Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 89: Trâm anh thế phiệt.
Trở lại hai tiếng trước trong một chiếc xe ford chuyên dụng đầy đủ thiết bị, Bảo Ngọc đùng đùng mở cửa xe đi vào.
Chưa kể các dòng họ này đều có quy củ của riêng mình, mang đậm văn hóa của thời kỳ khởi nguồn dòng họ.
“Mẹ, mẹ và bố cố gắng giữ gìn sức khỏe, cả con bé Thu Trà nữa, à mà nó sắp thi hết cấp ba rồi mẹ nhỉ?”
“Ừ.”
“Chịu, không làm được!”
Thật ra các dòng họ siêu phàm khác đều vậy, lực lượng đi đôi với trách nhiệm, với dân tộc, cùng quyền lực trước thiên hạ.
Mà mình có lẽ cũng vậy đó thôi! Còn rất non trẻ!
“Ơ thế này giờ mẹ tưởng con trêu mẹ?”
Còn việc cảm ứng hoàn cảnh, Nguyễn Lập biết đó là năng lực dòng họ Đinh tiếp nhận từ phụ thần Lạc Long Quân, giống như dòng họ của mình tiếp nhận khả năng biến ảo từ mẫu thần Âu Cơ vậy.
Chương 89: Trâm anh thế phiệt.
Hết hôm nay nàng phải báo cáo nhiệm vụ rồi, sao có thể chấp nhận thua cuộc được?
Bùi Kiên bị đập một phát quỳ sụp hai đầu gối xuống, quên cả đau đớn mặt hắn đơ ra không hiểu kiểu gì.
Bảo Ngọc sinh ra đời trong hoàn cảnh gia đình như thế, bản thân nàng ấy giống với tất cả thanh niên khác ở những dòng họ siêu phàm khác, đều trưởng thành mới được nhập thế trải nghiệm, như vậy có cái tính đỏng đánh tiểu thư cũng là bình thường.
Về tới tới giữa sân chùa Bùi Kiên đứng lại vì tiếng xe tới ngoài cổng, hắn thấy kẻ giới thiệu mình là Nguyễn Lập đi vào.
---
Bùi Kiên thấy Nguyễn Lập một mình đi vào, cô gái tên Bảo Ngọc kia chắc không biết dỗi chốn ở đâu rồi.
Còn có kiểu mời ăn cơm như thế này sao?
Thật sự nàng chỉ muốn vỗ vai Bùi Kiên thể hiện đẳng cấp đàn anh, để sau đó nói chuyện dễ dàng hơn mà thôi, đâu nghĩ chuyện diễn ra thế này!
“Mẹ đừng nói con điêu, người ta rất sinh đẹp, thường hay đeo kính trông rất trí thức, mặc đồ công sở màu trắng, đôi mắt rất hiền dịu với sống mũi thẳng, cô ấy cười lên trong rất xinh rất đẹp, đảm bảo mẹ gặp là hài lòng!”
Làm tới chức vụ như nàng, mỗi người có một tấm thẻ chứng nhận “giấy phép g·iết người” người sở hữu tấm thẻ này có thể loại bỏ nhân tố có hại cho quốc gia, miễn là có đủ chứng cớ.
Bữa cơm này cũng quá quý đi, chưa kịp ăn mà mệnh cách của mình có vẻ đã không gánh nổi rồi.
Bùi Kiên lại bốc phét:
Tâm sinh lý hoạt động của Bùi Kiên vận chuyển nhanh chóng chưa từng có.
Không có trả lời. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Mẹ không biết đâu, bố vợ tương lai của con có đúng một mụn con gái, chỗ đó trước sau gì cũng là của con. Thế nhé, mẹ cứ bảo em Trà thi cử cẩn thận, đi học anh nó lo cho.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tâm tình Bùi Kiên vui sướng lên cao làm những phiền lòng vừa nãy hết sạch, hắn cợt nhả nói:
Hahaha!
Không có cách, thứ suy nghĩ, cách hành động, những thói quen và nhân cách của Bùi Kiên phải mất bao năm mới rèn rũa ra, muốn thay đổi một sớm một chiều là không được.
Nếu không loại bỏ cũng phải nhốt hắn lại, không thể để kẻ như thế ngoài xã hội gây phong ba, thậm chí náo loạn được.
Trên đường nhìn dòng người qua lại hối hả, Bùi Kiên càng kiên định tín niệm thay đổi bản thân mình.
Dòng họ này trước kia thật chỉ bắn cung tên, hiện tại thay đổi để bắt kịp xu thế phát triển của công nghệ, họ trở thành những tay bắn tỉa lão luyện, hoặc trở thành quân nhân trong lĩnh vực tương tự.
“Gớm quá, làm ở phòng thuốc đó rất tốt hay sao mà anh tự tin thế?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhiều đời đều là trâm anh thế phiệt!
Không phải sao, ông bố Đinh Bảo Ngọc hiện tại là trung tướng phòng không không quân của Đại Nam.
Nghe vậy Nguyễn Lập thở dài bất đắc dĩ.
Nhiều đời tích lũy tài sản làm những dòng họ này trở thành tinh anh trong giới chính trị và tài chính của Đại Nam trong hàng ngàn năm.
“Không được, mẹ bảo nó đi học đại học cho con, thi được thì cứ đi tiền nong học hành con lo cho nó, bảo nó là anh nó nói như thế!”
Thấy Bùi Kiên quỳ mãi không dậy, không làm sao được, Nguyễn Lập đành gọi người vào khiêng Bùi Kiên đi, cú đập tay vừa rồi không chỉ làm b·ị t·hương ở vai, hai đầu gối kia liệu rằng cũng không tự đi được.
