Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 90: Quy tắc.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 90: Quy tắc.


Nhà hàng này hắn biết, nơi này tên “lẩu dê A35” trước kia có một lần Bùi Kiên được ăn ở đây rồi, nghe nói thức ăn rất mắc, lúc đó hắn được công ty H tổ chức dịp liên hoan cuối năm năm ngoái.

Bùi Kiên chưa kịp đánh giá xong, một tên cầm vali đi đến và mở ra, Bùi Kiên trố ngoác mồm thành hình chữ O.

“Sủa.”

Thứ hai là những tên gọi công pháp này, tạo vật chủ của ta đã đặt quy tắc rằng ngươi sẽ không được phép nói tên, dù ngươi tu cả đời nhưng chỉ cần không vượt qua được sư phụ ngươi vậy đừng mơ phá vỡ quy tắc này.”

“Bộp.” tiếng Bùi Kiên bị tát. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bởi vì hiểu được suy nghĩ của Bùi Kiên, hệ thống nói thẳng:

Nguyễn Lập lại thở dài.

Thất sách, không nên cho cô bạn này vào kế hoạch, thôi được, bỏ qua màn này bây giờ đến màn tiếp theo.

Nhìn cảnh này Nguyễn Lập gật đầu khá hài lòng, tư liệu của Bùi Kiên nàng đã đọc rất kỹ, kẻ này mà cợt nhả lên cảnh gì cũng diễn được.

Vỗ bốp bốp hai tiếng lên má mình, Bùi kiên giọng lớn hơn:

“Chúng tôi là người của tổ chức tên “Rings” bao phủ toàn bộ đất nước Đại Nam này, nơi nào cũng đều có người của chúng tôi, việc anh bạn sỡ hữu sức mạnh siêu phàm bị chúng tôi biết được muốn kết nạp anh, chuyện vừa nãy chỉ thử lòng anh thôi! Anh rất tốt, quả thật không bị tiền tài hấp dẫn đã vượt qua bài kiểm tra rồi đó!”

“Ví dụ nhân quả đại đạo quy định quy tắc “ác giả ác báo, thiện giả thiện báo” điều quy tắc này bao phủ toàn bộ chư thiên vạn giới.”

Còn quy tắc là các quy định, chuẩn mực hoặc các công thức, kết luận buộc một hoặc nhiều sinh linh phải tuân theo trong một không gian hạn hữu, đôi khi là toàn bộ các thế giới đang tồn tại.”

“Cậu đừng giận dỗi, uống chén rượu này chúng ta làm hòa đi!”

Bùi Kiên cúi mặt ăn đầu cũng không ngẩng lên nói cộc lốc: “Không!”

Trong phòng này có bốn bộ bàn ghế, nhưng chỉ riêng bàn này xếp thức ăn, bàn ăn thì đầy bàn mà không ai nói chuyện, bàn bên kia bốn kẻ áo đen ngồi gần đấy cũng không nói chuyện.

Đoàn người bước vào trong sự trố mắt ngoác mồm của thực khách tầng một, tại tầng hai một người dáng vẻ quản lý đứng mỉm cười đợi sẵn, thấy có người được khiêng đi cũng rất chuyên nghiệp không xen vào, cứ thế mời đoàn người vào một gian phòng trống.

Bùi Kiên đoán quả nhiên không sai, vì bên cạnh Nguyễn Lập đã lên tiếng đặt câu hỏi:

“A? hihihi.”

“Anh học từ đâu?”

Bảo Ngọc thấy thế bật cười, tiếng cười trong trẻo chấm cái kết cho cái kịch bản trò chơi tâm lý của Nguyễn Lập.

Tiếng hắng giọng của Nguyễn Lập lai vang lên, một người áo đen trong bốn người kia đưa tay lên tai bấm vào míc liên lạc nói thì thầm gì đó Bùi kiên không nghe rõ, cũng không biết để làm gì.

Nguyễn Lập hỏi tiếp:

Nhưng chỉ hai phút sau hắn biết được nguyên do, lúc này dừng ăn và bắt đầu nghiêm túc.

“Anh bạn, chỗ này có một trăm tỷ, tôi hỏi anh biết võ không?”

“Bộp” tiếng Bùi kiên bị tát lần hai, lần này hai má cân nhau đều có dấu tay năm ngón, mắt hắn đỏ lên muốn khóc.

