Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 118: Mày đã làm gì vậy?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 118: Mày đã làm gì vậy?


Thấy Phạm Côn Sơn làm theo, tuy đôi mắt tên này liếc lên trần nhà đã đỏ hoe, Nguyễn Tự không có tâm trạng dỗ dành, nàng tiếp tục:

“Chi tiết hơn đi chị!”

“Phải!”

Nhìn quanh một lượt với khuôn mặt nghiêm khắc, Nguyễn Tự nói đanh thép:

“Chân ông làm sao thế?”

“PHẢI!!!”

Bỏ quách cái vấn đề tay đẹp tay thơm tay mịn, sờ thì thích thật đấy, mà hiện tại Bùi Kiên quan tâm thứ khác hơn.

Cái gì, nâng hẳn hai tấn?

Bùi Kiên nói vội: (đọc tại Qidian-VP.com)

Mà thôi được rồi, làm vậy kẻ tự ti càng thêm tự ti, không giải quyết được vấn đề gì!

Phạm Côn Sơn bước tới.

Ngẫm ra xa hơn trên toàn cảnh Đại Nam, Nguyễn Tự nhớ lại sự tàn khốc của chiến tranh, nàng lẩm bẩm:

Chương 118: Mày đã làm gì vậy?

Mũi hắn phồng lên, mắt trợn, lông mày nhấc, nghiến răng, cong mông, co gối, đứng dậy vò tay.

Nghe câu hỏi của hắn, Lý Na bật cười duyên dáng:

(-____-) xN

Đề phòng như vậy?

“Tất cả bọn họ đều là anh hùng, Đại Nam này nhà nhà phi phàm, người người anh dũng!”

Phạm Côn Sơn nghe tiếng quát cự li gần bị giật nảy mình, tí thì hô to “Á Ư” một cái, may quá hắn nhịn được, chứ không thì khả năng Nguyễn Tự tăng xông đột tử tại chỗ.

“Nhớ!” x8,5

“NÂNG LÊN!!!” Nguyễn Tự trợn mắt gầm rú, nàng này cảm thấy quá ức chế.

Nhưng, anh ta làm được, sau ba tiếng, anh ấy nằm xuống trên chính khu đất mình giữ gìn cho tổ quốc!”

“Khoan đã!”

“Tôi làm được!”

Bùi Kiên đứng cuối hàng, vừa hay đứng gần Nguyễn Tự, nghe được câu này hắn gật đầu ý phải.

“ĐỒNG CHÍ LÀM ĐƯỢC!”

“Ông đi đánh giặc để cháu ra vườn chơi như thế này đây, cháu rất thích ép con bướm vào vở phải không, ở kia có kìa!”

“Một khi cấp trên giao nhiệm vụ, đều phải tận tâm tận lực, hoàn thành một cách chính xác, đây là trách nhiệm của một quân nhân, nhớ chưa?”

Phạm Côn sơn cong mông cúi xuống sờ thanh nâng, hắn liếm môi ba cái trái phải, liếc mắt nhìn Nguyễn Tự bốn lần, mắm môi sáu lần, hít sâu củng cố tinh thần chín lần xong đứng lên vò tay.

Cho cái đánh giá về bàn tay, Bùi Kiên ngửa cổ lên thì thấy người trợ lý của Nguyễn Tự đang ngồi cạnh, bản thân hắn đang nằm trên bộ ghế salon.

Bùi Kiên gật gù, như thế càng tốt, sau này dễ dàng ước lượng sức mạnh của bản thân.

“Nói to lên!”

Chàng trai, nâng tạ thì nâng thôi, tại sao còn phọt cả rắm ra như vậy? xN

Bỏ qua chuyện đọc chỉ số bởi ai đó đang quá ái ngại ở kia, nhân viên giơ bảng danh sách tính đọc tên tiếp tục, lúc này Nguyễn Tự đưa tay cắt ngang:

Nhớ tới cái lý do bản thân mình đứng xếp hàng cạnh nàng kia, Phạm Côn Sơn thẳng lưng ưỡn ngực bước tới cái tạ.

Cay, Nguyễn Tự cay đến nghiến răng nghiến lợi, miệng nàng hé ra định phun một tràng đại loại như đàn ông đàn ang, thứ đàn bà, õng ẹo vân vân.

