Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 133: Họ đổng bố Chính Phù.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 133: Họ đổng bố Chính Phù.


Lúc đó, có người họ Đổng tại bố chính Phù, người gầy nhỏ yếu, ngu dốt không biết, cao chỉ năm thước, vào quân được lạc tướng chỉ dạy võ nghệ, lại phát hiện họ Đổng uống được nước nguồn.

Ta thì biết cái gì đâu?

“Thưa chú, chiêu thức võ công dựa vào vận động cơ thể đều chỉ có từng đó, không ngoài việc vận dụng mọi phương vị có thể t·ấn c·ông và phòng ngự làm trọng điểm.

Chử Đẳng Sâm hấp tấp đọc ra miệng, trên vải đay ghi rằng:

Khụ khụ!

“Tất cả sự khác biệt đều bởi vì tâm pháp, cháu có thể phụ giúp chú bóc tách ký ức của người này, chỉ là nếu đã là người trong dự tri, sợ rằng tâm pháp này là do phụ thần ban tặng!”

Thế hệ thứ mười ba, giặc ân c·ướp b·óc, Vương sai sứ giả mộ lính khắp cả nước, tuyển được ba vạn lính tráng.

Cơ thể con người có bao nhiêu bó cơ đến hiện tại đã nghiên cứu rất toàn diện, sự khác biệt hiện tại giữa các nhà chính là việc sử dụng điểm mạnh của mình vào trong thực chiến. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Một đời Hùng Vương gồm nhiều thế hệ dùng chung tên hiệu, tổ đồ chính là giang sơn xã tắc đồ! (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đời Hùng Vương thứ sáu, thế hệ thứ mười hai, dự tri xuất hiện trong tổ thần đồ.

Hai người nhà họ Âu tuy cách suy nghĩ có khác, nhưng đều đang suy tư về thanh niên Bùi Kiên.

Thấy vậy, mấy người đều xúm đến gần xem.

“Ta cũng nghĩ đến trường hợp này!”

Nói xong, Nguyễn Thiên xòa bàn tay ra, một ánh sáng dịu lóe lên rồi biết mất, lúc này trên tay nàng có một bức đồ bằng da, cũng không biết da động vật gì, nó đang được cuộn lại.

Tuy nhiên, khá bất ngờ, câu trả lời của người này lại có một nửa sau đúng đắn.

Cả ba người đều đang nheo mắt đăm chiêu.

Đám mây từ từ bay lên, tới tầng trời thấp thì dừng lại, tại đây đang đứng một người đàn ông trung niên.

Nói xong, Nguyễn Thiên bỏ qua Chử Đẳng Sâm, người này không có chuyên môn về phân tích tình báo, nàng quay ra nhìn người cháu không cùng họ, với đứa cháu sáu đời của mình.

Khi đó nâng được ba ngàn cân, người dân sẽ suy tôn là thần, bay được lên trời xuy tôn là thánh!”

Đứng ở sân sau bệnh viện một linh tám, ba người ngước đầu lên nhìn bên trên, chỉ có Nguyễn Thiên thấy trên bầu trời có người, hai người hàng con cháu không thấy gì. (đọc tại Qidian-VP.com)

---

Trong các loại ảo giác, có vẻ ảo giác làm c·h·ó là nguy hiểm nhất!

“Thanh niên này biết xả thân vì đất nước, ngoài việc ham tiền tài ra thì không có gì chê trách, tuy nhiên, ham tiền tài vật chất âu cũng là bản năng con người mà thôi!”

Nguyễn Thiên gật đầu chào lại, đợi Nguyễn Tự và Dược Vương một người chào kỵ, một người chào cụ xong, liền hỏi thẳng vấn đề:

Nói đến, hiện tại già cả nhất trong các dòng họ siêu phàm, chỉ có Nguyễn Thiên cùng một người nữa của họ Phan Đình.

Đến phiên Nguyễn Tự, nàng trả lời bà tổ:

Bỗng, Nguyễn Thiên mở miệng:

Dù sao một người có chí ắt làm lên chuyện, tiền đề là có sự cố gắng không ngừng nghỉ!”

Đây coi như là sức mạnh tuy chưa đủ tư cách, nhưng vẫn cố xen vào trò đùa của bọn họ đi, tạm thời coi như hòa nhập được nhóm thanh niên, không đánh không biết mặt, sống chung ra tình cảm vân vân các loại.

