Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 132: Bùi Kiên tổng kết Bùi Kiên.
Tạm gác chuyện này, Dược Vương nhìn Nguyễn Thiên, tính nhẩm một cái thế hệ.
Thật sự thì biểu hiện Nguyễn Tự không có gì đáng nói, quan trọng là cái mặt dáo dác của Dược Vương thể hiện rất nhiều điều.
Chỉ kịp đưa tay lên đấm đã bị khóa người, đánh tan lực tại ba đốt xương sống, thua một cái thua triệt để, nếu sinh tử chiến thì giờ cỏ mộ chắc bắt đầu nảy mầm rồi.
Hai người kia nhìn hắn, rồi lại nhìn ra góc phòng, nhìn qua nhìn lại biểu cảm giống như góc phòng có người nào đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tới, Chử lão, thành quả ngày hôm nay đâu rồi!”
Đầu tiên, ông tướng Nguyễn Tự đặc biệt chú ý hắn là thứ nhất, dù rằng lúc thẩm vấn tạo hình hung ác, nhưng cuối cùng vẫn để hắn vào quân, người nhà cũng mang đi sắp xếp chỗ ở, tâm lý muốn bồi dưỡng lộ rõ rành rành.
Khó hiểu Bùi Kiên hỏi lại:
Vậy mới có câu chuyện ở trên núi mấy chục năm giờ mới quay lại.
Cho ra một câu tổng kết và một câu khuyên nhủ bản thân, Bùi Kiên thầm hô nguy hiểm thật, m·a t·úy đá tha hóa con người ta trong vô thức quá ghê gớm.
Với chỉ số cơ thể hiện tại, Bùi Kiên rất dễ dàng luyện xong một lượt mà không gián đoạn.
“Chử lão, có chuyện gì thế?”
Bật chế độ nheo mắt suy ngẫm, Bùi Kiên tổng kết lại các sự kiện diễn ra gần đây.
Một hai ba bốn năm, vậy phải gọi là kỵ!
“Được rồi, giờ đưa ta đến chỗ thanh niên kia!”
“Thì ra là Kỵ thiên, cháu trẻ nhỏ lỡ mồm kỵ đừng trách móc nha!”
Cái này cũng không trách được, chuyện này diễn ra rất nhiều lần rồi, cũng không chỉ ông ta mà nhà nào cũng sợ.
Lại ngẫm tới câu hỏi của Nguyễn Tự, thấy người ta tự giác đi ra góc phòng tạo khoảng trống, điều này nói rõ người ta cũng không mong chờ Bùi Kiên nói ra, thế là hắn bỏ qua câu hỏi đi thẳng vào vấn đề:
Nguyễn Tự quay ra nhìn bà tổ thêm lần nữa, thấy cái gật đầu đồng ý kiến, nàng cho Bùi Kiên nghỉ ngơi rồi đi ra ngoài.
Chỉ thấy hiện tại Bùi Kiên toàn thân đỏ lên mồ hôi nhễ nhại, máu di chuyển nhanh chóng dưới lớp da làm gân xanh lộ rõ, tim đập thình thịch, tim đập to đến hai người họ Âu ở đây ai cũng nghe rõ rành rành. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bùi Kiên thành khẩn trả lời:
“Cậu không cần hỏi, hiện tại không thí nghiệm, ra đây tôi bảo!”
Neuron thần kinh: ON!
“Dạ, vâng vâng để cháu dẫn đường ạ!”
Bùi Kiên trố mắt lên nhìn kỹ thì không thấy ai, phòng này rất sáng, bóng đèn khắp mọi nơi, nếu có người nữa thì đã thấy rồi chứ?
Dược Vương tâm lý lo âu bị câu lên.
Còn Bùi Kiên về giường ngồi xuống tu luyện gần một tiếng để bổ sung tiêu hao.
Nguyễn Tự liếc mắt bà tổ dò ý, rồi quay ra hỏi lại:
Mở cửa ra thì thấy thanh niên này đang tự giác trói mình lại trên giường.
Thấy hình tượng này Nguyễn Thiên không còn lý do giận, tạm ghi nợ thù vặt, gật đầu nàng bước đi trước.
Xứng đáng với câu, gừng càng già càng cay!
Trở lại thực tại, Nguyễn Tự và Nguyễn Thiên yên lặng nhìn Bùi Kiên diễn luyện, làm xong lần một còn bắt hắn luyện thêm hai lần.
Nào là lo âu, chột dạ, xu nịnh vân vân một trăm cái sắc thái.
Còn Tu La trùng sinh nộ đạo với một trăm linh tám thức đều dùng để thung công, nghĩa là dùng tư thế tu luyện gần giống yoga, cái này sẽ mất hình tượng trước thủ trưởng.
Bùi Kiên quyết định chọn Tu La thiên võ sát đạo để luyện, thứ này hình thức bắt mắt hơn, lại thiên về chiến đấu.
Khi tỉnh lại, hắn chợt giật mình nhận ra bản thân lười đi lúc nào không hay.
Thứ hai, bản thân đang khoác lên áo nhà họ Âu, cái này rất thuận tiện.
Thiên, Hành, Kiện, Quốc, Gia, Tự, Lập.
Ba người đến phòng đang nghiên cứu Bùi Kiên.
Câu trả lời đã có, hắn thực sự quan trọng với Chử lão, cũng khá được Nguyễn Tự ưu ái để thừa cho không gian hoạt động.
“Cậu đừng suy diễn, Chử lão tính tình quái gở, cái này cậu hẳn phải biết rồi!”
Thấy Nguyễn Thiên gật đầu, Nguyễn Tự giành câu trả lời với Dược Vương, đồng thời bản thân đi đến giường cởi trói cho Bùi Kiên.
