Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 116: Bùi Kiên lần đầu dũng cảm.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 116: Bùi Kiên lần đầu dũng cảm.


Thấy bên cạnh có tín hiệu, Ma Tiên Linh hạ thấp cái đầu cao hai mét hai xuống nghe ngóng:

Nguyễn Phúc Ngọc Khuê: Phong cách ăn mặc rất giống của Đinh Bảo Ngọc, quần T-Short lộ đôi chân dài, mặc áo phông trắng, là bạn thân của Nhung.

Phạm Côn Sơn: Thanh niên nghe cái giọng “uhm” trong cổ họng kia xong đang lau mồ hôi trên trán, thầm than tạo hóa thật trêu người, râu ông nọ cắm cằm bà kia, con chuột rơi nồi cơm điện không nhảy ra được vân vân các loại.

Cái này không trách nàng được, Bùi Kiên đâu có thể nói là tu luyện bằng linh khí được đâu.

Gật đầu tỏ vẻ xác nhận câu trả lời, Nguyễn Tự bấm nút số một trên điện thoại để bàn.

Mà thôi được rồi, vụ việc hôm nay cũng đủ tởn đến già!!!

Bùi kiên trợn mắt nhìn thẳng không nháy đúng một phút đồng hồ.

Tại sao không thấy biểu hiện của sự giả dối hoặc biểu hiện nói thật?

Sự anh dũng gan dạ kia là do Bùi Kiên nghe thấy Nguyễn Tự nói mang người nhà mình đi, hắn hiểu lầm đây là đe dọa nên phải biểu hiện ra vậy cho người khác tin tưởng.

“Bấn à? Đứng xa ra một chút anh bạn, tôi bị dị ứng kinh khủng lắm!”

Cầm trên tay tấm thẻ ngân hàng Bùi Kiên nhận định lại con người vị trung tướng này:

Trầm Trọng Ngân: Thanh niên xì tai dân văn phòng, áo vest quần âu giày da, cúc áo buông thả lộ ngực nở nang, cơ mà hai tay hai cái đồng hồ rolex, nhẫn đeo mười ngón toàn kim cương đá quý đủ màu, cổ gông cái xích vàng chóe, tai bấm lỗ khuyên đeo kim cương.

Khụ khụ.

“Thưa thủ trưởng, tôi có mặt!”

Tài phú: ~45B965M ĐND. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Được, tôi tin cậu!”

Ngẫm xong Nguyễn Tự đính chính:

Nguyễn Tự thả tay xuống, Bùi Kiên vẫn biểu hiện anh dũng tuyệt không lùi bước.


Bùi Kiên: Trong bộ đồ quần áo bệnh nhân chân đi dép lê, thằng này đang nghiến răng nghiến lợi, hắn bị khinh bỉ rõ ràng quá rồi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại mình hiện tại có mười lăm cục gạch, cộng với trước đó thì cũng không nghèo hèn gì.

Thứ khốn nạn dùng mắt c·h·ó nhìn người!

An ủi bản thân lấy động lực sống, Bùi Kiên kêu gọi cái bảng cá nhân: (đọc tại Qidian-VP.com)

Bùi Kiên thở ra hơi đứt quãng trả lời khàn khàn: “Vâng!”

Nếu vậy, tổng kết từ tư liệu cùng biểu hiện khi nãy, có thể đưa ra kết luận rằng Bùi Kiên “Không biết nguyên do của thứ gọi là sinh cơ!”

Bùi Kiên hít sâu một hơi đứt quãng rồi nín thở để bản thân bình tĩnh, bỏ qua cái s·ú·n·g đang dần chuyển hướng về phía mình, Bùi Kiên chém đinh chặt sắt hùng hồn trả lời:

Tốc độ: 10.

Thật ra Nguyễn Tự suy xét lại thì đã hiểu vấn đề, tên này hiểu lầm mình dùng người nhà uy h·iếp hắn.

Hiện tại nàng đang chống nạnh ngẩng cao đầu khó chịu tên họ Trầm nào đó.

Trừ khi cậu phản bội! Hiểu chưa?”

