Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 117: Hồ sơ thành viên tập huấn tân binh cùng Bùi Kiên.
Trở lại khung cảnh trong sảnh.
Nguyễn Tự đang ngồi ở bộ ghế salon gần đó đánh giá mấy người thanh niên.
Tư liệu về mấy người này Nguyễn Tự yêu cầu đầy đủ từ trước, đây là bệnh nghề nghiệp, cũng là bắt buộc để có thể dùng phương pháp tốt nhất rèn luyện cho bọn nó.
Nguyễn Tự nhấc một tập hồ sơ lên nhìn, bên trên ghi: “lý lịch khai báo do các dòng họ cung cấp.”
Nhíu mày, nàng vứt tập hồ sơ qua một bên, yêu cầu cái này là mong mỏi các dòng họ đánh giá đúng về con cháu mình thôi, hiển nhiên, các dòng họ siêu phàm thì cũng giống với gia đình bình thường, tất cả đều nói tốt con cái nhà mình.
Nào là cháu nó ở nhà ngoan lắm, không đánh ai bao giờ, không chửi mắng ai toàn thưa dạ ạ vâng vân vân đủ loại.
Không thể tin!!!
Kể cả nàng tạo lý lịch cho con gái Huyền Trân cũng thế thôi, tất nhiên sẽ viết rằng, thùy mị nết na, không biết đấm người là gì kiểu như vậy.
Bật cười với cái suy nghĩ này, Nguyễn Tự điều chỉnh cảm xúc nhấc lên tập hồ sơ khác, cái này do tổng cục an ninh đặc biệt sưu tầm được.
Lê Quang Hiển: Người kế thừa năng lực đặc biệt duy nhất thế hệ này của Lê Quang thị, hung hăng hiếu chiến, thích kết bè kết cánh làm thủ lĩnh.
Nguyễn Tự nghĩ cũng phải, ngày xưa chính nó rủ rê mấy đứa con nít khác hội đồng con nhà mình!
Nên thủ tiêu!
À nên trấn chỉnh lại!
Phan Đình Cương: Người kế thừa sức mạnh đặc biệt thứ ba của Phan Đình thị, tính cách tò mò, hung hăng hiếu chiến.
Đọc người này làm Nguyễn Tự thắc mắc, không biết Phan Đình thị thế hệ này còn xuất hiện nổi người thứ năm kế thừa sức mạnh không?
Ma Tiên Linh: người kế thừa sức mạnh đặc biệt thứ hai của Ma thị, tính cách nhút nhát, hung hăng hiếu chiến.
Hả?
Cảm thấy rối rắm, Nguyễn Tự đặc biệt nhìn kỹ tư liệu của cô nàng này, đọc xong mỉm cười gấp lại hồ sơ.
Phải như vậy!
Hùng Thị Giang: Người thứ ba kế thừa sức mạnh đặc biệt của Hùng thị, tính cách thùy mị, khéo léo giao tiếp, ứng đối thông minh.
Cũng đúng thôi, trong các dòng họ siêu phàm của Đại Nam, duy nhất có dòng họ Hùng kiểm soát được sự hiếu chiến này.
Cũng bởi vì lý do hung hăng hiếu chiến ngấm sau trong cốt tủy, nên các dòng họ thống nhất không can thiệp vào chính trị là vậy.
Làm chính trị rất phức tạp, cần có cái đầu lạnh.
Phạm Côn Sơn: Người kế thừa sức mạnh đặc biệt duy nhất của Phạm thị, tính cách nhút nhát, lo trước sợ sau, trung tướng Phạm Côn Giang yêu cầu thủ trưởng đọc tâm thư.
Hả?
Có cả tâm thư?
Nguyễn Lập tìm lại bên tập hồ sơ ban đầu, tìm thấy lá thư liền mở ra.
Đại ý tóm tắt thì người ta nhờ nàng rèn luyện ý chí cứng rắn, tạo nên con người bằng sắt bằng thép cho Phạm Côn Sơn, ngoài lề thì còn một đống lời than khổ, Nguyễn Tự nhìn vào lá thư liền hiểu, một tâm thư cả vợ cả chồng cùng viết.
Nhà này nàng biết, Phạm Côn Giang lấy một người vợ xuất thân bình thường, bản thân làm tướng của quân đoàn cơ động miền bắc nên rất bận, thành ra ở nhà vợ chăm con chăm thành thú cưng.
Cũng không trách được, nhà này không có thế hệ ông bà vì c·hết trận hết trong những năm kháng chiến, đời cụ mang tiếng là chủ nhà hiện tại nhưng đau ốm triền miên, lý do cũng bởi c·hiến t·ranh để lại.
Con non của dòng họ siêu phàm sẽ dạy dỗ khác với trẻ em thông thường, từ nhỏ đã sở hữu sức mạnh dị biệt nên cần như thế, lớn lên mà không làm chủ được sức mạnh tự thân, rất dễ thành ra như thanh niên Phạm Côn Sơn hiện tại.
Thôi được, trọng điểm quan tâm, sau đó cho ở cùng với Bùi Kiên rèn luyện một thể!
Nguyễn Tự cho cái kết luận liền tiếp tục xem thêm:
Trịnh Đức Đạt: Tâm cơ thâm trầm, không thích đi lối tư duy thông thường, hung hăng hiếu chiến.
Nói nhẹ thì không tư duy theo cách thông thường, nặng nề thì mưu hèn kế bẩn thôi!
Nguyễn Tự dừng lại, ngẫm nghĩ một lúc nghĩ xong phương pháp chấn chỉnh cho tên này, chỉ cần đợi thời cơ đến là được.
Nguyễn Phúc Ngọc Khuê: Hung hăng hiếu chiến.
Hết rồi?
