Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 91: HAHAHA!
Mà lại khả năng thành công của chúng tôi anh có thể yên tâm, chúng tôi được tài trợ trực tiếp về tài chính và con người bởi hai bá chủ của thế giới là Đại Mẽo và Đại Viêm.”
Bùi Kiên đổ mồ hôi hột trên trán, hắn không biết phải làm sao bây giờ.
Khoan đã.
Tài xế đang tự cao đắc ý một tí nghề nghiệp bản thân thì điện thoại reo, anh ta đeo tai phone không dây lên nghe, cái này cũng là nghề nghiệp, nhiều khi nghe điện thoại khách nghe được thì không hay.
Hâu ly xít!
Tên này vẫn không giám chạy, tay vẫn cầm nắm cửa khom lưng xin lỗi như vậy, mà chạy làm sao được khi trừ bốn cái người kia tất cả đều quay s·ú·n·g về phía hắn?
Trong khi người thanh niên tên Khánh Bảnh kia đang cười gượng gạo xin lỗi muốn lui, thì “choangzzz..” một tiếng cửa sổ thủy tinh bị phá vỡ.
Thật ra hắn vẫn tham tiền tài?
“Thứ c·h·ó lợn nào ở chỗ này, có biết thằng Khánh bảnh này…ơ… em xin lỗi em nhầm phòng, em xin lỗi, mọi người cứ tiếp tục, em xin lỗi.”
Tóm lại chắc chắn là bú ke, thế cho nhanh…
Mịa nó, phải làm sao mới tốt?
Mà không được!
Bùi Kiên nghe vậy gật gù cảm thấy có lý gật gật đầu.
Mọe nó, hai trăm tỷ cái gì, bây giờ mà ra ngoài mật báo có khi phải được bốn trăm tỷ!
Có biến ông nội tao đến c·hết vẫn có mảnh đ·ạ·n trên người không? (đọc tại Qidian-VP.com)
Nguyễn Lập nheo mắt, nhưng rồi giãn ra, nàng cảm thấy trên đời không có thứ gì cấm đoán một người không thể nói ra miệng, mỉm cười nghiền ngẫm, nàng nhìn Bùi Kiên mà hỏi:
“Không sao cả, hoặc vận mệnh sẽ làm h·ung t·hủ long đong, hoặc luân hồi sẽ chế tài hắn vào kiếp sau, hoặc các đạo khác sẽ xen vào.
“Ồ!”
“Xoạt” một tiếng, lúc này những người áo đen trong phòng đứng dậy rút s·ú·n·g lục ra, tất cả miệng s·ú·n·g đều chỉ hướng Bùi Kiên.
“Mật khẩu đúng, chào vụ trưởng, ngài có chỉ thị gì ạ!”
Nhìn thấy cái mặt bỉ ổi của Bùi Kiên khi giơ ngón giữa cùng cái câu trong miệng, Hồ Nhật Phi vốn liếng tiếng ngoại khá tốt liền dịch được cụm từ này, hắn không chịu được muốn bật cửa ra ngoài c·hém n·gười.
Bây giờ còn có thêm thằng bú ke gọi điện tự nhận mình là cái cục gì? Thôi được rồi, nhớ làm gì?
Trở lại tầng hai, trong phòng còn Nguyễn Lập, Bảo Ngọc, Nhật Phi, Đình Cường.
Mấy cái ngữ giang hồ chạy c·hết hay mấy thằng bú đá ẻ bậy trên xe anh ta đều gặp rồi, chuyện bình thường.
Hai phút trước đó.
“**************”
“Mật khẩu?”
Tài xế rất bình tĩnh ngó lên tầng hai rồi nổ máy, anh ta hỏi lại:
C·hết rồi thì còn gì đâu?
Nhưng không chọn sẽ c·hết!
“P·h·ả·n· ·đ·ộ·n·g đấy anh, chúng nó chuẩn bị lật đổ đất nước này, em phải báo cảnh sát, đi nhanh lên có thưởng em chia cho anh!”
Nguyễn Lập đi thẳng vấn đề:
“Có con cẹc, cút! đồ thần kinh!”
