Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 82: Anh chị đều trong lòng bàn tay tôi.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 82: Anh chị đều trong lòng bàn tay tôi.


Giọng nữ thong thả đầu dây bên kia trả lời. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 82: Anh chị đều trong lòng bàn tay tôi.

Hệ thống trả lời: “Chủ nhân cũ nhường lại vị trí đứng đầu cho ngươi, hoặc người tranh đoạt được, hoặc người ta rời bỏ thế lực trong ba ngày.”

Huyền Trân bĩu môi chưa kịp phàn nàn trong lòng, đầu dây bên kia vẫn đang tiếp tục. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Được, để tớ dùng linh cảm để cảm ứng hai tên lưu manh này.”

Một con muỗi khả nghi đều không có.

“Đúng.”

Đừng có chống chế, không cần giải thích.”

“Tôi có cô con gái ngốc, cần phải đính chính vài vấn đề.”

Oát dờ heo?

Bản năng hô vang cần phải làm gì đó để tự cứu, hắn chạy về chùa, vào chính điện tìm quyển kinh siêu độ gõ mõ tụng kinh.

“Mẹ, báo cáo con gửi rồi, mẹ có gì thắc mắc mà phải gọi vậy, chẳng phải mẹ nói có việc gấp mới liên lạc trực tiếp đó thôi.”

“Bọn họ dùng cái gì?”

“Vâng, con chỉ cần hai ngày.”

Một đống suy tư nổi lên trong lòng, càng ngẫm càng sợ, càng nghĩ càng hãi, Bùi Kiên bật dậy đi sang phòng Thanh Tâm.

Thiếu nữ ngồi bên trái khuôn mặt dễ thương, má tròn, tóc buộc hai bên nhìn rất nhí nhảnh . Đôi mắt bồ câu trâu long lanh như tò mò mọi việc của thế gian, bên cạnh người để một hộp đựng đàn guitar.

Mọe kiếp, có thể lắm.

Hăn cũng là con người thôi, tâm cảnh của tu chân cái gì hắn đâu biết được. Đối với những điều khó hiểu, cũng những sự kiện như tâm linh không thể giải thích, Bùi Kiên vẫn như người thường run sợ trong lòng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bùi Kiên chạy ra ngoài cổng, đi thêm ba mươi mét tới quán mà Loan thì thấy người ta mắt dưng dưng long lanh không tiêu cự.

Nàng này không muốn để mẹ biết, tuyệt đối không phải vì lười biếng, cũng không phải không muốn làm diễn viên nữa nên báo cáo cụt lủn như vậy.

“Cái đối sách vấn đề của con rất có vấn đề đấy biết không? Con nghĩ chỉ từ hai chữ “sư phụ” mà Bùi Kiên nói, vậy mà tìm được người hả?”

---

Ngọc đang nghịch điện thoại không quan tâm, bỗng thấy Huyền Trân vỗ tay chỉ ra xung quanh, không hiểu đầu đuôi chỉ biết đang bị theo dõi, vậy là cả hai cùng dáo dác nhìn quanh để ý.

Cách chùa vài cây số, ngay cổng chào của khu công nghiệp Vĩ Văn có một tòa nhà tên Tuấn Bách Building, tòa nhà này cao hơn mười tầng, cao nhất nhì cái Vĩ Văn này.

Ngọc tức giận hỏi lại:

“Thế mới nói con là cô gái ngốc, mặc dù trong một năm này cho con làm việc khá tốt, nhưng thứ học hỏi còn nhiều lắm, cho con l·àm t·ình báo chính là để con học cách sử dụng đầu óc.”

Thanh Tâm thật làm như vậy?

Bùi Kiên bắt đầu lo trước lo sau, cảm thấy chuyện này quá linh dị, thậm chí còn ghê gớm hơn kiếp phạt hôm trước.

“Chưa hề.”

Mẹ nói cho chị biết, chị chỉ biết một mà không biết hai, chị nghĩ chỉ những dòng họ như chúng ta mới sinh ra được bán tiên hả? rằng bên ngoài chỉ sinh ra được mấy tông sư hoang dại? hoặc cùng lắm người ta tu võ đến đại tông sư là cùng sao?”

Hai cô gái thì thầm to nhỏ, thi thoảng tiếng cười như họa mi lanh lảnh vang lên làm vui tươi không gian lãng mạn này.

Cái chùa này bỗng nhiên cảm giác âm u đến kỳ lạ.

Gõ một cái nguyên buổi sáng.

Nhưng đây không phải trọng điểm, Bùi Kiên đi thẳng vào vấn đề:

Thanh Tâm tối qua đến xin lỗi bà ấy, nói cái gì không duyên vô phận. Ngày mai tức là hôm nay, Mùi Đình Phán muốn trở về sống với vợ con, từ đây làm lại cuộc đời, mong bà Loan đừng nhớ về ông ấy nữa.

Đứng đực người giữ nguyên tư thế, Bùi Kiên không giám vào phòng, mắt đảo như rang lạc nhìn ngó trên dưới, xung quanh. Nhìn nhìn bất giác tóc gáy dựng lên sau đầu.

“Phải rồi, bà Loan cũng thấy.”

Đang vui vẻ chủ đề về “thanh niên ngố tên Trọng Nghĩa” nào đó. Cô gái đeo kính có cuộc gọi tới, đối diện mắt bồ câu ra dấu xuỵt, nàng này chốn việc đi chơi không thể để lãnh đạo biết được.

Ma?

Bùi Kiên tóm tắt lại như sau:

Thiếu nữ ngồi bên phải đeo kính, khuôn mặt dạng ngời, chiếc cằm hoàn mỹ, mắt ngọc mày ngài. Trên mái tóc hơi dài qua tai xinh xăn có một chiếc kẹp hình chiếc lá. Khuôn mặt đẹp đẽ này khi cười rất duyên dáng dịu dàng.