Nguyễn Thiên đánh giá hai câu về Nguyễn Tự, gật đầu xác nhận, sau đó ngước mắt lên nhìn trần nhà dò hỏi, dường như giao lưu với cái không khí, Nguyễn Thiên lại gật đầu.

Điều kỳ lạ ở chỗ, sự vận hành khí huyết của thanh niên này đạt hiệu quả rất cao, cực kỳ cực kỳ cao, dẫn đến quá trình rèn luyện thân thể đạt tới khả năng ưu việt!”

Cùng với đó là tâm pháp vận hành nội lực trong cơ thể, từ đó dẫn đến sự vận hành khí huyết có sai biệt.

Nguyễn Thiên thò tay vào bức tranh, cầm ra từ đó một mảnh vải đay, bên trên đầy chữ khoa đẩu.

Về khái niệm thần, mấy đứa chắc đều biết được, thời đó tiên thiên cảnh là cao nhất, mãi sau này khi suối nguồn cải tạo qua các đời con cháu, thể chất được nâng lên mới có các cảnh giới về sau!

Người thanh niên này vận dụng một trăm linh tám thức, tất cả đều bao hàm t·ấn c·ông mà không phòng thủ, cháu thấy trong đó có sự hiện diện của tư tưởng t·ấn c·ông trong nhiều nhà và môn phái.

Vừa giơ tay lên định hỏi, Nguyễn Thiên đã nói trước: (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghĩ thì vậy, tất nhiên Dược Vương không thể nói ra thế, đăm chiêu một chút, ông ta cho cái đánh giá:

Không uổng việc sống gần sáu mươi năm cuộc đời!

Đôi khi bất lực trước thực tế, cháu phát hiện hắn buông tay mặc kệ, đây là biểu hiện xấu, thể hiện phẩm chất đạo đức yếu kém!

Hùng Văn Vương gật đầu chào:

Riêng Chử Đẳng Sâm, Dược Vương, ông ta đang nghĩ lại liệu bản thân còn bị thù hay không?

Bên ngoài hành lang, đi theo một đoạn dài tới một phòng cách âm, ba người Nguyễn Thiên, Nguyễn Tự, Chử Đẳng Sâm đang ngồi ở đây.

Sau này còn có thể bày trò cho thêm thân cận, mấy người thanh niên này nhìn non nớt lắm, khéo lừa được khối tiền!

Chử Đẳng Sâm học chữ thì học thôi, cơ mà nhiều nghĩa không hiểu được, ông ta học chữ khoa đẩu để nghiên cứu y đạo thời xưa.

“Cháu nhìn ra điều gì?”

“Nguyên lâm tiên thạch đồ!”

Nguyễn Thiên gật đầu, việc phân tích logic nên để nhà họ Hùng Văn làm, chỉ có bọn họ tỉnh táo nhất, không bị cảm xúc nội tại chi phối.

Cho ra một câu tổng kết cuối cùng, Bùi kiên chuyển sang thung công luyện linh thân đạo.

Nói xong, Hùng Văn Vương ngẫm nghĩ rồi kết luận và phương án:

Với lại, rất nhiều ghi chép cổ đều dùng loại chữ viết này, tấm vải đay này là ví dụ.

Thấy bức tranh tự treo lơ lửng trên không trung, tất cả cúi người chào.

Suy nghĩ kỹ, mặc dù mấy người thanh niên kia rất hung, nhưng tổng thể toàn bộ quá trình Bùi Kiên b·ị đ·ánh không quá nặng, đa phần toàn phần mềm, Chử lão chỉ đơn giản điều huyết thông máu tụ là xong rồi.

Chữ khoa đẩu là bắt buộc với tất cả thành viên các dòng họ, tuy rằng lịch sử đã loại nó ra, nhưng các dòng họ cảm thấy nên trân trọng chữ viết khởi nguồn của dân tộc.

Ngẫm tới đây Bùi Kiên có chút đắc ý, rồi lại tự an ủi bản thân phải cố gắng, đây là thời vận thay đổi số mệnh hắn phải nắm chắc lấy.

Ông ta mặt vuông vắn như tượng tạc, thân để cường tráng để trần, dưới mặc khố, trên đầu đeo một cái mũ tạo hình thời hùng vương, chính là Hùng Văn Vương, người già nhất họ Hùng Văn.

