Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 131: Họ Âu thù vặt như đàn bà.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 131: Họ Âu thù vặt như đàn bà.


Cả hai trước đó đều không tập võ, thời điểm tập võ đều rất muộn, nhưng tăng tiến thì nhanh chóng thần kỳ!

Vậy là Nguyễn Tự biết được, Bùi Kiên hấp thụ được suối nguồn.

Nguyễn Tự cứ vậy ngồi suy tư, đắp lên các hướng đi, các bằng chứng xuất hiện trước đó xuất hiện để thu gom cho kết luận:

“Hôm nay quả thật là một ngày rằn vặt!”

Chương 131: Họ Âu thù vặt như đàn bà.

“Liên quan gì đâu, nói đi?”

Nói đến cơn phê, nhớ tới con rồng to lớn màu đỏ làm Bùi Kiên giật người lắc một cái.

“Bà tổ nhìn qua video cũng nhìn ra được ạ?”

“Đừng hỏi tôi, việc tắc đường tôi không có thẩm quyền!”

“Đây là ông tổ của cháu, Nguyễn Thiên!”

Dược Vương nhíu mày suy tư thì quên tuột hình dáng người nữ trong thang máy, tuyệt nhiên không còn tí ký ức gì.

A, Bùi Kiên tiến triển nhanh hơn, để tới võ đạo đại sư, Bùi Tuấn Minh cần gần một năm.

“Có, ta dùng nước nguồn để tưới, đến hiện tại củ lạc số 6969 lão già ta đã thử 6969 loại phương thuốc, nhưng đa phần là an thần, điều huyết, bổ dưỡng thôi!”

“Đời này của cháu tính là nhanh, mấy đứa ở nhà khác chắc vẫn là đại tông sư thôi, cháu tiến cảnh bao giờ?”

Nguyễn Tự không vội nhận thân, lập tức dùng ý chí võ đạo tiếp cận người này, cảm nhận được ý niệm thân cận gần gũi trong huyết mạch, lúc này mới cúi đầu chào:

Cái này khó, một người đủ đức kém tài, một người có tài thiếu đức!

“Ông Nguyễn Thiên ở lại chơi, lâu lắm rồi cháu mới được gặp ông, có lẽ gần năm mươi năm rồi, xong việc tới chỗ cháu uống chén trà ông nhé!”

“Cây lạc này mọc gần suối nguồn phải không ạ?”

“Sao vậy?”

Huyền Vận nói:

Thang máy mở ra. (đọc tại Qidian-VP.com)

Không trả lời, bản năng suy luận trong ngành thôi, Nguyễn Tự lại hỏi điều khác:

Năng lực đặc biệt của dòng họ siêu phàm?

“Vâng!”

Nhíu mày sâu thêm tí nữa, a, từ đầu luôn là hai người đàn ông mà. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nguyễn Tự hạ giọng nói:

Khụ khụ :D, Nguyễn Tự vẫn gọi Chử Đẳng Sâm là lão, nhưng mà do ông ấy thích được gọi thế, tính tình quái gở mà.

Hiện tại có bà tổ ở đây, vậy thì cần phải gọi cho đúng.

Dược Vương: (.___.)

Hai người đi đến gần, Dược Vương nhìn trên dưới người đàn ông trung niên, cậy già lên mặt hỏi Nguyễn Tự.

Đi đâu?

Không ai thắc mắc cảnh này, thật ra đây là di chuyển tốc độ cao để lại tàn ảnh tạo nên cảnh tượng mà thôi.

“Không, về đi!”

Ông ta muốn bắt tay vào làm luôn, phải ra ngoài vì Nguyễn Tự yêu cầu thế.

Một năm đã rất ghê gớm, con em trong các dòng họ cần tới mười năm lận.

“Dạ, không có gì ạ!”

“Không có đâu ạ, con cháu nó lớn rồi!”

Bỏ qua chuyện này, nàng đi tới thang máy, đi lên tầng hầm, tại đây thấy hai người đang đứng.

Mạc Đăng Châu gật đầu coi như chào lại Nguyễn Tự, sau đó lại kính cẩn từ biệt Âu Thị Huyền Vận, bà tổ Nguyễn Tự.

