Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 7: Có chút ma quái.JPG
Vứt tất cả mọi thứ đi để đảm bảo không còn thiết bị theo dõi nào trên cơ thể, trừ khẩu s·ú·n·g lục đặc chế nhỏ nhắn màu vàng có gắn giảm thanh, cùng một chiếc kính đen tuyền, hắn hiện tại không tin bất cứ thứ gì khác.
Người thần bí đang suy nghĩ chắp vá sắp xếp những chi tiết, những hình ảnh trong đầu để tạo ra bằng chứng giả tượng, xem rằng ai đang muốn hại hắn, ai là kẻ phản bội hắn.
Bỗng nhiên đèn tắt, tất cả ánh đèn, hắn nhếch miệng lên thì thào:
“Cuộc thanh trừng bắt đầu.”
“Bành…” một tiếng vật thể rơi xuống.
Không hề giật mình mà cực kỳ bình tĩnh, hắn đeo kính nhiệt nhìn ban đêm lên.
Hắn thấy gì?
Hai bàn tay phát ra nhiệt.
Ú mịa nếu là kẻ khác chắc đái ra quần.
Nhưng không, hắn là ai chứ, sống 47 tuổi có tràng diện to lớn nào chưa thấy qua.
S·ú·n·g đ·ạ·n, g·iết chóc, thậm chí thảm cảnh d·iệt c·hủng, bom rơi mưa đ·ạ·n hắn đều từng thấy rồi.
Hắn từng ăn chuột bọ, lang thang khắp ngõ lớn nhỏ thập niên tám mươi, đâm chém khét tiếng khắp nơi những năm chín mươi.
Hình ảnh phía trước có là gì, cái rắm một câu chuyện!
Dần dần, người thần bí thấy một cái đầu ngoi lên, tha thứ hắn đầu hai màu tóc nhưng lần đầu thấy khuôn mặt khắp nơi phát nhiệt.
Hắn từng dùng thử kính này nhìn người rồi.
Thứ đầu này không giống người, mắt quá to, chỗ nào cũng phát nhiệt.
Nheo mắt lại cảm thấy thú vị và tò mò, hắn chậm đợi kẻ kia đưa hai khuỷu tay chống đỡ cơ thể, dùng 47 năm nhân sinh định hình lại suy nghĩ:
Sinh vật phía trước là người!
Có thể có nguy hiểm!
Tiên hạ thủ vi cường, tru diệt trừ hậu hoạn!
Nhanh chóng xác định tình thế, chầm chậm người thần bí đưa s·ú·n·g lên chuẩn bị bóp cò, mặt hắn vẫn bình tĩnh như vậy.
“kít… cạch… lộp cộp X4.”
“Đến đây… dừng… tín hiệu…trôi…hạ nguồn…g·iết…hắn đang trốn…”
Giữ nguyên tư thế dần dần lùi lại, người thần bí đoán được chuyện gì xảy ra, những kẻ truy lùng hắn đến rồi.
Người thần bí bình tĩnh chờ đợi, đôi mắt không gợn sóng nhìn qua kính nhiệt, nhìn chằm chằm cái “người” đang bám vào mép tấm ván gỗ.
Khi những kẻ truy lùng hắn đã đi, người thần bí chậm chậm sờ soạn từng bước, không tiếng động đưa s·ú·n·g sát trán cái “người” có thể gây nguy hiểm.
Nhưng khi vừa định nổ s·ú·n·g thì “Bành” một tiếng, có gì đó trên cầu rơi xuống.
Người thần bí đang định bóp cò thì ngừng lại, vừa lùi vừa liếc mắt sang bên phải, nhanh chóng xác định là một viên gạch rơi ngay cạnh, thậm chí tiếng gió khi rơi hắn đều nghe rõ vì nó rơi sát ngay mặt.
Không hề giật mình run sợ, người thần bí đưa mắt trở lại sinh vật đằng trước, kẻ này đã lẽo tới đến hiện tại người thần bí có thể khẳng định sinh vật này là người.
Kẻ này cao có lẽ đến cằm hắn, mặc một bộ đại loại kiểu áo phông quần có lẽ jean kiểu vậy.
Người thần bí lại đưa tay chuẩn bị bóp cò, sẽ nhẹ nhàng thôi, tiếng s·ú·n·g dù giảm thanh nhưng vẫn còn tiếng, bằng một tiếng hắng giọng như vậy.
“Soạt soạt soạt” một loạt tiếng động vang lên.
Nhìn phía trước, người thân bí nhăn mày lại suy nghĩ, hắn đang đoán xem sinh vật trước mặt đang làm gì.
Cay con mắt, hắn thấy người phía trước cởi hết quần áo giày dép ví xuống sông, tay vo lại thứ gì đó nhăn nhúm nắm thật chặt.
Người thần bí: (o_O)
Rồi khi nhìn sinh linh trước mặt hình thể như con nhộng này bỗng rưng ngồi ôm đầu gối tu tu khóc, tiếng khóc ai oán rin rít rin rít kèm tiếng gió hun hút hun hút.
Tha thứ người thần bí từng không tin tâm linh huyền học, hắn xin được đoán lại, thứ này hình người mà không phải người.
