Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 123: Bùi Kiên thử chịu đựng lực G.
Thấy cả ba nhìn lại với vẻ tò mò, Bùi Kiên đọc lên:
-Tâm sự chuyện gia đình?
Phần này không có dây dợ lằng nhằng gì cả, theo Lý Na giải thích thì cái ghế này chính là dụng cụ đo cơ năng rồi.
Nói xong mở cửa đi ra ngoài, ra tới ngoài lập tức đóng cửa.
-Tập hai rồi, con c·h·ó, hai trăm đấm, đợi bố!!!
-Lúc đó hai tên ranh con Ngân với Hiển, haha, có chuyện vui phải đối mặt!
-Không có tí điên điên làm nghiên cứu viên làm sao được?
Nàng hỏi tiếp:
Bùi Kiên tay vẫn cầm con gà nhựa, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi hột.
“HAHA! Chào các đồng chí, tôi là cộng sự mới chuyển đến, mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn!”
“Cắm vào run rẩy toàn thân, rút ra nước chảy từ chân xuống sàn, hởi chàng công tử giàu sang, cắm vào xin chớ vội vàng rút ra, là cái gì?”
Năm phút sau, thấy tên này chưa tỉnh, một người nhân viên rìu hắn ra tới cửa.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Bùi Kiên mắt đảo như rang lạc cố nhớ lại công thức tính lực G, bỗng, mắt hắn sáng lên nghĩ ra vấn đề.
Bên trong phòng đo lực G.
Rất là thong dong, Bùi Kiên đi tới gần mấy cái máy tính, ra vẻ gật gù như đang đánh giá cao chất lượng trang thiết bị, tự nhiên như không Bùi Kiên nói:
Cho cái đánh giá, Nguyễn Tự liếc mắt đến Lê Quang Hiển, nói:
Cô số ba hỏi:
Cô số một gắt lên:
“À, à đang nói chuyện với tổng cục trưởng ở ngoài kia!”
Hai thanh niên kẻ vui người buồn, nhưng đều không biết thâm ý của thủ trưởng, một người tổng cục trưởng như vậy làm việc tất có nguyên do.
-Thôi c·hết rồi, nhỡ mồm, nước cờ này xin đi lại được không?
-Đợi đấy, theo đà phát triển thế này, ngày Bùi kiên có tư bản để bộc lộ tính nhỏ nhen của mình không còn xa đâu!
Bùi kiên vừa ra tới nơi liền nôn khan, ngẩng mặt lên thì thấy Hùng Thị Giang và Lê Quang Hiển đã về tới nơi rồi.
“Bốp” một tiếng.
Cô số ba bị mất con gà đồ chơi, tính nhỏ nhen của đàn bà nổi lên, nàng gằn giọng:
Nói xong cầm cái ống tuýp bẻ cong thành hình trái tim.
Bùi Kiên đính chính giơ tay lên thề:
Không có tác dụng.
“Tôi thề đấy, tôi nghiêm túc!”
“Đồ quỷ sứ, anh bậy bạ vừa thôi!”
“Đồng chí cảm thấy chạy nhanh hơn đ·ạ·n, vậy thì tùy ý!”
Sau ba phút, trong không khí tràn đầy mùi vị xấu hổ, Bùi Kiên cầm con gà đồ chơi đi ra ngoài.
“Đứng lại!” (đọc tại Qidian-VP.com)
-Quả nhiên, là cái hạt giống làm điệp viên tốt!
Cô số hai thấy khuôn mặt Bùi Kiên khó nhìn liền không ưa, quay mặt vào máy tính làm việc.
Dùng một giây tiếp theo hít lấy một hơi cổ vũ bản thân, người không vì mình trời tru đất diệt, Bùi kiên thấy ba cô kia quay mặt sang nhìn liền cười sang sảng:
“Haha, chỗ này bảo vệ thật nóng tính, các cô thấy chưa, tôi đi lòng vòng xem xét một tí người ta xách tôi nhét về đây liền!”