Thấy Bùi Kiên nhìn sang cảnh giác, Nguyễn Lập đanh mặt lại nói:
“Tôi là người của cục anh ninh đặc biệt Đại Nam, xin trịnh trọng nhắc nhở anh, trên xe của anh có chứa thành phần phạm tội đặc biệt nguy hiểm, trên người hắn có…”
“Quân bố láo, thế nhiều kẻ làm ác g·iết người cuối cùng cả đời có tìm ra h·ung t·hủ đâu?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cúp máy, Nguyễn Lập đứng dậy đi ra ngoài, bên ngoài còn mười hai người áo đen đợi sẵn, trong sự chỉ trỏ của người qua đường tất cả lên xe đi mất.
Tài xe cũng không quan tâm lắm, hỏi han là bệnh nghề nghiệp hay chuyện phiếm thôi.
“Rõ!”
Tài xế bực mình tắt máy chạy tiếp, thật sự anh ta rất bực mình, chở một thằng nghi là bú đá thì thôi, cái gì phản với động còn lật với đổ?
Chở người cầm tiền xong chuyện!
Nguyễn Lập, Bảo Ngọc cùng tất cả mọi người chuyển mắt lại đã không thấy Bùi Kiên đâu, chạy ra tới cửa sổ nhìn xuống thấy hắn đang lăn vài vòng trên đất, sau đó tập tễnh đi ra giữ đường gào thét vẫy xe.
Đứng ở cửa xe taxi chuẩn bị vào, Bùi Kiên ngó lên thì thấy tất cả đang đứng cạnh cửa sổ nhìn xuống mình, hắn giơ ngón giữa lên khiêu khích miệng nói khẩu hình.
Nguyễn Lập bật cười, vừa vui vẻ vì kẻ nào đó không quyết định p·h·ả·n· ·q·u·ố·c, vừa cảm thấy cách làm việc của hắn rất thú vị.
Bùi Kiên nghe vậy trả lời rất dứt khoát: “Được, tôi gia nhập!”
Tâm tình từ vui thành không vui hậu quả còn nghiêm trọng hơn là không vui từ đầu, tuân theo điều này Nguyễn Lập quay ra sau nhìn cái tên tự nhận là “Khánh Bảnh.”
“Ai nhỉ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Mo thờ phắc cơ!”
Thấy Bùi Kiên đồng tử co lại, Nguyễn Lập cười càng tươi càng hiền lành, bắt chước ngữ điệu của Bùi Xuân Sinh, nàng người ngả ra sau ghế, chân vắt chéo nói chậm rãi đầy sức thuyết phục:
Nhưng sao Bùi Kiên có thể gia nhập được, mấy hôm trước hắn còn xả thân can thiệp vào vận mệnh của ông đại tá già Trần Hồng Bàng, người từng chiến đấu giải phóng và bảo vệ tổ quốc, bản thân hắn có ông nội cũng từng là người lính trong c·hiến t·ranh.
Nhìn biểu cảm lấc cấc của Bùi Kiên bỗng dưng hoàn toàn biến mất, khuôn mặt dần lạnh tanh nhìn mình, Nguyễn Lập vẫn thái độ hiền lành móc túi ra hai viên trông như viên kẹo dẻo trong suốt.
“Điều tra số điện thoại của tài xế xe taxi biển số H7- 4953, báo cho hắn là… gọi cả tổng giám đốc công ty đó cũng nói như vậy.”
Bùi Kiên đầy tự hào trả lời:
“Gia nhập chúng tôi đi, sau khi đất nước này sụp đổ, chức bộ trưởng bộ công an sẽ thuộc về anh, lúc đó tiền, quyền, tài, anh sẽ không thiếu thứ gì, hai trăm tỷ này chỉ là món quà gặp mặt mà thôi, anh nghĩ sao?”
Thanh này ổn!
Hả, tên này sao lại đồng ý nhanh như vậy?
Chương 91: HAHAHA!
“Như đã nói ở trên, chỉ cần cậu gia nhập chúng tôi mọi việc đều thuận tiện, kể cả số tiền kia?”