Good.

Có vẻ rất thương tâm.

“Nghe đây, giải quyết câu hỏi của tôi nhanh gọn trong hai ngày, sau đó chị cùng hai thằng oắt kia đi ra biển ngắm “cá trạch” lượn vài vòng trên “lá đa” ra đấy luyện tay luyện chân một tháng rồi về, thằng cu Nghĩa hôm nay cũng xuất phát rồi. Con bé Ngọc thích phong cảnh ở Nam Hà phải không? Vậy thì dễ thôi, một tháng này nó thay con theo dõi Bùi Kiên. Nhớ rõ chưa?”

“Cách đây một trăm mét, có hai anh ngố đang nhòm về đây.”

Bùi Kiên nghe qua lời kể của bà Loan, thì Thanh Tâm có vẻ rất hiểu tâm lý phụ nữ, lúc chia tay cũng rất khéo léo.

Giọng nữ trong treo nhõng nhẽo.

“Vậy là Thanh Tâm đã nhường lại cái chức trụ trì này cho ta?”

Bùi Kiên: (.___.)

Vậy là Huyền Trân của chúng ta trả lời rứt khoát, tràn đầy kiên quyết:

“Trật tự, chị nghe cho rõ đây. Mấy người thanh niên lớp trẻ thế hệ này đều được các dòng họ gửi gắm cho tôi. Bản thân chị, ngồi cạnh là con bé Ngọc trốn việc, cùng hai thằng oắt con ngồi cách đó trăm mét dùng ống ngắm rình mò tầng thượng Tuấn Bách Building. Tất cả anh chị làm cái gì, đều trong lòng bàn tay tôi.

Nơi đây được thiết kế thành không gian café vườn, những chiếc ghế sợi cây mây bện lại, những chiếc bàn thủy tinh trong suốt, xung quanh xen kẽ những cây cảnh tao nhã và thơ mộng. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Có phải hai hôm vừa rồi ông Phán về, à có mặt ở đây phải không cô?

Trên tầng cao nhất.

Huyền Trân hớn hở ra mặt, l·àm t·ình báo không được động tay động chân, báo hại hai mươi hai năm luyện võ ở nhà không có chỗ để thi triển.

Không để Huyền Trân giải thích, đầu dây bên kia nói thẳng vào trọng tâm:

“Hệ thống, trở thành người đứng đầu thế lực là ý gì?”

Dấu vết vụ nhậu hôm qua không còn sót một chút gì, cọng lông lẻ cũng không rơi lại hiện trường.

“Mẹ…”

Bùi Kiên cảm thấy khó hiểu: “Thế lực gì? Cái chùa rách này cũng coi như một thế lực?”

“Hừm” x2.

“Mẹ này, con gái ngốc cũng là mẹ sinh ra, thế con ngốc cái gì?” Huyền Trân hỏi lại khó chịu.

Thanh Tâm còn đang ở chùa cơ mà, cái lý do này lấy ở đâu ra?

“Thì các dòng họ chúng ta đều mấy ngàn năm, từ tông sư đến bán tiên đều chỉ có số lượng như vậy, mẹ tra một lần là được mà, không biết có thể hỏi bà nữa.” Huyền Trân chống chế đưa ra lý do.

Đó thật sự là Thanh Tâm?

Hiện tại tất cả ánh mắt trai gái chỗ này, đều đang vô tình hoặc hữu ý nhìn ngắm hai cô gái đôi mươi gồi cạnh lan can, hai người này đều mặc quần short jean phối đồ áo phông đi giày màu trắng, đôi chân thon dài cùng làn da tay trắng mịn thu hút mọi ánh nhìn.

Cảm thấy cái từ “về” quá tâm linh, Bùi Kiên vội sửa.

Bà Loàn ngước mắt nhìn hắn, thở dài trả lời: “Ừ.”

Việc sinh ra trong gia thế tốt, cùng việc học tập và sự nghiệp quá thuận lợi làm chị lười biếng. Việc xuất thân làm chị ảo tưởng về dòng họ của chúng ta, không phải cái gì chúng ta cũng biết. Giả sử sư phụ của Bùi Kiên chính là ông trùm thì sao? Hoặc đó có thể là một kẻ tới từ bên ngoài? Ông ta có mục đích gì?

Trống trơn, sạch sẽ.

“Thế rốt cục là ý nào, ta tranh đoạt được?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ống nhòm.”

Bây giờ thì tốt rồi, tha hồ mà đấm người, khụ khụ, tha hồ trao đổi võ đạo.

Bùi Kiên hơi hơi bình tĩnh lại, đến lúc này hắn mới nhận ra bà Loan khác thường, vậy là ở lời hỏi thăm. Bà Loan lúc đầu không muốn nói, ấy vậy mà ở đây cũng chỉ có Bùi Kiên ở với Thanh Tâm, cuối cùng mở miệng kể lể.

“Chủ nhân cũ đã ba ngày chưa về, ngươi hiện tại được tính là chủ nhân của nơi này.”

Nói xong Ngọc nhắm mặt lại, dùng giác quan bí truyền của dòng họ để tìm kiếm.

Tắt điện thoại, Huyền Trân quay sang nói với Ngọc vẫn đang liếc nhìn xung quanh.

Thanh Tâm mấy ngày vừa rồi rất quan tâm bà Loan, khác hẳn lúc trước, còn trả hết nợ ghi sổ hơn hai triệu tiền đồ ăn.

Thảo nào cha bỏ đi.”

“Đừng có nhưng nhị cái gì.

Nà ní

“Lợi hại như vậy?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 82: Anh chị đều trong lòng bàn tay tôi.