Lúc này hắn đã sinh long hoạt hổ, toàn thân trên dưới lành lặn, cái này vừa phải nói đến sinh cơ của “Tu la trường sinh nộ đạo” cùng y thuật của Dược Vương, phải biết lúc về đây xương sống của Bùi Kiên còn nứt ra rồi.

Hắn khinh khỉnh nhìn nhìn Ma Tiên Linh, rồi lại quay sang bên cạnh hài lòng gật gù đắc ý, sau đó liếc người kế nữa khuôn mặt lại lạnh tanh.

Còn gọi hỏi hắn đang làm cái gì?

Bùi Kiên gật gù mỉm cười nhìn cái số cuối, Chử lão rất sòng phẳng, ba ngày vừa qua hắn năm lần đình công không làm việc được thêm năm cục gạch, cộng trước đó là mười lăm cục gạch lận. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ba ngày này Bùi Kiên liên tục được cho uống thuốc tiên với thần dược, quá trình lên cấp của hắn y hệt lần trước, tổng kết lại bằng hai chữ:

Lực chiến: 120.

Từ sự tôn trọng vị trung tướng đứng cạnh theo dõi, Bùi Kiên văn vở một nghìn cái lý do, đến cái lý do một nghìn linh một thì cha mẹ dù không tin tưởng cũng đành bỏ cuộc.

Đang ở đâu?

“Thật không?”

Nguyễn Tự (.___.)

Tổng cục an ninh đặc biệt, tầng số một từ trên xuống.

“Đưa hai người tới phòng tôi khiêng người đi, mang tới viện nghiên cứu đặc biệt để Chử lão chăm sóc!”

Phòng ngự: 32.

Về tăng tiến sức mạnh, tăng 3 điểm lực lượng, 1 điểm tốc độ, 3 điểm phòng ngự.

Phan Đình Cương: Thanh niên mặc quần đùi bò, giày lười, áo phông, hắn vừa ngoáy mũi vừa nhìn ngó xung quanh rất tò mò, có vẻ sự tò vò này truyền thống gia đình rồi, à cả cái vấn đề thích ngoáy mũi cũng vậy.

Nguy hiểm không?

Thật mà!

Chương 116: Bùi Kiên lần đầu dũng cảm.

Kể cả cô gái lực điền kia, thân thể người ta trông vậy thôi, cũng sinh ra cái mặt công chúa đấy chứ đâu như hắn.

Càng tốt hơn nữa khi ngay chiều hôm đó cha mẹ gọi điện, tất nhiên cái này là Nguyễn Tự cho phép, họ nói được người nhà nước đưa đi đâu đó để bảo vệ, theo diện bảo vệ người thân quân nhân đặc biệt.

Kể ra ông tướng Nguyễn Tự cũng good, ba hai một lập cho hắn cái tài khoản ngân hàng q·uân đ·ội, còn giúp gửi tiền vào đó.

HAHA! Tận bốn mươi lăm tỷ chín trăm sáu…

“Mấy người tiểu đội của Phan Đình Dũng đã đưa đi chữa thương chưa?”

Trịnh Đức Đạt: Thanh niên mặc áo vest quần âu rất lịch sự, nhìn bề ngoài biết ngay người thành công.

“Anh Phi của cậu ra biển à?”

Ít ra anh ta cho là như vậy.

Hả?

Ma Tiên Linh: Cô gái mỏng manh dễ vỡ, không phải sao, nhìn dáng vẻ đứng khép nép hai tay vò nhau đó rất dễ thương, mỗi tội quá lực điền, Phan Đình Cương cao mét tám khi nhìn sang phải ngửa cổ lên mới thấy mặt.

Sau hai phút, Bùi Kiên được khiêng đi.

Không có cách, quả thật nhìn Bùi Kiên hơi bần, mặc quần áo bệnh nhân thì thôi đi, cái mặt đó xếp hạng trong đám nam thanh nữ tú này quả thật hạng bét trong best of bad.

“Rõ!”

Lực lượng: 30. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phê lòi!!!

Bởi vì là tầng âm số một nên tầng này bố cục rộng hơn rất nhiều so với các tầng ở dưới, diện tích rộng lớn đến gần 1ha. (10,000m2)

Nơi đây được thiết kế cho việc đo đạc sức mạnh, tốc độ, phản xạ, bền bỉ cho người từ cấp độ võ đạo đại sư đến võ đạo đại tông sư.