Có lẽ một loại quỷ nào đó đến từ địa ngục cũng không chừng, nhưng mà người thần bí lại thích.
Thật!
Hắn không biết bao nhiêu lần muốn giao dịch với quỷ dữ nếu thật có thứ đó tồn tại, Vì những mục tiêu cuộc đời hắn dang dở, vì kẻ thù trong vận mệnh quá cường đại.
Mặc dù hiện tại tiền tài, quyền lực của hắn có thể tính là một cường nhân, nhưng chưa đủ, mục tiêu chưa thấy ngày hoàn thành, kẻ thù vững chắc không ngã ngựa được.
Đột nhiên người thần bí thấy gì?
Hắn thấy sinh linh nhìn như quỷ dữ kia ngẩng mặt lên nhìn trời thở dài, rồi cúi mặt xuống, khuỷu chân hơi trùng xuống như giây sau đó bật nhảy vào một chiều không gian khác.
Người thần bí vô thức với tay hỏi:
“Ngươi đừng đi!”
---
Bùi Kiên t·rần c·huồng cong mông, co gối, ngẩng đầu dõi mắt nhìn phía xa xăm, hắn chuẩn bị nhảy lần hai thì bị giật nảy mình.
“Ngươi đừng đi?”
Ù uây Bùi Kiên thề cuộc đời hắn chưa bao giờ gặp sự kiện kinh dị như vậy, theo bản năng Bùi Kiên tí thì nhảy thật.
Bùi Kiên mất trọng tâm chơi vơi về phía trước, hai tay xoay ngược quay 360 độ liên tục vài vòng cố giữ ổn định lại cơ thể.
Bùi kiên trợn to mắt hết cỡ run rẩy quay người về đằng sau, muốn nhìn rõ cái gì đang nói chuyện.
Cái rắm cũng không thấy, tối đen.
“Đệt…Có thể đáng sợ hơn được không?”.
Càng nghĩ càng sợ, càng ngẫm càng hãi, bản năng cầu sinh lại một lần nữa thể hiện độ biến thái của nó, Bùi Kiên run rẩy toàn thân, răng va lập cập quay người lại chậm rãi quỳ xuống, ba quỳ chín vái sau đó úp mặt xuống ván gỗ không gượng dậy nữa.
Tư thái t·rần c·huồng mông chổng lên trời, đầu gằm xuống đất, hai tay úp sấp thành kính đặt hai bên vai.
Người thần bí: (o_O)
Mà người thần bí kia vẫn giữ nguyên tư thế quỳ một chân giơ tay với lấy không trung như vậy.
Trong không khí trời chớm xuân 14 độ C, hai người đàn ông t·rần c·huồng trong khung cảnh thật cay con mắt, mỗi người có suy nghĩ, góc độ suy xét, kiến thức và tâm linh khác biệt.
Có chút ma quái.JPG
Mất năm giây im lặng, người bản lĩnh tất nhiên sẽ lấy lại tinh thần trước, người thần bí thu tay lại, đứng dậy, mặc cái JJ đang lung lay trong gió, hắn hơi ngẩng lên đầu ưỡn ngực như thói quen, tay chắp ra sau, mắt hạ xuống nhìn kẻ cổ quái đang quỳ lạy trước mặt run đến ván gỗ cũng kêu lộc cộc, tất nhiên chỉ có hắn nhìn được đối phương, cái nhìn đại khái không rõ.
“Ngẩng mặt lên nhìn ta”.
Người thần bí lời nói đanh thép có lực, trầm trầm vào giờ khắc này như tiếng thần minh.
Bùi Kiên run lập cập càng dữ dội.
Thấy không có trả lời, người thần bí giọng nói thiếu kiên nhẫn vọng lại:
“Nếu làm không được, C·H·Ế·T!”
Bùi Kiên run lập cập dần dần ngẩng đầu.
Mọe, thật sự, thật sự cái gì cũng không thấy, tối như hũ lút.
Bùi Kiên cứ thế trợn mắt lên nhìn vào hắc ám, như cố gắng giảng cho tồn tại thần bí rằng hắn đang nghiêm túc làm theo.
Người thần bí lại nói:
“Ngươi là người hay quỷ, nếu là người, vậy ngươi có thể đi c·hết!”
Bùi kiên càng run sợ tự nhủ:
Lần thứ hai rồi, động một tí là c·hết!
Nếu ta nhận ta là quỷ, hỏi câu thứ ba chắc chắn phải c·hết đúng không?
Vẫn có câu nói quá tam ba bận mà?
Nghĩ một đằng nói một lẻo, Bùi Kiên như khóc trả lời:
“Quỷ, quỷ là là hu hu.. quỷ?"
Người thần bí nghe vậy trầm mặc, hắn hiểu được, cũng đưa ra kết luận cuối cùng, sinh linh trước mặt là người, thật một trăm phần trăm.
Lâu rồi người thần bí mới phải đắn đo một vấn đề năm lần bẩy lượt như vậy, hắn đã giận, hắn mà giận thương sinh đổ máu, quỷ thần cũng phải rơi nước mắt.
Nhìn nhìn cái thứ ghê tởm trước mặt, càng nghĩ càng giận, càng cảm thấy bị trêu đùa, người thần bí giơ s·ú·n·g lên một lần nữa.