Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 122: Được dán nhãn nhà họ Âu.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 122: Được dán nhãn nhà họ Âu.


-Nếu chưa đủ thì những người kia đang làm gì?

Lực G bằng 1 g tương đương với trọng lực tiêu chuẩn.

Việc này nghiêm trọng đến nỗi tạo dáng khoe mẽ trước Nguyễn Phúc Ngọc Khuê cũng không cần.

Hùng Thị Giang vừa đi, Trịnh Đức Đạt lại mò tới.

Bùi Kiên giật mình hỏi lại:

“Chào cậu, làm quen nha!”

Chỉnh lại cổ áo, ngẩng cao đầu, Bùi Kiên với phong thái tự tin bước vào.

Lực G của một vật là 0 g trong một môi trường không trọng lực, chẳng hạn như một vệ tinh bay xung quanh Trái Đất, và là 1 g của một vật đang nằm cân bằng trên mặt đất.

-Muốn tôi rút củ khoai ra cho cô xem là trai hay gái không?

“Nghe đây, từ giờ nếu có ai hỏi, cậu cứ nói người nhà họ Âu, nhớ chưa?”

-Thêm ra nhà họ Âu, chín nhà!

“Mặt giả đó bạn, bạn cách xa mình một chút, nếu không mình chứng minh cho bạn mình là nữ đấy, mà muốn xem không?”

Lê Quang Hiển nghiến răng nghiến lợi loạng choạng đi ra, rồi cũng vào phòng vệ sinh.

Ma Tiên Linh thì thôi, ngoài Hùng Thị Giang chưa thấy dám nhìn thẳng mặt ai, đúng kiểu cô gái tính cách thủy tinh dễ vỡ.

Bùi Kiên thấy vậy bực mình, bọn này có thôi đi không đây.

Hùng Thị Giang nghe xong liền biết tên này là nam, có hỏi tại sao, trả lời cũng là giác quan thứ sáu của thiếu nữ. (đọc tại Qidian-VP.com)

-Nhìn thì biết, mật bị lắc quá ác nên thủng một lỗ rồi.

“Đây là khuôn mặt thật của cậu à, cậu là trai hay gái?”

Ngẫm vậy Nguyễn Tự trả lời:

“Hả, nói cái gì vậy?”

-Nghe nói người nhà họ Âu đến tông sư mới có thể luyện được thuật biến hóa, người này có chỉ số của võ đạo đại sư, vậy có lẽ không phải!

Lý Na trên đường rẽ vào một phòng nào đó, cũng không ai ngoài Nguyễn Tự biết nàng vào đó làm gì, lúc này trở lại mới thông báo quy tắc phần trổ tài này.

“Sau này khi tới thời điểm cậu sẽ được biết, còn hiện tại cứ tạm như vậy đã!”

“Tôi là gái, chúng ta tối nay hẹn nhau ở bụi cây, bạn đi nhớ cầm dầu nhớt để bôi trơn, ok?”

Nhưng mà tên này về tới hàng, khi bỏ tay ra khỏi cái lỗ mũi dịch xanh lại ọc ra.

Pass!

Bùi Kiên đếch hiểu cái quái gì đang được thuyết giảng.

Phần này sẽ cho người đo lên cái vòng quay, quay đều và quay đều, lực G tác động dần vào cơ thể, đến khi cơ năng n·ộ·i· ·t·ạ·n·g, thần kinh trung ương của người đó không chịu được lực G mà ngất đi, thì ghi số liệu vào là xong việc.

Tuy nhiên, lực G có thể mạnh hơn 1 g nhiều, ví dụ như đối với các t·ên l·ửa hoặc tàu lượn cao tốc đang tăng tốc.

“Không cần, Lý Na sẽ cho cậu đi mượn tạm đồ của nhân viên ở đây!”

Trên đường trở về khuôn mặt hắn đăm chiêu suy ngẫm, bỗng nghĩ ra một ý hay.

“Mẹ đưa năm mươi lên non, dẫn con khai phá hoang sơ đại ngàn!”

Rất kênh rất kiệu nhìn rất ngứa đòn.

“Câu hàm ngữ kia của riêng họ Âu, nếu có người hỏi lại lần nữa, mỉm cười gật đầu là được!”