Ồ, không phải diễn?
Vậy phải làm sao bây giờ?
Cuối cùng Nguyễn Lập cảm nhận thời gian quý giá đang trôi qua, nàng giọng nam ồm ồm lên tiếng:
Hai phút sau có bốn người cầm cáng giống cáng cứu thương chạy vào, tất cả bọn họ đều mặc vest đen, sơ mi trắng thắt cà vạt đen, giày da bóng loáng màu đen, tất cả trang phục trên người được chiếc kính đen trên mặt làm điển nhấn.
Cứ thế Nguyễn Lập đi tới trước mặt Bùi Kiên, đưa tay vỗ vai hắn một cái.
Một kẻ như Bùi Kiên nếu thể cặn bã và hèn nhát, ham lợi và bất cần, nhưng lại sỡ hữu sức mạnh vượt bậc tăng tiến cực kỳ nhanh chóng, vậy chính là biến số khó có thể kiểm xoát cần loại bỏ.
Phải làm nhanh để ngày mai còn ra biển đánh đấm, à hóng gió nữa!
“Ừ, thi xong mẹ tính cho nó đi đâu đó làm, bản thân nó cũng muốn thế?”
Tất nhiên không thể trở về rồi, mãi Bão Ngọc mới đi ra ngoài kinh đô được, thế là hậm hực Ngọc cũng sấn đến nghe kế hoạch.
“Tất cả bắt đầu họp, Ngọc tới đây, ngồi ở đó thì được tích sự gì? Hay cậu muốn trở về kinh đô làm việc phải không?
Dòng họ Đinh chỉ có ngàn năm lịch sử, không thể so sánh với năm đại dòng họ lớn và lâu đời, nhưng dù sao cũng tồn tại ngàn năm sao có thể nghèo khó được?
Đầu dây bên kia trầm mặc.
Thế nhiệm vụ mẹ giao làm sao bây giờ?
Không làm sao được để diễn tả cho mẹ tin mình bây giờ, Bùi Kiên quyết định bỏ qua chủ đề này.
Trở lại mốc thời gian chính.
Có khi đang ôm gối khóc thật!
Bùi Kiên nhớ lại khoảnh khắc chạm mặt nữ thần của mình tại cửa phòng bệnh, nhớ tới đâu miêu tả đến đó.
“Ồ, thật có người thích con?”
Hắn nằm trên cáng nhìn bọn họ động tác đồng đều, mọi hành động đều quay ra hỏi Nguyễn Lập bằng ánh mắt.
Nếu là một kẻ hèn nhát, sẵn sàng bán nước cầu vinh hoặc vì lợi ích mà bán rẻ bản thân, vậy thì không cần cũng được.
Đôi mắt Bảo Ngọc đỏ hoe muốn khóc, bĩu môi nàng nguýt giọng với cô bạn thân, à hiện tại là anh bạn thân của mình.
Bùi Kiên gân cổ lên:
Thôi được, dùng phương án số hai vậy, cũng nhân cơ hội này xem con người thật của Bùi Kiên như thế nào, có đáng giá bồi dưỡng hay không?
Khung cảnh có chút xấu hổ!
Giọng hắn trầm xuống:
Hâu ly xít!!!
Nheo đôi mắt trên khuôn mặt đẹp trai, Nguyễn Lập đưa ra quyết định, sau đó bắt đầu xây dựng kế hoạch tiếp theo.
Nhưng thôi được rồi, đánh không lại người ta!
Làm thật?
---
Hiện tại Bùi Kiên không còn sợ hãi cái tên này, việc chuyện tối qua càng lúc càng giống diễn, cùng tâm lý chập trùng khi gọi về làm hắn khó chịu, muốn kẹ mọe nó không giẫy dụa xem bọn này tính làm gì mình.
Khoan đã, chạy bây giờ làm sao mà kịp, cần phải giả vờ giả vịt một chút tìm cơ hội!
Bùi Kiên giữ nguyên tư thế người, đầu cũng không ngẩng lên chỉ liếc mắt lắp bắp: “Vậy… vậy sao?”
Bản thân nàng này là người của dòng họ Đinh, một dòng họ giỏi về bắn cung và cảm ứng hoàn cảnh xung quanh.
Bùi Kiên cảm xúc dần từ cợt nhả biến thành lo sợ bất an, thực sự nhìn những người này quá ghê gớm, rất giống một tổ chức t·ội p·hạm xuyên quốc gia.
Nhìn thanh niên đẹp trai tên Nguyễn Lập đi vào, Bùi Kiên bất giác có cảm xúc muốn đánh nhau để giải tỏa tâm trạng trong lòng.
Haiz!
“crackkkk..” Tiếng gạch sân vỡ.
Nói phét ác quá Bùi kiên có chút nhột, sợ nói thêm lộ ra chân ngựa liền cúp máy gấp.
Bùi Kiên được những kẻ trông như robot, không, phải là trông rất chuyên nghiệp khiêng lên cáng.
Hiện tại chạy còn kịp không?
Nếu vậy…chắc chắn g·iết người sẽ không chớp mắt.
Nhưng sống hết hôm nay cái đã!
“Đứng dậy đi, tôi mời anh đi ăn cơm!”
Kẻ này mà điên lên hùng hục không khác gì con trâu húc mả!
“Ồ chào anh zai, đã đuổi g·iết được hai tên kia chưa?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Vậy con cúp máy đây.”
Vậy là hai người họ một đứng một quỳ trong im lặng.
Bảo Ngọc tu võ đạt tới tông sư vào một năm trước, lấy phong hào là xạ tôn nhưng tự nhận mình là xạ tiên.
Ồ có! chính là nữ thần mình ngày nhớ đêm mong. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.