“Người lính đó có phải anh hùng không?”

Phạm Côn Sơn lấy lại tự tin, đúng rồi, người lính đó là bác ruột, là anh trai của cha hắn, người mà hắn luôn tự hào từ bé mỗi khi được ba kể, bác hắn khổ sở như vậy, anh hùng như vậy tất nhiên hắn vượt qua được, vì nhiệm vụ được giao mà.

(-____-)xN

“Ra đây, tới trước mặt tôi!”

“A, hahaha bắt lấy nó…”

“Đồng, đồng chí cho tôi hai, hai tấn!”

“Vậy tại sao phải đi đánh giặc, ông ở nhà thì không bị đau chân rồi!”

“Cho tất cả nghỉ!”

“Hừm, tất cả đều dựa trên cơ sở người thường, theo đó, người thường lực nâng qua đầu là 40kg, tốc độ chạy trung bình 10km/h, về phòng ngự hơi phức tạp một chút, dựa trên cơ sở bền bỉ cùng khả năng vận dụng nội lực, điều này tổng kết bằng khả năng chịu đựng của cơ thể dựa trên lực G!”

Tất cả mọi người sốt ruột thay cho Phạm Côn Sơn, ai cũng nhăn nhó, kể cả Bùi Kiên, tất cả đều thắc mắc tại sao lại có con người tính cách bạc nhược đến thế này.

“Tiếp tục, Phạm Côn Sơn!”

Phạm Côn Sơn ngố luôn mồm cứ “ơ, a”.

Ký ức từ trong bụi bặm ùa về, Bùi Kiên nhớ lần ông cầm tay đưa ra vườn chơi, lúc đó đang đi ông ôm chân kêu đau, hắn ngây thơ hỏi lại:

“Hệ thống, cách tính chỉ số của ngươi cũng như thế này phải không?”

“Đánh cái rắm thì có gì to tát, ngày xưa tôi ra trận, tại trận địa biên giới phía bắc, một người đồng đội của tôi trúng ba phát đ·ạ·n, chân bị bom nổ nát một bên, tử thủ một chốt chiến lược ba tiếng đồng hồ, anh ta đau đớn đến đái ỉa không thể khống chế.

Nói xong, Lý Na chỉnh lọn tóc trên đầu nói tiếp: (đọc tại Qidian-VP.com)

Thật sự hai chữ “bạc nhược” nó chi chít trên mặt, còn dày hơn cả hai chữ “nghèo hèn” mà Trầm Trọng Ngân dán lên mặt Bùi Kiên nữa.

Ngẫm nghĩ ra vấn đề quan trọng, Bùi Kiên ngồi dậy liếc mắt nhìn mọi người, thấy tất cả đều bình thường làm hắn yên tâm.

Tên thật hay!

“TÔI LÀM ĐƯỢC!!!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nà ní, bốn tấn bốn?

Thấy biểu cảm tên này vào khuôn khổ, Nguyễn Tự gật đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lần này thật là Phạm Côn Sơn quát to thật, vì tiếng Hùng Thị Giang cười khúc khích truyền đến.

Phạm Côn sơn ra khỏi hàng, khi được người nhân viên hỏi nâng tạ bao nhiêu, hắn ấp úng nói:

Ma Tiên Linh?

Phạm Côn Sơn ngẩng mặt quát to: “THẬT!!!”

Nguyễn Tự nheo mắt ngẫm nghĩ rồi nói:

Nhìn thẳng Phạm Côn Sơn, Nguyễn Tự nói:

Phạm Côn Sơn lí nhí:

“Cho đồng chí Sơn ba tấn tạ!”

“Nghiêm, mười điều tuyên thệ các đồng chí chắc chắn sẽ được học, trong đó trích đoạn: Nhiệm vụ nào cũng hoàn thành, khó khăn nào cũng vượt qua, kẻ thù nào cũng đánh thắng!”

Tiếng cười trong trẻo của bản thân khi năm tuổi, cái dáng ngồi lọm khọm của người già mặc áo lính cũ, đổi lại một thằng cặn bã khi trưởng thành!!!

Thả lỏng khuôn mặt một chút, Nguyễn Tự giọng nói chợt nhẹ:

“Ma Tiên Linh, lực lượng 110!”

