Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 96: Chuyện phiếm của Huyền Trân.
Theo nàng được dạy trong khóa học quân sự, dùng búa đập thường sẽ không c·hết ngay, vậy đừng nói đến chông tre, việc bị g·iết thế này sẽ làm n·ạn n·hân đau đớn quằn quại, đích thực chính là t·ra t·ấn.
“Dòng họ Lê Quang nhà Bác là ai tới?”
“Chào anh Tiệp!”
Chương 96: Chuyện phiếm của Huyền Trân.
Nguyễn Lập không cho là vậy, dù sao đời cha phấn đấu, đời con bao nhiêu cũng nên hưởng chút lợi lộc, nếu cu Hiệp này vào quân ngũ cũng dễ phấn đấu hơn! (đọc tại Qidian-VP.com)
Trở lại với Nguyễn Lập lúc này, nàng đang bước ra khỏi viện nghiên cứu Lạc Hồng cùng Lê Thế Huy.
Thật ra trong ngành này đa số đều vậy!
“Bác kể lại một chút được không ạ?”
Nguyễn Lập muốn đổi chủ đề liền quay ra hỏi:
“Lê Quang Hiển.”
Nhưng thôi được rồi, chuyện nhà bác ấy không tiện xen vào!
“Em Hiệp nhà chú sắp học xong cấp ba rồi nhỉ? Chú có muốn đưa em nó vào q·uân đ·ội không?”
Tài xế là một người thanh niên trẻ tuổi, đầu cắt húi cua, khuôn mặt rắn rỏi. Nguyễn Lập biết anh ta liền chào:
Không cần nhắc lại, khi nào có dịp sử lý cả nợ lẫn lãi sau!
Nguyễn Lập biết rõ nguyên lý này, nàng còn có mười hai trợ lý thường trực, công việc của bọn họ được huấn luyện bài bản như thế, tất cả đều vì mục đích chung.
Nguyễn Lập bất ngờ, như vậy khác gì t·ra t·ấn đến c·hết?
Xuất phát từ tò mò, Nguyễn Lập kêu Lê Thế Huy dừng xe lại xem xét.
Nguyễn Lập thấy bác Huy ngừng nói liền quay sang, thì thấy ông ta dưng dưng nước mắt, nàng càng tò mò không biết đã xảy ra chuyện gì ở Chúp Tổng.
Vụ này bắt luôn hay đợi chứng cứ thêm?
Nguyễn Lập đáp:
Là tên trẻ trâu hiếu chiến!
Lê Thế Huy đứng lại, chỗ này đã gần đến đầu ra đường hầm, hai người họ sẽ đợi xe ở đây để đi ra chứ không lên mặt đất mới vào xe. Công nghệ hiện tại đã quá hiện đại, nếu kẻ địch muốn nhìn họ thông qua vệ tinh rất dễ dàng, đứng dưới đất vào xe rồi đi mới đúng quy cách.
Lê Thế Huy cảm thấy chắc chắn làm được, cũng có tư bản để làm vậy!
Tại sao lại gọi như bà đẻ? Bởi vì ông ta từng gọi về cho em trai mình, người chủ nhà dự bị hiện tại của Lê gia để hỏi, người ta bảo lại nguyên văn như thế.
Nguyễn Lập nghe cái tên kỳ lạ, cùng câu gợi mở gây tò mò liền hỏi lại:
“Không có!”
Lê Thế Huy ổn định lại tâm trạng, hít một hơi thuốc nói tiếp:
Có thắc mắc, Nguyễn Lập hỏi: “Vụ này tổng cục mình sử lý thế nào ạ!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Haha, cháu xem giống y như chân thật không? Người nhà họ Cao rất có lòng, vậy mà chỉ lấy tiền vật liệu thôi!”
“Thôi được rồi, cháu muốn biết có thể tự tìm hiểu thêm, lịch sử không mất đi, nó được ghi nhận lại trong sách vở rất nhiều.”