Phan Đình Cương cũng không có việc gì, Bùi Kiên suy đoán tên này tốc độ chạy rất nhanh, khả năng chạy nhiều nên có kinh nghiệm.

Tiếp đó là Phạm Côn Sơn, cơ mà tên này chỉ đơn giản đi song song với Bùi Kiên mà thôi, hắn dù muốn nhưng cũng không còn tí tự tin nào đứng cạnh Hùng Thị Giang nữa.

Hiển nhiên là không thấy được, thất vọng, Hùng Thị Giang cười lễ phép rồi về với cô gái bạn thân lực điền của mình.

Trầm Trọng Ngân ghê gớm nhất, được khiêng ra thì thôi, lúc đi qua Bùi Kiên, thế quái nào ộc một bãi nôn đủ màu xanh đỏ tím vàng lên quần áo hắn.

Với hai người này, câu chuyện càng ngày càng thú vị, việc tò mò thông tin của Bùi Kiên làm hai người họ ngứa ngáy trong lòng.

Nguyễn Tự nhếch mép tự hiểu, tên này nhìn mấy người trước có kẻ thảm hại quá, hiện tại đang tính bài chuông đây.

Lần này Hùng Thị Giang tới gần Bùi Kiên, nàng hỏi:

Nhớ đến câu hàm ngữ vừa nãy Trịnh Đức Đạt nói, Nguyễn Tự bổ sung thêm:

Bùi Kiên vẫn không hiểu, nhưng mà thôi, vào thử là biết ngay thao tác thế nào.

-Tại vì sao vị chủ nhà dự bị của họ Âu này lại gọi riêng Bùi Kiên nói chuyện?

Đơn vị đo lực g ký hiệu là g (hoặc G) cần phân biệt đơn vị đo lực g ký hiệu là g, với gia tốc rơi tự do cũng ký hiệu là g và có giá trị bằng 9,8 m/s2.

Bùi Kiên tạm chấp nhận, ít nhất hiện tại mọi người đều không thích tên này, đi cùng hắn cho đỡ rách việc.

Bị câu hỏi có tính sỉ nhục quá cao, Bùi Kiên bản năng muốn tụt quần làm thật, dù sao hôm nay danh dự nhân phẩm đã nát, hắn cũng không ngán vò mẻ vỡ làm đôi.

“Tất cả tự do di chuyển, đồng chí Bùi Kiên ở lại!”

Bực mình, Bùi Kiên sổ lại đanh đá:

Đầu tiên nàng giới thiệu về khái niệm lực G:

Để ý thấy chuyện này, không để hai người giao lưu thêm, lúc này tiếng Nguyễn Tự vọng tới từ đầu hàng:

Bắt đầu thử lực G theo thứ tự.

Không để Trịnh Đức Đạt mở miệng, Bùi Kiên nháy nháy mắt nói rào trước, nghe vậy Đạt quay mặt đi thẳng.

Dư uy của cú huých từ Nguyễn Tự còn đó, nếu không cần mở miệng không ai muốn thành kẻ bị chú ý.

Bùi Kiên thể hiện rõ ràng rằng không chịu được ô uế, gân cổ hắn lên tiếng:

Trịnh Đức Đạt được khiêng ra bằng cáng, có vẻ tên này giấu sạn trong đầu quá nhiều, lắc hơi ác làm sạn lộn xộn liền b·ất t·ỉnh.

Hùng Thị Giang như có như không liếc dưới cằm và bên tai Bùi Kiên, thử xem có nhìn ra được chỗ dán mặt lạ không.

-Không có cửa đâu!

Ý tứ quá rõ ràng, chúng ta không thể là bạn, tránh xa một chút.

Nghĩ lại, thôi được rồi, điểm giới hạn thì vẫn phải có, con người khác con c·h·ó ở cái điểm đấy chứ đâu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cộc lốc Bùi Kiên trả lời rồi quay mặt không để ý.

Hùng Thị Giang đi ra khá nghiêm chỉnh, nàng mỉm cười gật đầu với Nguyễn Tự, rồi đi thẳng một mạch tới phòng vệ sinh.