Một là tên gọi Vận Mệnh đạo nhân cùng tên công pháp được in dấu vào đầu ngươi bằng ngôn ngữ của sinh mệnh cấp cao, ngươi chỉ có thể hiểu được mà sẽ không nói ra được. Tất cả thông tin mang tính sự thật về Vận Mệnh đạo nhân cũng không thể nói.

Hết cách, Bùi kiên tâm lý lại biến đối, từ ban đầu cợt nhả đến sợ hãi, giờ lại từ sợ hãi trở về bản tính kệ mọe đời mà cợt nhả.

Bùi Kiên được khiêng lên chiếc xe của Bảo Ngọc, loại xe Bùi Kiên cũng không biết là gì xe, chỉ hiểu được nó đắt tiền lắm.

Bùi Kiên ngửi thấy trong không khí có mùi vị c·h·ế·t chóc.

“Tôi không tu võ công, thứ tôi luyện là…là…là…con mịa nó.”

Thôi được, thế nào cũng được, bố đây không cần!!!

Trong không gian tĩnh lặng này, Bùi Kiên có mấy lần muốn đứng dậy cầm ghế phang tới tấp sau đó nhảy qua cửa sổ chạy trốn.

“Vì sao?”

“Giải thích đi?”

Nhưng thôi được rồi, tình cảnh mấy chục con mắt nhìn thế này chạy sao mà nổi đây?

Bỏ qua một lũ người vẫn đang nhìn mình, Bùi Kiên cái mặt câng câng bắt đầu ăn, tiếng nhóp nhép tóp tép vang vọng trong khung cảnh tĩnh lặng.

Bùi Kiên mắt trố to hơn, hắn muốn lao đến mà bị đạp ra xa, không làm sao được quá gấp gáp Bùi Kiên nâng cái cổ lên như bị nghẹn rống:

“Các vị, rốt cục muốn cái gì đây?”

Tiền chưa đủ nhiều?

“Good, vậy ăn cơm.”

Hả? Chẳng nhẽ tên Nguyễn Lập này còn có sở thích ngược đãi cấp dưới?

Bùi Kiên không giám nghĩ tiếp, hắn run sợ.

“Ông ấy c·h·ế·t rồi mà? thế mà vẫn không chế ta được? mà quy tắc là cái gì?”

Ngồi bên cạnh không để ý ai đó co ro sợ hãi đến thở cũng hít thở khe khẽ, Nguyễn Lập nhăn trán suy nghĩ lời thoại tiếp theo. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Sư phụ tôi là… là… là…”

“Alo, bạn hiền có ở đó không?”

“Ăn cơm.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Rất hiển nhiên Bùi Kiên không muốn nói ra, làm gì có chuyện không nói ra được?

Nghe vậy Bùi Kiên gật đầu nói: “Được.” sau đó hai người chạm chén uống cạn.

Mịa nó tiền đến miệng rồi mà không nhai được, còn nỗi đau đớn nào to lớn hơn cơ chứ.

Hắn thấy gì?

“Ngươi sẽ không nói ra cái tên Vận Mệnh đạo nhân cũng công pháp tu luyện được đâu!”

---

Trở lại trong ý thức của Bùi Kiên, hắn đang lặng lẽ câu thông với hệ thống, dù bên ngoài không vùng vẫy mặc họ muốn làm gì thì làm, nhưng sao hắn có thể can tâm chứ, vậy là bắt đầu hỏi hệ thống.

Nguyễn Lập nhếch miệng cười nguy hiểm hỏi tiếp:

“Từ sư phụ!”

Bùi Kiên không nói ra được, rõ ràng trong đầu hắn nghĩ tới nói là Vận Mệnh đạo nhân, nhưng làm sao cũng không nói được.

“Cạch.” Tiếng cửa đóng lại,

“Bạn Kiên đúng không? Biết chúng tôi là người nào không?”

“Ừ hừm.”

“Sư phụ tôi là..là..là.. ở cái đệch mịa nó, tôi nói không ra được.”

Bùi Kiên chảy nước dãi nhìn đống tiền đầu gật như mổ thóc: “Đúng, đúng vậy.”