“Còn đang thảo luận, cũng cho Nguyễn Thanh Hào có thời gian tự biết quay đầu! Nếu anh ta biết quay đầu không gây lỗi lầm gì, vậy sẽ điều chuyển đi làm chức vụ nhàn tản không quyền hành, một hai năm cho nghỉ hưu sớm. Còn nếu phạm tội, haiz! Cái này không thể trách bọn lão già chúng ta không nể tình đồng đội cũ được!”
Nghe vậy Nguyễn Lập thất vọng, thanh niên ba nhà còn lại mới có ý tứ, chứ thanh niên mấy gia tộc kia chỉ thường thôi.
Có vẻ con trai rất quan trọng với ông ấy!
Nói xong Lê Thế Huy nhớ tới con trai mình, lúc này ông ta mới trả lời câu hỏi khi nãy:
“Bốn mươi ba mạng người bị nhét trong cùng một cái giếng! Cháu biết không? Trong số họ còn có đàn bà, trẻ em! Thậm chí có đứa trẻ còn đang địu trên lưng mẹ! Cả đời này của bác sẽ không quên được hình ảnh ngày hôm ấy, tất cả họ bị g·iết bởi một chiếc búa đinh, cùng một cái chông tre vót nhọn!”
Lúc này Lê Thế Huy mới nói:
“Thằng Hiệp nhà bác, bác sẽ để nó đi học làm kinh tế, đời cha nó trả giá đủ nhiều rồi, bác không muốn nó đi theo con đường này! Tất nhiên nếu nó có biểu hiện lạ bác nhét nó vào lính ngay, vào đấy mà rèn luyện! Cũng may hiện tại nó còn ngoan hiền lắm, rất giống tính mẹ nó! Haha!”
Lê Thế Huy bản năng nhớ đến báo cáo mình mới nhận, ông ta không trả lời mà nói Tiệp:
“Năm đó bác vừa về nước, sẵn tiện đang muốn vào q·uân đ·ội, nhân dịp này bác theo quân viện trợ lên biên giới phía bắc luôn! Nơi đầu tiên bác đến chính là Chúp Tổng, một ngôi làng ở Bằng Cao. Tại đây bác thấy một tội ác c·hiến t·ranh man rợ!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cháu chưa tận mắt chứng kiến thì không thể tưởng tượng ra được c·hiến t·ranh thảm khốc thế nào đâu! Lần đầu tiên bác ra chiến trường chính nơi gọi Chúp Tổng, cũng là lý do bác quyết tâm theo chiến dịch tại biên giới mười năm!”
“Ồ Lập này, sắp tới có mấy thanh niên được sổ lồng đấy, dự kiến vẫn phải qua tay cha cháu!”
Là người phụ trách trực tiếp chuyên án số 3, Lê Thế Huy đã đọc hồ sơ về Bùi Kiên, lúc đầu ông ta rất nghi vấn, liệu kẻ này có liên quan đến “Rings” không? Thậm chí ông ta đã đặt ra nhiều giả thuyết, nhưng phủ nhận khi xem tiểu sử kẻ này!
Chức vụ cục trưởng cục công nghệ cao không phải đơn giản, lên tới chức vụ này tối thiểu thiếu tướng, mà đã là tướng thì được đào tạo chính trị chuyên sâu rồi vẫn sa lưới?
Tiệp chào xong không nói nữa, với tư cách một người trợ lý kiêm lái xe của phó tổng cục trưởng cục an ninh đặc biệt, lời anh ta nói không nhiều, quan trọng việc làm hơn ngôn ngữ. Nghề này đôi khi cần bịt tai mình lại, coi như không nghe không thấy, mờ nhạt đi bản thân.
Ồ lính mới, qua tay mẹ mình rồi cũng qua tay mình bào chế thôi, lại mấy tên đệ đệ!
Tiệp trả lời lại: “Chào vụ trưởng!”
“Ồ!”
Cặn bã xã hội thôi!