Chiếc xe chạy băng băng trên đường, hiện tại là sáu giờ tối, trên đường giữa thủ đô xe cộ rất nhiều, bị ùn tắc mấy lần, lái xe phải đổi đường liên tục.

Nguyễn Tự bất ngờ:

Mà Nguyễn Tự từ đó cũng không nói gì thêm, nàng đang bận rộn suy tư về biểu hiện của Bùi Kiên khi ở phòng hội trường kia đây.

Dược Vương nghe tới cha Nguyễn Tự liền nheo mắt nhớ lại chuyện xưa, cũng vì nhìn thấy hình bóng đó một lần, thế nên bốn mươi ông ta mới lấy vợ.

Nguyễn Tự ngượng ngùng kể:

Đành rằng cơ thể trẻ nhỏ phát triển không theo kịp tiến độ, nhưng người ta năm năm tông sư, các con em dòng họ siêu phàm cần tới hơn mười năm mới đủ.

Kiểu đó làm Bùi Kiên lâm vào ảo giác, không biết đâu là thật đâu là ảo, mỗi lần đều cần thời gian nhìn nhận lại thực tại.

Sau mười lăm phút nữa xe mới tới được viện nghiên cứu, Dược Vương hớn hở đón Bùi Kiên vào trong, sau đó xị mặt đi ra ngoài nói chuyện.

“Ông có cho thêm gì vào đó không?”

“Chuyện này rất quan trọng, hay để cha cháu đến đây nói chuyện với bác?”

Nhỡ mồm rồi, xin đi lại nước cờ này được không?

“Haha, vậy mới là bà tổ của cháu, vậy cháu làm gì để trả thù cái vỗ đầu của Trần Hồng Tuấn?”

Khốn nạn, cuối cùng là nam hay nữ?

Dược Vương trả lời cộc lốc.

Bùi Kiên (.___.)

Nghe vậy Huyền Vận nheo mắt, thầm nghĩ thằng ranh con nhớ đấy.

Nhưng mà chớp mắt một cái nhìn lại, thế mà nhìn ra hai người đàn ông trung niên khuôn mặt giống nhau đến tám phần.

Dược Vương đúng lúc đang đi lấy hàng mới về, nhìn vào trong thang máy có hai người, một nam một nữ, một người là Nguyễn Tự, một người, a, rất giống người hồi trẻ ông ta gặp một lần.

Nhíu mày vì câu nói này, đôi mắt Nguyễn Tự lấp lóe như đang đắn đo đưa ra quyết định cuối cùng.

Không sao, ta thấy lời giải thích thật quá hợp lý.

Lúc này có một tín hiệu đến từ trên mặt đất, Nguyễn Tự tỉnh hồn lại, quay ra thì không thấy Dược Vương đâu.

Trên đường xuốn thang máy, Huyền Vận lại hỏi:

Cả Bùi Tuấn Minh và Bùi Kiên đều họ Bùi, cái này không liên quan, trong lịch sử tuy có dòng họ Bùi siêu phàm, nhưng vì chiến mà c·hết hết rồi!

“Cái này ta không biết dùng, cháu làm đi!”

Suy ngẫm tới đây, trong bất giác Nguyễn Tự nhớ tới lời người mở đường một trăm năm trước rằng:

Mà bị gọi lại:

“Có tài mà không có đức là người vô dụng!”

Mịa nó, viết cái chương hai tiếng, mất 30p bấm đốt ngón tay tính thế hệ để gọi cho đúng.

“Thanh niên con cái nhà ai đây?”

Âu shệt!

“Haha!”

Chắc chắn là viện nghiên cứu rồi!

“Là thần dược, một loại giống lạc ở quê dòng họ Chử của ta!”

Đây là kẻ thứ hai sau Bùi Tuấn Minh, dự tri lần này xuất hiện tận hai người sao?

Hỏng bét, người nhà họ Âu nổi tiếng thù vặt như đàn bà!

“Vậy cháu xin phép!”

Nguyễn Tự lễ phép trả lời người già nhất trong dòng họ:

Ông ta không biết tên gọi thật sự, nên dùng tên gọi khi trước của Huyền Vận để giao lưu:

Lời tác giả: Sai số thế hệ của Dược Vương, Chử Đẳng Sâm.