Mà anh ta làm nghề này thì biết sợ ai? Có biết công ty anh ta ô dù hai phái hắc bạch thế nào không?
Nhưng ngươi nói đúng một phần, chỉ cần đủ mạnh thì sẽ lách qua được chế tài này, dù sao nhân quả đại đạo cũng không phải chí tôn đạo, không thể làm đến một kẽ hở không lọt được.”
Sau một phút suy tư, Nguyễn Lập lôi điện thoại ra gọi, đầu dây bên kia lên tiếng trước:
Chương 91: Mo thờ phắc cơ!
Nguyễn Lập ở bên cạnh đang nói thấy vậy chỉ tưởng Bùi Kiên nghe rất chăm chú, nàng nói tiếp:
“Anh biết tổ chức chúng tôi làm gì không?”
Còn viên thuốc xanh hả?
Uống cũng c·hết mà không uống cũng c·hết, xung quanh còn một đống miệng s·ú·n·g chỉ thẳng về đây!
Vừa vào xe Bùi Kiên gào lên hống hách:
Nguyễn Lập nhanh tay nhanh mắt giữ người hắn lại, tất cả mọi người im lặng nhìn chiếc taxi chạy mất rồi lại quay ra nhìn Nguyễn Lập.
Chẳng nhẽ lúc trước hắn không nói ra miệng được thật?
Còn một kẻ không thú vị.
“Chúng tôi buôn hàng cấm vào Đại Nam, lũng đoạn thị trường chứng khoán, chế tạo hàng giả phá vỡ thị trường, sa đọa lớp trẻ bằng truyền thông, ăn mòn công chức nhà nước Đại Nam.
Huhu, sắp c·hết, sắp c·hết, sắp c·hết…
Bùi kiên cảm giác không cho phép mình chọn viên đỏ?
Nếu Bùi Kiên ở đây tất nhiên sẽ nhận ra một người trong số chúng chính là thằng Dự con bà Đoàn.
Thế kỷ hai mươi mốt này không có máu mặt ai giám mở công ty taxi? Dân thường mà mở hai ba bữa không bị đập c·hết cũng thành thương tật.
“Vâng” x14.
Hiển nhiên một điều rằng, uống viên thuốc đỏ không chỉ đơn giản đại biểu cho gia nhập tổ chức “Rings” nó sẽ là át chủ bài khống chế thành viên của họ, tác dụng có thể là độc dược mỗi tuần mỗi tháng phải uống thuốc gì đó ức chế, hoặc đơn giản chỉ là thứ gây nghiện độc quyền sáng chế được tạo ra bởi “Rings”.
Đúng lúc này cửa phòng bị đá tung ra, một người thanh niên béo ú bụng phệ đầu cắt moi bước vào, hắn nói với giọng say mèm: (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ thấy Nguyễn Lập nói:
Hệ thống trả lời:
Bùi Kiên cũng rất thông minh, hắn biết rằng chạy sẽ chạy không lại tụi người kia, vẫy xe lúc này mới có một cơ hội sống. (đọc tại Qidian-VP.com)
Viên này trong giới nợ nần có thể đặt tên thuốc xóa nợ, vì c·hết rồi nợ nần cũng bằng không!
“Phạt tội cản trở người thi hành công vụ, tạm giam một tháng, hiện tại chấp hành!”
---
“Chú em có chuyện gì đấy? Anh thấy tụi kia toàn cầm s·ú·n·g ghê vậy?”
Chẳng nhẽ chọn viên màu đỏ?
Khánh Bảnh bị Nguyễn Lập mỉm cười nhìn đến nổi da gà đổ mồ hôi như tắm.
Sao cái đệch mợ!
“Gia nhập chúng tôi ăn viên màu đỏ, không muốn gia nhập ăn viên màu xanh để quên lãng đi chuyện ngày hôm nay, anh chọn đi!”
Khánh Bảnh mặt ngu ngơ bị còng tay, được mười bốn người áo đen hộ tống xuống, được hai người đưa lên xe đi mất trong sự bất lực của mười lăm thằng đàn em.
“…” xN
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.