Trầm Trọng Ngân: (o__O)
Tên này ăn một cái tát khá bất ngờ không hiểu kiểu gì.
-Tên này cần đánh giá lại, nhỏ nhen tới nỗi chỉ mỉa mai có một câu, cơ hội đến là trả thù ngay được! xN. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bước về tới vị trí cuối hàng quen thuộc, không nhịn nổi sự chóng mặt này, bản năng Bùi Kiên vung tay sang bên cạnh tìm kiếm thứ níu giữ cơ thể.
“Tôi kiểm tra rồi!”
Chương 123: Bùi Kiên thử chịu đựng lực G.
Kể ra cái người thiết kế chỗ này cũng tâm lý, biết rõ chuyện cần thiết và không cần thiết, đặt cái nhà vệ sinh ngay gần phòng này âu cũng tiện.
Dùng một giây hắn dáo dác ngó quanh căn phòng, thiết bị thôi bỏ qua, đếm quân số thấy ba cô nhân viên.
Vừa ọe với uệ, Bùi Kiên vừa đi về phía nhà vệ sinh gần đó.
Bỏ qua chuyện sao lại có ống tuýp sắt đặc ở chỗ này, Bùi Kiên ngoan ngoãn nằm vào cái ghế, thắt dây an toàn ở ngực, bụng và chân của mình.
Tới cửa hắn nói:
Bùi Kiên khổ sở, lại cái tật mõm nổi lên, nói gì bây giờ, khái niệm lực G hắn còn không biết tai queo gì đâu.
“Anh tên gì?”
“Đồng chí Hiển giúp đỡ đồng chí Kiên đi vào kiểm tra sức bền!”
Xong việc, liếc cũng không thèm liếc nhìn, Lê Quang Hiển đi ra ngoài trong ánh mắt thù hằn của Bùi Kiên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đừng nói, nằm trên cái ghế Bùi Kiên khá dễ chịu, đệm lưng rất êm, không biết làm từ vật liệu gì.
“Các cô đều là người nghiên cứu, đều có kiến thức sâu rộng, tôi có một câu hỏi hóc búa cô dám nghe không?”
-Nô, nô.
Vậy là trong tiếng “ò ó” réo rắt của con gà nhựa, Bùi Kiên dù vùng vằng cũng không thể thoát ra được.
Bùi Kiên thân thể thả lỏng không giãy, bị vứt cái xoạch xuống nền.
Cầm lên tay con gà đồ chơi của cô số ba ngắm nghía, Bùi Kiên mỉm cười nói:
Vừa vào cửa, Bùi Kiên liền đóng cửa.
“Ồ, anh nghiên cứu về cái gì?”
Ba cô nhân viên kia nhìn nhau, cũng ngờ ngợ, nếu là người mới thì trưởng phòng phải đích thân đưa tới chứ?
Thấy ba người gật đầu, Bùi Kiên tính nhẩm thời gian đã qua hai phút, mấy người kia một người dùng năm phút, vậy còn hai phút.
Lại dùng một giây nheo mắt đánh giá bản thân trong bộ quần áo này, Bùi Kiên lên kế hoạch tiếp theo.
Sau đó thì không biết gì.
Nhưng vừa nhấc chân lên thì…
-Nói gì bây giờ?
Nguyễn Tự hơi nhếch cái môi, dò xét đánh giá trên dưới Bùi Kiên làm hắn nổi cả da gà.
Khoảng ba phút sau Bùi Kiên tỉnh lại, toàn bộ khung cảnh trước mặt một màu đay rối như tranh của van-gogh, cũng không biết ai đang rìu hắn, cứ thế Bùi Kiên nôn thốc nôn tháo vào cái bồn trước mặt.
Cô số ba nhìn khuôn mặt Bùi Kiên kết hợp cái đầu trọc bắt đầu có lơ thơ tóc nhô lên, ngẫm nghĩ cũng có tí dáng dấp nhà nghiên cứu.