Biết đây là hỏi về chiêu thức võ đạo của Bùi Kiên, Hùng Văn Vương trả lời một lèo đầu đuôi cái nhìn:

Tại Đại Nam có hai tấm bức vẽ, một là “giang sơn xã tắc đồ” thứ hai là bức tranh này, đều được truyền tụng là do phụ thần và mẫu thần tự thân chấp bút.

Vài chục năm sau, ngựa được uống nước nguồn thành ngựa thần, họ Đổng cưỡi ngựa bay về trời, để lại cốt võ được phụ thần ban cho, tộc nhân thành kính quỳ lạy.”

Thực ra cái này không có gì lạ, bản thân sống ở đáy xã hội thì quen toàn thành phần lươn lẹo, trước kia chỉ là không nghĩ không màng đến, từ khi học tập cách làm việc theo trình tự, việc suy luận vấn đề thông qua các chi tiết dần trở thành thói quen của bản thân.

Một đám mây màu đỏ hiện lên dưới chân, diện tích gần bốn mét vuông.

“Hai người đánh giá thế nào về nhân cách con người tên Bùi Kiên này, Đẳng Sâm nói trước!”

Ví dụ thức thứ bảy mươi hai, đòn ra chân này khá giống chiêu “trụy nguyệt” của nhà Phan Đình, lại ví dụ thức thứ chín mươi chín lại rất giống “trảm thiên” của gia tộc Bạch thị tại Đại Viêm.

Xét về vai vế, Hùng Văn Vương kém Nguyễn Thiên một đời, thế hệ cùng đời thời trước của nhà Hùng Văn t·ử t·rận rồi.

Nguyễn Thiên cũng không hỏi gì thêm, hỏi Chử Đẳng Sâm cũng chỉ vì tôn trọng việc ở đây còn có cái người khác, tự nàng hiểu được bắt ông ta nhận xét chính là làm khó ông ta.

Chiến tan, khóm tre này tuôn ra sương, tụ nước thành ao, Vương vui mừng vì suối nguồn mới lập, phong cho họ Đổng thành khôi, giữ chức lạc tướng cai quản một châu.

Chương 133: Họ đổng bố Chính Phù.

Tương truyền, đây là bức tranh tự tay mẫu thần Âu Cơ vẽ, ghi dấu bản thân sinh ra bước tới thế giới.

Lại tới thang máy, đi lên tầng hầm để xe, đi tiếp ra ngoài. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chỉ là thói “kệ mọe đời” càng ngày càng nghiêm trọng, Bùi Kiên nhớ tới cảnh muốn lao tới cắn Trầm Trọng Ngân mà giật mình.

Điều này không có gì chê trách, võ đạo phát triển đến hiện tại đã bão hòa, có giống nhau không có gì đặc biệt.

Năm năm sau khi giặc Ân đến c·ướp, họ đổng đã thành thần, cưỡi ngựa cao mười thước, cầm cây côn sắt dẻo như roi ra trận g·iết giặc.

Nguyễn Thiên xòe bức tranh ra, trên đó vẽ một phương núi rừng theo phong cách tả thực, ở giữa có một khoảng trống không cây cối, một viên tảng đá lớn hình quả trứng nằm ở giữa, có màu vàng, nhìn kỹ thì lại thấy tất cả màu sắc ẩm hàm trong đó.

“Người này keo kiệt, ích kỷ, ham lợi, thù dai, đặc biệt tính cách rất nóng, vì tư bản chưa có, hắn thường bày trò cùn như chí phèo!

Nàng đứng dậy đi ra ngoài, Nguyễn Tự với Dược Vương thấy vậy đi theo sau.

“Cháu chào chú Thiên!”

Mười thước tức hai mét tám thời này, khôi là tên một chức quan võ, giống tư lệnh quân khu q·uân đ·ội thời cổ, cốt võ là cách gọi tâm pháp thời đó!

G·i·ế·t giặc đến gãy roi sắt, họ Đổng nhổ bụi tre gần đó tiếp tục đánh trận, g·iết đến giặc Ân đè lên nhau mà chạy.

Sao không hỏi về y đạo ấy?

Đánh giá không sai!

Từ đây, họ Đổng học võ thần tốc, ngày ăn ba đấu gạo, ba năm sau cao lớn mười thước, thân thể cường tráng, thông minh sáng dạ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 133: Họ đổng bố Chính Phù.