Nguyễn Tự lật qua lật lại tờ giấy thấy đúng bốn chữ này liền bật cười một mình.
Ồ, HAHA!
Con bé này thật đáo để!
Trầm Trọng Ngân: Tính cách thích khoe mẽ, dùng hàng hiệu, chủ nhà dự bị Trầm Trọng Tài đề nghị thủ trưởng đọc tâm thư.
Nguyễn Tự hừ lạnh một tiếng sắp xếp đống hồ sơ, tâm thư cái gì nàng không quan tâm, tại sao Trầm Trọng Ngân không được đánh giá hung hăng hiếu chiến nàng cũng không để ý.
Nhà này muốn làm gì thì làm đi, còn làm được những gì thì cố mà làm!
Bản thân suy nghĩ tới cái gì đó làm mình không vui, Nguyễn Tự thở dài bước ra khỏi bộ ghế salon, người đăng ký danh sách trên hệ thống, trợ lý Lý Na, đã xong công việc rồi.
Lý Na xuất thân cô nhi, khi Huyền Hân mới ra đời trải nghiệm làm nhiệm vụ gặp phải, lúc đó hình dạng thân phận là gì nàng cũng không nhớ rõ, nhưng hình ảnh cô bé bơ vơ trong c·hiến t·ranh làm nàng không quên đi được.
Bởi vậy sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Huyền Hân nhận lấy cô bé này lại bên mình làm trợ lý.
Nói đến Huyền Trân và Lý Na cũng hợp tính nhau, vì thế khi Huyền Trân dùng thân phận nữ thường dùng cái tên này, sự kiện tại bệnh viện Vĩ Văn lý do là vậy.
Lý Na bước tới đón Nguyễn Tự báo cáo:
“Thủ trưởng, xong rồi ạ!”
“Uhm!”
Hai người bước tới trước mặt chín người thanh niên kia, Lý Na rất đúng mực đứng lui về sau, Nguyễn Tự lên tiếng:
“Trước khi vào quân rèn luyện tân binh trong sáu tháng, các đồng chí sẽ được đo đạc sức mạnh cá nhân tại đây, sau này hai tuần một lần sẽ kiểm tra lại, còn ai thắc mắc gì không?”
Phạm Côn Sơn nhấc cổ lên định nói lại thôi, mấy người khác thái độ thế nào cũng được, Hùng Thị Giang đứng nghiêm lên tiếng:
“Thưa thủ trưởng, tôi có một thắc mắc, có phải sau này nam nữ sẽ rèn luyện chung phải không, hết!”
Quả nhiên khéo léo, chưa gì đã học tập trước cách xưng hô rồi!
Nguyễn Tự gật đầu khen tốt, đang định nói thì Trầm Trọng Ngân lên tiếng:
“Chú Tự, cái này cũng là vấn đề cháu thắc mắc!”
Nghe vậy lập tức Nguyễn Tự nghiêm mặt lại nhìn Trầm Trọng Ngân, bị cái nhìn quá nghiêm trọng dò xét, tên này chột dạ cúi mặt xuống.
Bùi Kiên thấy cảnh này nhếch mép cười khẩy, thầm mắng tên ẻo lả phanh ngực chẻ tóc này quả nhiên là ngu.
Tuy rằng Bùi Kiên không biết cách xưng hô trong q·uân đ·ội thế nào, nhưng chắc chắn là khác với bình thường, cái này rất dễ đoán, ông nội đã từng kể lại đôi câu vài lời, hiện tại Bùi Kiên im thin thít, cố gắng làm mờ nhạt bản thân trước người trung tướng làm hắn ám ảnh.
“Bùi Kiên, đồng chí cười cái gì? Nghiêm chỉnh lên!!!”
Nghe tiếng quát lớn đầy hùng hổ này, cảm nhận trong không khí ngày càng đè nén, không chỉ Bùi Kiên mà tất cả đều đứng thẳng tắp như thương.
Nguyễn Tự sầm mặt lại chỉ dạy:
“Ở ngoài kia các đồng chí làm vương làm tướng, là con là cháu ai tôi không cần biết! Kể từ khi các đồng chí bước vào đại sảnh này, ngày hôm nay, đã là quân nhân.
Trong q·uân đ·ội, quân nhân gọi nhau bằng đồng chí và xưng tôi, sau tiếng đồng chí, có thể gọi tiếp cấp bậc, chức vụ, họ tên người mà các quân nhân định tiếp xúc.
Đối với cấp trên, có thể gọi là ‘Thủ trưởng’.
Trong lúc nghỉ ngơi, quân nhân xưng hô với nhau theo tập quán thông thường.”
Phổ biến xong một lượt, Nguyễn Tự trợn mắt lên quát to: “Rõ chưa?”
Không có ai trả lời, Nguyễn Tự nhìn lại hiện trường cũng không trách phạt, nàng nói tiếp:
“Bởi vì tất cả đều chưa biết hết điều lệnh, hiện tại chỉ thay đổi trước cách xưng hô, cho phép tất cả thả lỏng!”
Tất cả thả lỏng bằng cách quỳ ra đất thở hổn hển, riêng Bùi Kiên nằm dạng thẳng cẳng b·ất t·ỉnh nhân sự.
Không ai cười cợt chế giễu cảnh tồi tàn của nhau, vừa rồi trong không khí, ý chí võ đạo lan tỏa áp bức lên tinh thần quá kinh khủng.
Nhìn Bùi Kiên thì biết, vừa nãy hắn phải nín thở gồng lên cơ bắp toàn thân, gân guốc gồ rõ, mạch máu dưới mắt đỏ lòm, khi Nguyễn Tự thu lại ý chí võ đạo hắn liền b·ất t·ỉnh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.