“Được, diễn luyện đầy đủ vào!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cháu không muốn giấu, nhưng mà thật sự cháu không nói ra được!”
Đến khi ra tới giữa phòng, đứng ở đó Bùi Kiên vẫn thấy Dược Vương thi thoảng liếc vào không khí, hoang mang dần thành lo sợ bất an, thầm nghĩ đã là viện nghiên cứu thế thì chắc có vài n·gười c·hết rồi đi!
Hai tai đưa chéo trước ngực, Bùi Kiên hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, dõng dạc hô lên “hayyaa” một tiếng đầy khí thế, hắn bắt đầu diễn luyện một trăm linh tám thức chiến đấu của đoạn thân đạo.
“Cháu không biết, bây giờ cháu diễn luyện được không?”
Nhưng mà luyện đến một nửa lần thứ hai Bùi Kiên xin hàng, hắn làm không được.
Nói xong Nguyễn Tự ra góc phòng, nói tiếp:
Bùi Kiên thấy Nguyễn Tự đi mà trở lại cũng không nói gì, dù sao thêm một cao thủ võ công thì càng yên tâm, nhỡ có chuyện gì người ta cũng vật người mình lại.
Đến hiện tại, dường như sự tăng trưởng nhanh chóng thông qua ăn lạc, cùng nhưng cơn phê pha làm hắn chùn bước trong ý niệm.
Có vẻ ý nghĩ đắc chí hưởng thụ và thói quen trước kia quay trở lại rồi!
“Tâm pháp là gì?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong không khí có vị gì đó rất lạ, rất huyền huyễn tâm linh, Bùi Kiên bắt đầu hoang mang.
Ngẫm tới đây, Dược Vương nở nụ cười xu nịnh chào hỏi:
Cả hai người họ Âu đều nhìn ra sự thành khẩn và chân thật trong lời nói của Bùi Kiên.
Nói một cái hai nghìn phần trăm thành khẩn, thân khom, lưng còng, tay vuốt vuốt vò vò cười hớn hở.
Cái này cũng phải thôi, Bùi Kiên sợ mình trong cơn phê làm điều gì dại dột không thể kiềm chế.
Nguyễn Tự thấy Bùi Kiên như vậy thì nói:
Mặc dù Chử lão tính tình quái gở, là người duy nhất giám giật áo mẹ mình để xem giới tính, nhưng mà sống đến gần trăm tuổi nên tiến thối làm rất tự nhiên, tuyệt không có tí gượng ép nào!
Nói xong hắn liếc nhìn cái bóng điện g·iết thời gian để chờ đợi, không thấy trả lời, Bùi Kiên ngó mặt ra nhìn không hiểu kiểu gì.
Nguyễn Thiên trầm mặt lắc cái đầu ra ngoài, Dược Vương vận dụng IQ liền hiểu được, thế là bước ra ngoài.
Chương 132: Bùi Kiên tổng kết Bùi Kiên.
Thế quái nào trước khi ra vẫn cố nói lại một câu:
Bùi Kiên thật sự cảm thấy có gì đó quái lạ, hỏi hệ thống thì nó không biết, nó vẫn câu trả lời nhìn đời qua ánh mắt Bùi Kiên.
Nói xong Dược Vương lon ton đi trước, Nguyễn Tự thấy vậy cũng gật đầu.
Bỏ qua mấy người thanh niên mạnh hơn Bùi Kiên, cái này so sánh quá khập khiễng, thì anh cảnh vệ gặp ở cửa từ lúc mới đến tổng cục có sức mạnh “rất vừa miệng” thế nhưng Bùi Kiên cũng chẳng đỡ nổi một hiệp.
Câu này làm Bùi Kiên tắt nắng nụ cười, mặt nghệt ra cố tìm hiểu thâm ý giấu trong đó.
Vậy nên trình độ ý thức võ đạo của Bùi Kiên còn rất kém, thứ được in dấu vào linh hồn là kinh nghiệm tập luyện, chứ không phải kinh nghiệm thực chiến.
“Hiện tại, bây giờ trả lời nốt vấn đề của ba hôm trước, võ công và truyền thừa của cậu ở đâu ra, nếu không muốn nói thì diễn luyện thử một lần tôi xem!”
Lúc Bùi Kiên yêu cầu băng bó toàn thân, mặc dù thật sự thì ban đầu là do bực bội, đánh không lại thì chơi bài cùn đòi bồi thường, nhưng giờ ngẫm lại, đây cũng là bài thử Chử lão và Nguyễn Tự.
Ngày xưa có lần Dược Vương túm cổ giật áo Nguyễn Gia, bởi vì tò mò giới tính người ta quá mà không nhịn được, kết quả bị dí một cái dí tận hơn mười năm, gặp một lần ăn đánh một lần. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cần phải cố gắng!
“Hết rồi ạ, cháu không thể luyện tập nữa, đây là cực hạn của cơ thể!”
Lại đưa tay trước ngực, hít một hơi sâu và thở ra để thu công, Bùi Kiên cúi xuống chống tay lên đầu gối thở, bình ổn được một tí mới quay ra nhìn Nguyễn Tự nói:
Sau đó liên tục gặp biến cố, cứu ông Năm xong hóa phàm, thời gian sau hóa phàm hai ngày thì luyện linh thân đạo chuẩn bị luyện tạng là chủ yếu, sau đó bị Nguyễn Lập diễn trò rồi về đây.
“Cháu trai, bảo trọng!”
Trước đó khi còn khó khăn vật lộn ở chùa Tùng Thông, dù sau này có trong tay một tỷ thì hắn vẫn chăm chỉ hằng ngày tu luyện.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.