Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 130: C·h·ặ·t· ·đ·ầ·u, băm thây, ủ thối.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 130: C·h·ặ·t· ·đ·ầ·u, băm thây, ủ thối.


Bùi Kiên thấy vậy thì bĩu môi, hiểu ra đây là lần thứ nhất người Đại Nam ly thân.

Các đồng chí biết suối nguồn mất linh là khái niệm gì không?”

Vậy là chỉ còn ba người lính cùng Trầm Trọng Ngân ngồi bàn trên.

Nguyễn Tự nói:

Bùi Kiên nghe hai từ vận số sáng mắt lên hỏi hệ thống, nó trả lời khẳng định lại là Lạc Long đúng.

Mặt hắn trầm như nước lặng, đôi mắt đỏ lừ liếc nhìn xung quanh cái mũi giật giật, rồi như ngửi thấy gì đó liền lao đầu tới Trầm Trọng Ngân, trong miệng thì gào rống không biết đang biểu hiện cái gì.


“Đến hiện tại, chỉ còn mười tám dòng họ siêu phàm trong số này, một nửa số dòng họ tan biến thời đầu nghìn năm bắc thuộc, một nửa tan biến trong thời gian sau ngàn năm giữ nước!

Mặt trầm như nước, nghiêm túc, túc sát, Nguyễn Tự giọng nói hùng hồn vang vọng:

Mặc dù nghe vừa nhiệt huyết sôi trào vừa sợ, nhưng đầu óc hắn còn chút tỉnh táo, chẳng hiểu sao tim đập dần nhanh hơn, huyết dịch chảy mạnh không thể kiềm chế, Bùi Kiên phải vận dụng tu la trùng sinh nộ đạo áp chế khí huyết.

Mỗi cái bàn đều là tài sản quốc gia, nhà các đồng chí đóng góp vào thì đã là tài sản quốc gia rồi, một chút nữa phải đền tiền!

Bùi Kiên nằm trên cáng, cáng lại trên đất nên hắn thấy khó chịu, tính cựa quậy người ngồi về ghế cho thoải mái, cơ mà vừa động thì thấy Nguyễn Tự liếc mắt, vậy là thôi nằm im nghe giảng.

Xuống bàn dưới ngồi!”

Lúc này cũng vừa hay qua phần lời mở đầu, Nguyễn Tự bắt đầu giảng vấn đề trung tâm, khởi nguồn của các dòng họ.

“Thưa thủ trưởng, có ba triệu tám trăm năm mươi nghìn người!”

Bài giảng một tiếng rưỡi hắn tổng kết là:

Tại hiện trường chỉ còn Bùi Kiên toàn thân run rẩy, tay nắm lại, đầu giật giật rung lắc như rất khó kiềm chế.

“Bồi thường tiền đê, bồi thường!”

Không chỉ nàng, ba người lính đặc chủng kia cũng thế.

Trầm Trọng Ngân sau đó cũng xuống bàn dưới ngồi, không biết hắn suy nghĩ cái gì, mặt vẫn cúi gằm như vậy.

Suối nguồn là gì Nguyễn Tự cũng không giải thích rõ mà chỉ nói, những dòng họ có công với giang sơn xã tắc, thành tựu lớn lao đều sẽ xuất hiện suối nguồn, tổng cộng từng xuất hiện từ thời Hùng Vương đến giờ là bốn trăm ba mươi tám cái.

Hai phút sau Bùi Kiên tỉnh lại, ngẩng mặt lên thì Lý Na đang nắm đầu mình, bây giờ thì hắn biết làm thế này để làm gì rồi, đây là đang dùng nội lực để đánh thức hắn.

Bốn trăm ba mươi tám suối nguồn, đại diện cho bốn trăm ba mươi tám dòng họ, tất cả dòng họ này đều bắt nguồn từ những anh hùng của dân tộc ta!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Thứ “cảm xúc nội tại” này chỉ có ở những người kế thừa sức mạnh tại các dòng họ siêu phàm, tên này tại sao lại có?

Các dòng họ đó chiến đến c·h·ế·t người cuối cùng, chảy đến giọt máu cuối cùng, suối nguồn bị ô uế đến mất linh!

Nguyễn Tự thu tất cả hình ảnh vào đáy mắt, nàng không còn thanh niên, đối với câu chuyện này chỉ đơn giản thản nhiên chấp nhận. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiếp tục bài giảng.

Nào ngờ lúc này không như lần trước, Bùi Kiên như biến thành kẻ khác, bật một cái đứng dậy, gồng cơ bắp toàn thân căng cứng làm vải băng vỡ tan rơi lả tả.

Trong tư thế ở bàn đầu của mọi người, nhìn khung cảnh này, Bùi Kiên dưới bục giảng, Nguyễn Tự trên bục giảng.

Cả ba người đứng dậy đồng thanh trả lời:

Nói tới hai từ chiến tranh, đâu chỉ các dòng họ mất mát, dân tộc này ai cũng bỏ ra rất nhiều.

Rồi lần lượt từng tiếng “bành” vang lên, mấy người thanh niên đều biểu cảm hận thù đập bàn xả hận.

Tại sao chỉ có chín mươi chín cái trống, giải thích thì là Lạc Long không giám đúc cái thứ một trăm, sợ ảnh hưởng đến vận số của dân tộc.

Nói về những trống đồng này Nguyễn Tự thần thần bí bí nói có tác dụng đặc biệt, có thể trấn áp khí số của Đại Nam.

Lý Na cũng là tông sư, hoặc ít nhất là thế!

Điều này làm tám người thanh niên nghĩ đến:

Bùi Kiên cho ra cái kết luận, rồi lắng tai nghe lời Nguyễn Tự nói.

