Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 78: Mệnh hèn như c·h·ó.
Khi Trần Hồng Bang vừa ra ngoài, Bùi Kiên cứ thế đứng thẳng tu luyện, mắt không dời nhìn vào đôi mắt không sờn sinh tử của Trần Hồng Bàng.
Xong rồi, ngón trỏ gập lại, dùng khuỷu ngón trỏ di một vòng từ sau đầu gáy xuống xương cụt, lật người Trần Hồng Bàng nằm ngửa, dùng chưởng đánh mạnh vào bụng làm ông ta hộc cả máu và dịch đen ra ngoài.
Lẩm bẩm đánh giá bản thân, Trần Hồng Bàng lập tức quỳ xuống, Trần Hồng Bang và Trần Hồng Tuấn quỳ theo:
Chỉ một từ thôi, vậy mà như thời gian quay ngược lại, vòng xoáy tan dần rồi tan biến.
Hệ thống trả lời: “Không biết, khả năng cao là không c·hết.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Xong việc, hắn ngồi xuống ngay cạnh giường tu luyện, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Còn Bùi Kiên run rẩy, từ một nơi sâu xa hắn cảm thấy bị nhằm vào. Mà thứ nhằm vào mới chỉ đang hình thành, cảm giác uy h·iếp ngày càng lớn mạnh.
“MAU ĐI LẤY HƯƠNG, TA KHÔNG CỬ ĐỘNG ĐƯỢC, LẤY HƯƠNG NẾN RA ĐÂY…”
“Mệnh ta làm sao? Hôm nọ mới cứu ông Năm đó thôi, mà lại cứu trở về từ cõi c·hết, rồi cũng có thấy trừng phạt gì đâu?”
Tác dụng bé như rắm đều không có!
“Tannn..nnn…nn…n!!!”
“Thần tăng…tăng, vừa nãy, chuyện…chuyện…gì… gì xảy…xảy…ra ra?”
Bất ngờ với câu nói của Bùi Kiên, tất cả đều sững sờ. Trần Hồng Bàng nhanh chóng tỉnh táo, đôi mắt sáng rực chưa từng có, ông ta trả lời ngay:
Có muốn cứu thì cũng phải trở thành, trở thành gì ta? Phải trở thành mệnh cách cao quý. ĐỜ CỜ MỜ.
Hai người một con một cháu chạy tới xem xét, chỉ thấy Trần Hồng Bàng mắt trợn to không tiêu cự làm hai người lo lắng. Rồi chỉ chốc lát, trong đôi mắt trợn to đó đồng tử cử động, nhìn ngó xung quanh như thấy điều mới lạ. Trần Hồng Bàng đã mờ mắt quá lâu, cảnh sắc sáng rõ làm ông ấy bất ngờ.
Hít sau một hơi Bùi Kiên nói: “Được, tất cả ra ngoài hành lang!”
Tổ đội hai người giá·m s·át cũng không khá hơn là bao, hiện tại đã quỳ xuống, hai tai chống đỡ lấy cơ thể. Nguyễn Lập cố gắng vận chuyển nội khí muốn dùng điện thoại quay lại cảnh này. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tôi muốn sống khụ khụ.. muốn sống khỏe mạnh trong ba ngày.”
Vậy là Bùi Kiên vái, vái tứ phương, vái trên dưới, chỗ nào cũng vái. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ta đọc được trong y đạo, có một pháp gọi là ‘hồi quang phản chiếu’. Pháp này dùng được không? Sẽ c·hết không?” Bùi Kiên nhìn về phía căn phòng có hai cha con đang tâm sự nghiền ngẫm.
“Có thể c·hết.” Hệ thống ngắn gọn.
Có thể phải c·hết!
Nghe xong và tổng kết, Bùi Kiên bình tĩnh lại đưa ra thắc mắc:
… xN
Hoàn hồn trong chốc lát, Bùi Kiên cảm thấy phải nhanh chóng tìm kiếm cọng rơm cứu mạng. Quay ra xung quanh nhìn, thấy ba người nhà họ Trần Hồng bởi vì thiên uy dày nặng cũng phải quỳ xuống, Bùi Kiên trợn mặt gào thét:
Hệ thống cũng bất lực, nó gào thét chửi bới:
Chương 78: Mệnh hèn như c·h·ó.
Rõ ràng một điều, người đại tá vào sinh ra tử cứu giúp đất nước, mệnh cách sẽ cao hơn kẻ cặn bã xã hội đang sám hối như hắn.
Kiếp phạt đến rồi!