“Cháu vẫn thù nó vụ hội đồng hồi nhỏ à?”
Lê Thế Huy rất tin tưởng Tiệp, ông ta không tị hiềm mà hỏi thẳng Nguyễn Lập: (đọc tại Qidian-VP.com)
Lê Thế Huy biết rõ tính cách Nguyễn Lập thế nào, ông ta bật cười nói: “Thì trừ cháu với mấy đứa kia lớn hơn một hai tuổi, bọn nhỏ của các dòng họ còn lại đợt này cùng vào quân một lượt!”
Hai người bước song song nhau nói chuyện, Nguyễn Lập rất tôn kính vị thiếu tướng này, nàng hỏi:
Lúc này xe công vụ đến, hai người bước lên xe ngồi vào, khi xe đi từ tầng hầm lên mặt đất tự động đổi biển số, đều cùng trong ngành đặc biệt, ba người trong xe không ai thắc mắc điều này!
Vấn đề lại đến, Nguyễn Lập phát hiện ra kẻ này tu tập võ công, đã vậy tu luyện rất nhanh, khi tu luyện còn có dấu hiệu như bà đẻ.
Nói đoạn hai người đi tiếp, được mấy bước, dường như nhớ đến cảnh tượng năm đó, Lê Thế Huy nói:
“Đóng cửa xuống đi Tiệp!”
Đúng lúc này bên đường dân chúng tụ tập đông đúc, họ chỉ trỏ xem náo nhiệt, có vẻ giống như một vụ đ·ánh g·hen.
Hiện tại tốt rồi, nếu Nguyễn Lập điều tra đủ tường tận, vậy Bùi Kiên có thể là hạt giống tốt, ông ấy phút chốc nghĩ ra một nghìn cách, có thể uốn nắn tên cặn bã này trở thành một quân nhân chân chính.
“Vâng!”
Bất ngờ qua đi, Nguyễn Lập cảm thấy căm hận, căm hận những kẻ g·iết đồng bào mình. Đôi mắt nàng đỏ lên quay sang hỏi:
“Bác mới nhận một thông tin, Nguyễn Thanh Hòa cục trưởng cục công nghệ cao bị sa lưới rồi! Anh ta có đứa ‘con trai ngoan’ bị dàn xếp một vụ g·iết người, hiện tại bản thân anh ta bị nắm thóp mà nhận việc của Rings.”
Với truyền thừa về võ công cùng năng lực, bình thường nàng có thể đánh bốn năm người một lúc, cho dù mấy thanh niên này đều là thiên tài của dòng họ mình.
“Ồ cảm ơn cháu, bác vẫn vậy, đôi chân này cứ trở trời lại đau thôi!”
“Có nhà họ Hùng, họ Đổng với họ Ma không bác?”
“Tất nhiên cháu nhớ chứ, mà thôi cháu không muốn nhắc lại!”
“Vụ cháu theo dõi và khảo sát người tên Bùi Kiên thế nào rồi?”
“Bác còn thấy những gì nữa ạ?”
“Bác dạo này khỏe không ạ?”
Lê thế Huy châm một điếu thuốc, thở dài bắt đầu nhớ lại:
Trợ lý Tiệp nghe lời liền đóng cánh cửa giữa phía trước và phía sau xe, tuy là xe công vụ, nhưng xe này đầy đủ nội thất cho công việc của bọn họ, đóng cánh cửa nhỏ này lái xe không nghe được phía sau nói gì.
Nguyễn Lập bĩu môi đánh giá, Lê Thế Huy nhìn thấy cười hỏi: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Coi như hoàn thành rồi chú ạ, người này không ham vật chất, cũng không đứng trước danh vọng mà bán đứng tổ quốc, chỉ là… hừm! Chỉ là thiếu kiến thức xã hội thôi!”
Lê Thế Huy nhấc chân dẫm hai cái cười nói:
Nghĩ vậy, Nguyễn Lập mắt sáng lên hỏi: “Là của những dòng họ nào hả bác?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.