi yên lặng đợi Quốc Trụ gọi xong cuộc điện thoại với Hùng Văn Chiến, chủ nhà họ Hùng Văn. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Em vẫn Khỏe, anh Chử Đẳng Sâm xuống núi chăm sóc em anh còn không yên tâm ư? Mà mấy năm rồi anh em mình chưa gặp nhau rồi đấy!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.