Ngồi dậy trong sự mừng rỡ của con và cháu, Trần Hồng Bàng đứng dậy vận động cơ thể.
Trên bầu trời, vòng xoáy dần toàn bộ chuyển thành đen, sấm sét tụ lại ở giữa, những tiếng sấm vang vọng liên minh không dứt, khí thế không g·iết Bùi Kiên thề không bỏ qua.
Hệ thống trả lời: “Ngươi đã gặp ngoại kiếp, bản thân ngươi hóa phàm đã là kiếp rồi. Kiếp ở đây chính là sự trừng phạt. Mà bản thân ông Năm bị như vậy nhân quả do ngươi, nên kiếp ở đây coi như cực nhẹ.”
Có vài ý hệ thống nói như sau:
Đêm qua linh khí đã sạc đầy, hiện tại chỉ tốn mười phút bù lại tiêu hao khi ngủ dậy. Bùi Kiên bước tới bên giường, để Trần Hồng Bàng quỳ trên giường trước mặt mình, tay hóa thành chưởng vận lên nội lực đánh thẳng trái tim.
Chỉ thấy Bùi Kiên xòa bàn tay đánh ba chưởng vào tim, sau đó cho Hồng Bàng nằm xuống, chưởng hóa thành chỉ, ngón trỏ điểm lên ba trăm sáu mươi mốt huyệt đạo toàn thân trên dưới trước sau.
Tổ đội ba người nghe Bùi Kiên nói cũng không động đậy được, theo thiên uy của vòng xoáy càng nặng, bọn họ đã nằm úp sấp trên mặt đất không thể ngẩng mặt lên.
Bên ngoài trên bầu trời thấp, một vòng xoáy rộng như một sân bóng đang thành hình, tầng mây màu đen lẫn trắng như từ không sinh có, liên tiếp hình thành và tụ lại.
Đay nghiến lẩm bẩm đi vào phòng bệnh, trước sự dõi mắt tới của cả ba người nhà họ Trần Hồng, Bùi Kiên trầm tư nghiêm túc nhìn thẳng vào Trần Hồng Bàng, hình ảnh ông nội khi mất dần dần dung nhập khung cảnh.
Trong đầu hệ thống nãy giờ vẫn gào thét: “CON MỊA NÓ, HƯƠNG CÓ TÁC DỤNG C·H·Ó GÌ, HAY LÀ QUỲ XUỐNG VÁI ĐI, SẮP C·H·Ế·T RỒI…”
“Khốn kh·iếp, rốt cuộc cuộc đời trước kia làm sai nhiều đến thế sao?”
Đắn đo xem xét, Bùi Kiên hỏi thêm: “Nếu cứ phải cứu thì làm sao?”
Đứng dậy, rồi lại cúi xuống nốc hết chén nước chè, Bùi Kiên đắng ngắt vòm miệng không quan tâm, nghiến răng hắn đi vào phòng bệnh. Trong đầu hỏi lại hệ thống một câu cuối:
Ví dụ rất dễ hiểu, rất thực tế.
Đúng lúc này từ nơi xa xôi, chỉ duy nhất hệ thống nghe thấy được, một giọng nói nhẹ nhàng vang vọng vượt qua thời gian và không gian:
Hai, Bùi Kiên bởi vì theo truyền thừa “Vận Mệnh đạo điển” trở thành vận mệnh khấu đình giả, không thể tự ý can thiệp vận mệnh mà không có quy tắc. Cụ thể, Bùi Kiên không thể can thiệp sinh tử của kẻ mệnh cách cao hơn.
Không trách được hắn nhìn lên trời hiện tại, vòng xoáy càng lúc càng lớn, ý chí to lớn từ trên bầu trời tập trung vào Bùi Kiên, nuốt trọn thần trí hắn.
Một, Không thể cắt bớt thời gian hồi chiêu cầu sinh, đây là Vận Mệnh đạo nhân sắp đặt. Bản thân việc này cũng dùng tới sức mạnh của hệ thống, dù nó muốn phá mở quy tắc cũng cần thời gian để sạc lại năng lượng, hiện tại còn không được.
Toàn bộ quá trình thô bạo, tuy vậy không có sóng lực như khi cứu ông Năm, hiện tại Bùi Kiên chỉ là luyện thể bậc bốn thôi.
Ba, nếu cố gắng can thiệp vào, dù là cải biến ngày c·hết, Bùi Kiên sẽ bị “Đạo” trừng phạt. Còn trừng phạt thế nào, trừng phạt ra sao, vậy cần xem xét mức độ.