Trên đường đi tới phòng thử sức chịu đựng, Bùi Kiên vẫn trầm ngâm câu hỏi này, liệu tám dòng họ này đã đủ hết chưa.

Chương 122: Được dán nhãn nhà họ Âu.

Có sáu người tự đặt ra câu hỏi này, sau đó bốn người lui ra khỏi suy tư, chỉ còn Hùng Thị Giang cùng Trịnh Đức Đạt càng thêm chuyên chú Bùi Kiên.

Nhìn đoàn người đi ra xa, Nguyễn Tự quay sang nói với Bùi Kiên:

Từ khi Bùi Kiên được Nguyễn Tự nhắc nhở, hắn để tâm hơn khi mấy thanh niên tiếp xúc.

Thông tin quá ít, Bùi Kiên cũng không biết suy luận gì cho phải, thế là vâng một câu xong chuyện.

Trở lại trong đoàn, bọn họ đứng đợi cách đó mấy chục mét, tất cả ánh mắt nhìn vào Bùi Kiên trở nên vi diệu, tất nhiên trừ Phạm Côn Sơn và Nguyễn Phúc Minh Khuê.

Bổ sung tăng thêm một nhà, Bùi Kiên hỏi lại:

-Nà ní?

Lực g hay lực G (tiếng in lịch: g-force) là một lực ảo dạng quán tính dùng để giải thích gia tốc tương đối của một vật khi đổi hướng hoặc thay đổi tốc độ so với khi rơi tự do.

“Có những dòng họ nào vậy thưa thủ trưởng?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Thấy Bùi Kiên nhăn nhó, Nguyễn Tự đanh mặt lại.

Riêng tên Lê Quang Hiển, Bùi Kiên nhận định tên này rất cao lạnh, từ lúc đến tới giờ chưa phát biểu câu gì.

“Vâng!”

“Chào bạn!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Trên đường lúc này tất cả yên lặng.

Hùng Thị Giang có khuôn mặt hơi tròn, bản thân vốn đã dễ thương, nghe vậy nàng nhoẻn miệng cười lên càng rạng rỡ.

Thông qua lời kể của Trịnh Đức Đạt, không biết tên này đang cố làm nhạt bản thân trước phụ huynh có con b·ị đ·ánh, hay là bản tính vốn cao lạnh như thế.

Mải ngẫm nghĩ nên hắn lại tụt xuống cuối hàng.

Tới phòng đo khả năng chịu lực G.

“Không!”

Vậy là đứng trước cửa phòng đo lực G.

Không làm sao được, Bùi Kiên đi theo Lý Na tới phòng thay đồ, đừng nói, mặc bộ nhân viên tầng này vào trông Bùi Kiên rạnh rỡ lên hẳn.

Ma Tiên Linh, A, nàng này về chỗ đứng không có chuyện gì.

Nhìn Trầm Trọng Ngân thì biết, tên này dự cảm thấy bản thân bị cô lập, từ lúc mở miệng câu thứ hai mỉa mai Bùi Kiên xong, từ đó đến giờ im thin thít.

-À, thì ra cô trợ lý xinh đẹp kia tên Lý Na.

Trịnh Đức Đạt đi chậm đợi, thấy Bùi Kiên đi tới liền đột ngột mở miệng:

Nghe Bùi Kiên la om sòm chửi bới, Nguyễn Tự hắng giọng, tên này còn đang tạm khoác lên áo nhà họ Âu đây, nàng không muốn mất mặt.

Hai người này một người sợ phức tạp, một người chẳng ngán phức tạp, thế nên coi như không thèm để ý,

Pass!

Nhưng mà phần sau thì hắn hiểu na ná, tóm tắt lại thì là:

-Mà khoan, vẫn phải đi vào cái phòng kia hả, có thấy mấy người lực lượng gấp mấy lần tôi còn đang sống dở c·hết dở kia không?

“Thủ trưởng, tôi kháng nghị, tôi xin về chỗ Chử Lão để thay quần áo, phần này thử sau cũng được!” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Con c·h·ó, có biết ba ngày nay tao có đúng một bộ đồ này để mặc không?”

Tóm lại là, không liếc xéo cái trần nhà, thì cũng là dùng lỗ mũi nhìn người.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 122: Được dán nhãn nhà họ Âu.