Lê Quang Hiển xách cổ Bùi Kiên nhấc lên đi tới phòng, hắn thích làm thủ lĩnh, tất nhiên hiểu được phải biết nghe lệnh của cấp trên trước đã.
Lý Na trả lời hộ Bùi Kiên rồi.
Ném con gà xuống đất, Bùi Kiên buông chuột, hắn bật chế độ kệ mọe đời.
-Hiện tại rất tốt, có công việc là được giao cho, đây quả thật là hiện tượng cực kỳ tốt! (đọc tại Qidian-VP.com)
-Mà nếu không có thành tựu, không có tiếng nói trong ngành vật lý, vậy thì không ai nghe lời mà đổi tên gọi khái niệm đâu! X3.
“Các cô phát hiện ra vấn đề không, lực g quán tính và lực g gia tốc tự do đều đặt là g nhỏ, cái này rất dễ gây nhầm lẫn, nhất là với người chưa biết đến khái niệm này.”
Nghĩ ra một câu hay, Bùi Kiên dựa hông vào bàn, cúi xuống nhìn cô số ba, cô này có vẻ thân thiện nhất, cũng dễ công kiên nhất.
-Có một chút lý lẽ đúng! X3
Ghế được nâng lên, bắt đầu quay, lúc ban đầu Bùi kiên có hơi chóng mặt như đi khi tàu cao tốc
Mọi người: (.___.)
Nguyễn Tự biết tính cách của Bùi Kiên, tên này ích kỷ nhỏ nhen, mặc dù rất mõm, nhưng mà phần nhiều là do không có tư bản nên phải mõm.
“Câu trả lời là, cái tủ lạnh, thôi được rồi, tôi ra nhận công việc với trưởng phòng, à, Lâm, đúng, trưởng phòng Lâm!”
Được một lúc Lý Na đi ra, ghé tai nói thì thầm với Nguyễn Tự, bản thân thì mỉm cười rúc rích.
Nguyễn Tự liếc mắt, Lý Na hiểu ý đi vào trong phòng.
Không có trả lời.
…
Bùi Kiên vội nói:
“Ọe, ợ, uệ, uệ, khó chịu quá!”
Cô số một hỏi: (đọc tại Qidian-VP.com)
Thấy ai cũng đỏ mặt phụng phịu, Bùi Kiên thầm mắng, ai bảo đàn bà khối A dốt chuyện nam nữ đâu, nhìn thì biết, ai cũng rất chuyên nghiệp.
“Vì vậy, tôi đã đặt lại khái niệm g quán tính là g 1.0, g gia tốc tự do là g 2.0, haha, thế có phải dễ dàng phân biệt hay không?”
Bùi Kiên dừng lại, nhăn cái mũi kiểu như rất lợm giọng, mím cái môi kiểu như có thứ gì sắp tháo cống, hắn quay lại đi về hàng đứng nghiêm.
Ở bên ngoài, thứ tự đứng đã trở lại ban đầu, Bùi Kiên nghiến răng nghiến lợi cố gắng tập trung 200% tinh thần nhìn đường.
Nghe câu nói đầy tức giận + nghiến răng + gằn giọng của Nguyễn Tự, bản năng Bùi Kiên muốn nhấc chân lên chạy.
“Dư Đặng Bình, ba mươi tám tuổi, tôi có mười lăm năm nghiên cứu về lực G!”
Nhanh chóng bật người đứng dậy, đưa tay phủi quần áo như không có chuyện gì, Bùi Kiên lại cười sang sảng:
Nói xong quay ra nhìn Nguyễn Tự với ánh mắt không sờn.
-Phải đặt ra vấn đề gì thật hóc búa để họ phân tâm!
-Thanh niên Hiển cũng bớt đi cái ngông nghênh mà hiểu rõ đạo lý, phong mang tất lộ không phải tố chất của người thủ lĩnh, cần biết giấu vào trong.
“Anh tự đi lên hay để tôi bế anh lên?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.