Hệ thống sốt ruột gọi: “Thứ c·h·ó lợn, mau tỉnh lại, tỉnh lại ĐI…”
Nguy hiểm như vậy?
Màu sắc đám mây trong vòng xoáy ngày càng đen đặc, dần dần những tia điện xen lẫn trong đó.
“khốn kiếp, người gào lên ở đây thì tác dụng gì, mau làm gì đó đi.” Hệ thống rống lên trong đầu.
Khốn kh·iếp.
Mịa nó, sau này dù thế nào cũng sẽ không cứu người ốm, nhất là sắp c·hết. Đại Nam ra ngõ gặp anh hùng, hôm nào đó cứu một cụ già, người ta mà mệnh hơn hắn thì chẳng phải sẽ đi chân lạnh toát.
Bọn họ thấy gì?
“Thật kỳ diệu, ngoài trong cơ thể cảm thấy trống vắng như mất đi cái gì, thì hiện tại cảm thấy thật khỏe mạnh.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ánh nắng chiếu xuống mặt của Bùi Kiên, hắn cạn kiệt tất cả sức lực run bần bật nằm vật ra đất thở hồng hộc. Mắt dõi lên nhìn trời, thấy vòng xoáy đã tan đi thầm hô thoát nạn.
“Thứ c·h·ó lợn méo phải là người, đã nói như thế rồi, mịa nó còn khư khư có chấp can thiệp vào. Đệch mợ nó cái loại mệnh hèn như c·h·ó ấy cứu ai, cứu cái đéo…” Cứ thế gào thét.
Nó trả lời: “Ngươi quen thuộc số từ không đến một trăm. Vậy thì ví dụ Hồng Bàng mệnh cách một trăm điểm, ngươi chỉ có hơn một điểm như vậy thôi.”
Bùi Kiên mở miệng chậm rãi hỏi: “Tôi có một cách có thể để ông khỏe mạnh trong ba ngày, nhưng nếu không dùng cách này, còn một cách cho ông có thể sống thêm một tháng, hậu quả là sẽ nằm như người thực vật! Ông chọn cách nào?”
Vòng xoáy vẫn đang nhanh chóng tụ tập lại, thiên uy dày đặc bao phủ toàn bộ không gian.
Bùi Kiên đứng giữa sân đơ ra nhìn cảnh này, cả bầu trời như đè nặng lên tâm trí hắn, cảm giác ngộp ngạt không thở nổi hiện lên.
“Thần tăng, ngài xứng đáng hai chữ này. Cảm…”
“Đệch mợ, phải c·hết phải c·hết phải c·hết phải c·hết phải c·hết phải c·hết…”
“Mệnh ta hèn mọn đến thế à?”
Một tiếng sau cả sáu người tại hiện trường mới tỉnh hồn, áp bách quá nặng lên tinh thần và thể xác, giống như ông trời muốn tiêu diệt hết cả mọi sinh vật có trong khuôn viên này. Mãi đến khi Bùi Kiên kéo Trần Hồng Tuấn ra về, tất cả đều còn giữ nguyên tâm trạng bàng hoàng đó.
Trên xe, Hồng Tuấn nhịn không được, giọng vẫn run run hỏi:
Bùi Kiên hoàn toàn bất lực, không thể nâng lên sức lực mà cử động. Bản năng hắn quỳ xuống nhìn chòng chọc lên trời như chờ đợi vận mệnh.
“Mịa nó, phải c·hết phải c·hết phải c·hết phải c·hết phải c·hết phải c·hết phải c·hết phải c·hết phải….”
Vừa nói chưa dứt lời, tiếng sấm bên ngoài làm sáu người giật mình. Ba người nhà họ Trần Hồng hoang mang sao hôm nay trời nắng lại có sấm. Tổ đội giá·m s·át hai người thì dự cảm không ổn dâng lên trong lòng.
Cảm giác áp bách chỉ riêng mình cảm nhận được làm Bùi Kiên nghĩ tới câu nói này. Hoảng hốt hắn chạy ra ngoài xem, ba người kia theo sau.
---
“Phải c·hết phải c·hết phải c·hết phải c·hết phải c·hết phải c·hết phải c·hết phải c·hết phải c·hết phải c·hết phải …”
“CHAAAA….” Trần Hồng Bang không hiểu gì muốn lao vào, Trần Hồng Tuấn từng được chứng kiến nên giữ người anh họ lại kêu gào trật tự.
“Uỳnhhhhhhhhhh…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.