“Chuyện này để sau rồi tính, ta có xem video, cháu hóa thân thành người phó trưởng khoa hả?”

Nguyễn Tự đăm chiêu hỏi:

Nói xong thân hình mờ nhạt rồi biến mất.

Ban đầu phê đến không nhớ được cái gì, hiện tại cũng phê, mà nửa tỉnh nửa mê mới ra chuyện.

“Con chào bà tổ, chào cụ Châu!”

Lúc này Nguyễn Tự thấy khung cảnh dần mờ ảo, nàng biết khảo nghiệm đến rồi, loại ảo cảnh này khó khăn với đại tông sư, nhưng với hậu thiên cảnh thì rất dễ.

Trả lời thật lễ phép hết mức có thể, Bùi Kiên ngồi dậy co vào trong góc lẩm bẩm.

Quá áp lực, thế là Bùi Kiên ngồi im nghiêm chỉnh không suy nghĩ gì nữa, hắn nhận sợ. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Cháu tiến cảnh tháng trước ạ, lúc đó cháu có việc công tác qua chỗ người thanh niên tên Bùi Kiên, tiện đường cháu xem con bé Huyền Trân làm việc thế nào, cũng nhìn sơ qua người thanh niên này!

Bên cạnh, một người trong bộ dáng Huyền Trân u40, xinh đẹp, thành thục, đoan trang đang đứng ở đó.

Nên trọng tâm bồi dưỡng ai?

Lần thứ năm Bùi Kiên được sờ đầu đánh thức trong ngày hôm nay, hắn phát hiện mình đang trên xe công vụ của Nguyễn Tự.

Nguyễn Tự bất động thanh sắc chờ đợi Dược Vương lỡ mồm câu tiếp theo, biết đâu lại có kịch vui, thấy người ta không nói mà thái độ không kiên nhẫn mới mở lời giới thiệu: (đọc tại Qidian-VP.com)

“Sao cháu biết?”

“Được!”

Huyền Vận suy tư, thế nào lại bật cười duyên dáng, sau đó hỏi lại:

Một người mặc áo cách nâu, phong cách này cổ điển của đầu thế kỷ trước, Nguyễn Tự nhận ra đây là trưởng lão bảo vệ Viện Nghiên cứu, Mạc Đăng Châu.

Dùng ý chí võ đạo lần tìm, sau một phút Nguyễn Tự tìm ra đường thoát ra, nhìn lại thì giật mình bản thân đang đứng trong thang máy.

Ông tướng này biết đọc suy nghĩ à?

(Ò_Ó)

Nếu để ta chọn, vậy phải chọn Bùi Tuấn Minh, kẻ này gan dạ, táo bạo, có trí tuệ, chứ đâu như Bùi Kiên.

“Chử lão, ngài cho hắn dùng dược liệu gì?”

“Chử lão, có một chút việc nhờ bác đây!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngồi bên cạnh, Nguyễn Tự thấy vậy hỏi:

Bùi Kiên có chút tởn, thần dược với Bùi Kiên bây giờ như gân gà, tăng sức mạnh không đáng kể, đã vậy không phê như lúc ban đầu.

Nào ngờ nhìn người này một lần từ người thường thành tông sư, ý niệm của cháu bắt lấy khoảnh khắc trên người hắn có võ đạo ý chí rất lạ, lúc trở về trong bất giác cháu đột phá rồi, thật kỳ lạ!”

Cho ra cái kết luận chắc như đinh đóng cột, Dược Vương hừ lạnh một tiếng tính về phòng với Bùi Kiên.

“Ha, cháu để bên bộ y tế bắt Trần Hồng Tuấn đền tiền cái máy đo nhịp tim bị hỏng!”

Nguyễn Tự thấy Bùi Kiên mấy lần muốn nói lại thôi, hơi ngẫm nghĩ liền hiểu vấn đề, nàng trả lời bâng quơ:

Ký ức đau đáu còn đó, thế nên Chử lão quyết định không thể gặp, đành nói:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 131: Họ Âu thù vặt như đàn bà.