Hùng Thị Giang đứng dậy, trầm mặt liếc một vòng tất cả, nhìn thẳng Nguyễn Tự rồi trả lời:

Chương 130: C·h·ặ·t· ·đ·ầ·u, băm thây, ủ thối.

Thấy thế nào cũng giống với câu:

Đã từng nghe tới nóng máu, đã từng xông pha chiến trường khói lửa, cảnh mà bọn họ thấy nhiều lắm.

Đôi mắt bọn họ như con thú dữ, gân mạch gồ lên đỏ lòm toàn thân, hơi thở hổn hển như vừa trải qua một trận chiến.

“Bành” một tiếng, Lê Quang Hiển nghiến răng đập tan cái bàn đứng dậy.

Nhìn thẳng ba người lính nàng nói:

“Mấy ngàn năm thời gian tồn tại của Đại Nam ta, dù trải qua nghìn năm bắc thuộc, chúng ta vẫn giữ lấy nguồn gốc của mình, điều này phải đánh đổi bằng nước mắt và máu của nhiều bậc tiên hiền các đời trước.

Hùng Thị Giang cũng xuống theo, không có cách, tuy nàng không đập mà bạn nàng Ma Tiên Linh đập thì nhanh lắm cản không kịp.

Bùi Kiên toàn thân quấn băng kín như xác ướp, hở mỗi đôi mắt mũi và mồm, cổ hắn nghển lên tay chỉ trỏ đám người.

Hay có ẩn tình gì khác?

“C·h·ặ·t· ·đ·ầ·u, băm thây, dùng chính thân xác người c·h·ế·t trận ủ thối suối nguồn dòng họ đó!”

Lúc này không chỉ Bùi Kiên, cả ba người lính vào sau đều ngạc nhiên, nhưng sau đó bốn người này hiểu được nguyên do.

Tám người thanh niên nghe tới đây liền trầm mặt, Nguyễn Tự cũng dừng.

Có thể Bùi Kiên chính là con riêng của Nguyễn Tự, hoặc cháu trong nhà của họ Âu!

“Tổng có bao nhiêu người c·h·ế·t trong hai mươi năm kháng chiến?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau đó đến thời Hùng Vương dựng nước, bắt đầu từ đây xuất hiện suối nguồn, người siêu phàm cũng xuất hiện lúc này.

“C·h·ó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Khụ khụ.

Còn Bùi Kiên thì nằm im, con thú dữ trong hắn cũng đang thức tỉnh, hắn đang cố kiềm chế tâm tính của mình.

Con cái thất lạc của nhà ai đây?

Nguyên thủy khởi nguyên của dân tộc Đại Nam bắt đầu từ phụ thần Lạc Long, mẫu thần Âu Cơ.

Về truyền thuyết năm mươi lên non, năm mươi xuống biển, cái này Nguyễn Tự giảng rất qua loa.

Nhìn mấy người thanh niên đang hằm hè bởi năng lượng trong huyết mạch, Nguyễn Tự liếc bọn họ nói:

Thế mới biết người Đại Nam xưa đã có chữ viết rồi, Bùi Kiên còn cứ tưởng từ đầu là dùng luôn chữ quốc ngữ mấy nhìn năm nay. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khoa đẩu là loại chữ người Đại Nam cổ đại phát minh ra từ mấy nghìn năm trước.

Hên là ở đây không cho thắc mắc, chứ nếu Bùi Kiên thắc mắc điều này khỏi mồm, có khi Nguyễn Tự thả rông cho bọn kia đấm hắn.

Nguyễn Tự, người chủ nhân của cái tát vào gáy nhìn người thanh niên này rơi vào trầm tư:

Bỗng tất cả nghiêm chỉnh, riêng Bùi Kiên thì ngất lịm đi.

Lao tới nửa đường thì “rầm” một tiếng bị đánh nằm ra đất bất tỉnh.

Mấy người thanh niên nghe vậy dần bình tĩnh lại, bắt đầu im lặng lọ mọ xuống bàn dưới.

Bùi Kiên nghe không hiểu gì, chỉ biết sau đó có miêu tả là tâm mặt trống có ngôi sao tám, mười, mười hai cánh, xung quanh có tranh vẽ người, cây, hoa văn, vòng ngoài có ghi chữ Khoa Đẩu.

Bỏ qua cái tên Trầm Trọng Ngân đang run như cầy sấy, Nguyễn Tự không hỏi đến, cũng không quan tâm.

Về nguồn gốc, được ghi chép lại tại tám mươi mốt trống đồng còn tồn tại, trong tổng số chín mươi chín cái trống đồng mà phụ thần đúc tặng một trăm con của mình.

Ngẫm không ra, hiện tại không có thông tin xác minh, Nguyễn Tự liếc mắt lên nhìn Trầm Trọng Ngân làm tên này run rẩy cúi mặt xuống.

Nguyễn Tự nheo mắt ném tới một dòng ý chí võ đạo để Bùi Kiên trật tự.

“Ngồi xuống!”

Ba người lính dù trẻ tuổi, nhưng những sự kiện họ trải qua cũng đủ tôi luyện tâm linh rồi.

“Nghe thấy chưa, chiến tranh là vậy, nhìn vào sự mất mát để thấy sự hào hùng của dân tộc, để học tập tấm gương các bậc tiền nhân, không phải là để các đồng chí hùng hổ thể hiện ở đây!

Nhắc tới chuyện bi ai dù sao Nguyễn Tự cũng thấy khó chịu, thế mà tên này còn như đang động kinh nằm ở đây, trước đó bày trò mất mặt họ Âu thì thôi, giờ còn thế này ai mà chịu nổi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 130: C·h·ặ·t· ·đ·ầ·u, băm thây, ủ thối.