Không biết đi bao lâu, có lẽ khoảng mười lắm phút chiếc xe dừng lại, Bùi Kiên được khiêng xuống mang vào một nhà hàng ở Vĩ Văn.

Không trả lời, Bùi Kiên không muốn giãy dụa.

“Võ công anh tu luyện là gì? Theo truyền thừa nào?”

Bùi Kiên mở lời, tiếng nói phá vỡ khung cảnh tĩnh lặng:

Nguyễn Lập nhìn hắn đầy thâm ý nói:

Nguyễn Lập hắng giọng “ừ hừm” một cái, tất cả ánh mắt tập trung về phía Bùi Kiên, sau đó toàn bộ không gian lại yên lặng.

Bực dọc Bùi Kiên xị mặt nghiến răng ngồi xuống bắt đầu ăn, bản tính bất cần lại bắt đầu chiếm sóng.

Đừng có làm như vậy được không? Muốn chém muốn g·i·ế·t hay muốn h·i·ế·p d·â·m đều được, làm gì thì làm đi, có biết làm như này rất tra tấn người khác không?

Nguyễn Lập liếc mắt ra hiệu, tên cầm vali còn lại mở nốt vali tiền còn lại ra.

Nguyễn Lập chắm chú nhìn biểu hiện của Bùi Kiên, thấy hắn không hề phản ứng gì quyết định tung đòn cuối.

Bùi Kiên cảm giác đây không phải tiếng đóng cửa, đây là tiếng đóng nắp quan tài thì đúng hơn.

Vừa nghe Nguyễn Lập hỏi và bản thân trả lời: “Không” Bùi Kiên tiếp tục hỏi hệ thống:

Thế là trả lời xong sẽ cho mình sao?

Bỏ qua vấn đề thái độ của ai đó rất lấc cấc, Nguyễn Lập bắt đầu giới thiệu:

“Ví dụ?”

Nguyễn Lập đứng phía trước nghiêm mặt nhìn Bùi Kiên, tát xong nàng hỏi:

“Có hai nguyên nhân:

Nguyễn Lập lại tiếp tục vun vén vào.

Chỉ thấy một đoàn mười hai người bước vào, hai người trong số này cầm trong tay vali, còn có hai người đi tập tễnh chân thấp chân cao, trên mặt cũng có vết bầm tím.

Trong này Bảo Ngọc đã đợi sẵn đang nghịch điện thoại, thấy đoàn người vào cũng không ngẩng đầu lên.

Bùi Kiên đang muốn hỏi hệ thống tại sao không nói ra tên sư phụ được, nghe vậy trả lời ngay:

Nói xong câu này Bùi Kiên điếng người, “ông ta c·h·ế·t rồi” nói ra miệng được, vậy đây…

“Haha, thôi nào bạn, đến, sau chén rượu này mình là anh em, ok?”

Bùi Kiên có thắc mắc: (đọc tại Qidian-VP.com)

“Sư phụ anh là ai?”

Nhìn vậy Nguyễn Lập càng hài lòng, có vẻ tiền tài không mua chuộc được hắn, vậy thử đến danh vọng.

Thật sự, thật sự trần đời Bùi Kiên chưa thấy nhiều tiền đến thế, thử tính xem nào, nếu năm mươi triệu lúc sáng cầm trên tay chỉ mỏng như vậy, thì một đồng sấp tiền bọc cẩn thận này phải trăm tỷ.

“Tôi không chửi anh, tôi thề, tôi chửi con mịa nó cũng vì không nói ra cho anh biết được.”

Chương 90: Quy tắc.

“Khi ngươi đạt đến một cấp độ sinh mệnh đủ cao, nhưng quy tắc ngươi đặt ra sẽ trường tồn theo thời gian mà không cần sự hiện diện hoặc tồn tại của ngươi trên đời.

Mịa nó!

Mâm đã dọn sẵn, tất cả ngồi vào bàn, tất nhiên Bùi Kiên thì được khiêng ngồi vào bàn.

Hệ thống trả lời:

“Sư phụ tôi là…là…là..ơ cái đệch.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Không muốn nói sao?

“Anh chửi ai?”

Bùi Kiên kiềm chế cảm xúc, bên ngoài nâng chén chạm với Nguyễn Lập, bên trong thì hỏi:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 90: Quy tắc.