Tại sao chỉ thấy biểu hiện anh dũng gan dạ quyết không lùi bước trước sinh tử?

“Rồi ạ!”

“Sinh cơ thì cháu biết, thứ này sinh ra trong quá trình tu luyện, còn tại sao sinh ra thì cháu hoàn toàn không biết!”

Tên này đeo kính d·â·m, mặc áo sơ mi kẻ ô ngắn tay, quần âu cọc, giày thể thao, rất công tử bột.

Là cái người tốt!

“UHMMZZ…ZZ…Z…” giọng nữ trầm vang cả cái sảnh làm tất cả hết hồn.

Chỉ thấy nàng này ngước lên cao, tay kéo ống tay áo bạn thân của mình.

Bùi Kiên mấp máy môi định nói lại thôi, thật sự tiền hắn cũng muốn cầm, nhưng mà về chỗ ông lão kia thì tởn quá.

Nguyễn Tự nheo mắt nhìn chuyên chú hỏi lại lần nữa:

Lại qua ba ngày, Bùi Kiên được đón đi trong sự hậm hực của Dược Vương.

---

Bùi Kiên đay nghiến lẩm bẩm cái gì đó đông tây ba mươi năm xong tiếp tục suy ngẫm.

Mà tin tưởng sao được?

Nguyễn Tự mắt nổ tinh quang dữ dằn, nàng giơ s·ú·n·g chĩa thẳng đầu Bùi Kiên.

Lê Quang Hiển: Thanh Niên này cà phất cà phơ đang liếc xéo cái trần nhà g·iết thời gian, mặc sơ mi trắn quần âu giày da khá lãng tử.

Sau hai mươi hai phút, Dược Vương cười “he he he” kéo cái cánh cửa đóng lại, nhìn thấy cảnh này hai anh vệ binh coi cửa bỗng dưng nổi da gà.

Bỗng…

Khung cảnh im lặng một phút đồng hồ.

Bùi kiên chưa kịp tự YY xong thì bên cạnh tên Trầm Trọng Ngân xổ cho một câu làm tụt cả hứng, nheo mắt khó chịu nhìn sang để ghi nhớ cái khuôn mặt này, sau đó hắn tự giác đứng dịch ra một chút.

Hùng Thị Giang: Cô gái xinh đẹp dịu dàng mặc áo dài cách tân màu trắng, dáng người nhỏ nhắn đúng chuẩn người con gái Đại Nam, đội thêm cái nón lá nữa thì tuyệt phẩm.

“Chúng ta làm việc cho đất nước, bản thân chúng ta muốn bảo vệ nó trước hết phải biết bảo vệ lẫn nhau, tôi nói rằng đưa người nhà cậu đến nơi an toàn, vậy thì tuyệt đối vấn đề chỉ đơn giản như vậy!

Bỏ qua tên nghèo hèn mạt rệp viết rõ chữ nghèo chi chít trên mặt đứng ở cuối, Trầm Trọng Ngân chỉnh lại mái tóc “Đan Trường” của mình, quay ra nhìn Ngọc Khuê mỉm cười đầy vẻ hào hoa phong nhã lãng tử.

Tội cho chàng thanh niên đó!!! X2.

Nguyễn Tự đâm ra khó hiểu.

Cái lực chiến thì thôi ảo lắm, nhìn tham khảo là được rồi!

Qua bao nhiêu gian nan vất vả, nước mắt và máu, cuối cùng cũng tới được luyện thể bậc 7!!!

Đứng ở sảnh lớn chờ đợi lên danh sách cá nhân, hiện tại có chín người trẻ tuổi xếp thành hàng ngang để tập hợp bao gồm theo thứ tự từ trái qua phải: (đọc tại Qidian-VP.com)

Bùi Kiên nói quá giả, hắn nói bản thân đang bận phải giải cứu thế giới khỏi người ngoài hành tinh!!!

Đây là nguyên tắc sống còn của tổ chức này!

“Cháu…nói…sự…thật!!!”

Bùi Kiên ngẩng cao đầu trợn mắt nhìn tròng trọc không sợ hãi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 116: Bùi Kiên lần đầu dũng cảm.