Nên như vậy, các dòng họ đều có truyền thống anh hùng, chỉ một vài người thừa hưởng sức mạnh, còn lại đều là người thường, đâu có dòng họ nào lùi bước về phía sau đâu, đâu có nhà nào không có người mất mát.

Mùi thơm thoang thoảng làm Bùi Kiên dễ chịu, mặc dù hiện tại hắn rất ám ảnh phụ nữ, nhưng mà ngửi chùa vài hơi thỏa mãn có sao đâu?

Ồ, cô gái kia còn có lực lượng 110, mười một nhân bốn là bốn mươi bốn.

Nguyễn Tự thấy thần thái Phạm Côn Sơn thay đổi, nàng giọng trở lại đanh thép:

Bỗng “uỳnh” một tiếng làm Bùi Kiên chú ý, ngửa cổ xuống thì thấy cô gái to cao kia vừa thả tạ rơi, tiếng người nhân viên của tầng này thông báo: (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn làm thật.

Bát quái một tẹo rồi Bùi Kiên bước ra khỏi dãy ghế, áp lực vừa nãy hắn quy kết cho cảnh giới võ đạo cao cấp mới có, hiện tại cơ thể đã bình ổn lại, hắn suy đoán có lẽ áp lực đó thuộc loại tinh thần công kích đại loại vậy.

“Đồng chí ngẩng mặt lên, thẳng lưng ưỡn ngực cho tôi!”

“Chân ông bị đau vì ngày xưa đi đánh giặc!”

“Em gái, à, đồng chí này, cô gái kia lực lượng 110 nghĩa là gì?”

Mày đã làm gì vậy?

Nghe Nguyễn Tự nói vậy, Phạm Côn sơn đành ngậm ngùi đi ra cái tạ, mắt hắn cứ liếc ngang dọc lo âu, cứ như bản thân là tâm điểm của vũ trụ, tất cả mọi người đang soi mói hắn vậy.

“Ị…ị…ị…hayaaaaaa…brửmz…!”

“Thôi đứng dậy ra hàng đi, tới đó nhớ cách xưng hô kẻo bị mắng, còn lực G là gì thì một chút em biết!”

Bùi Kiên mở mắt, cảm nhận có người sờ đầu mình liền đưa tay vồ lấy, người kia thấy vậy rụt tay lại.

“Lực G là gì hả chị?”

“Nói! Tôi làm được!”

Bị quá nhiều ánh nhìn với chỉ một sắc thái soi mói, Phạm Côn Sơn cũng cảm thấy tủi nhục.

Ồ khoan, lực lượng 110 là thứ quỷ gì, chẳng nhẽ hệ thống đã bị lộ?

“Rầm” một tiếng, Phạm Côn Sơn đỏ mặt vứt tạ đi về hàng đứng tụt lùi xuống dưới, cứ thế cúi mặt đứng đấy.

Đã từng bị trai lừa gạt xong bỏ?

“Ơ a cái gì? Đồng chí sợ tạ đè c·h·ế·t người à, dùng hết sức nâng lên cho tôi!”

Tất cả đều có chung suy nghĩ, nhưng mà vấn đề này nhạy cảm quá nên không ai nói gì.

Lý Na tắt nắng nụ cười, nàng đứng dậy.

“Chị hơn cậu năm tuổi, mình ở đây xưng chị em cho tiện, em có vẻ rất sợ thủ trưởng, thực ra ông ấy làm vậy muốn tốt cho mấy đứa thôi!”

“Về chỉ số lực lượng, cũng như chỉ số tốc độ và phòng ngự, đây là cách tính của hiện đại, cảnh giới võ đạo theo thông lệ cũ của cổ đại quá mơ hồ, dùng như thế này dễ dàng tính toán đo đạc các phương vị hơn!”

Thật mịn, thật trơn!

Nghĩ vậy Bùi Kiên xích lại gần một tí hỏi tiếp:

Ngẫm tới đây Bùi Kiên trợn tròn mắt, môi giật giật, mắt nháy nháy, hắn đang tính đưa tay chỉ trỏ cô gái lực điền để thể hiện độ tởn da gà của bản thân, thì giọng nói của Nguyễn Tự làm hắn tỉnh hồn.

“Đồng chí Phạm Côn Sơn, câu chuyện này có thật không?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 118: Mày đã làm gì vậy?