Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 97: Thần thủ hộ trong thầm lặng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 97: Thần thủ hộ trong thầm lặng


Mong muốn là vậy, ấy vậy mà khi vừa ôm đứa bé đi hai bước, không biết là A B C hay D ném một cái mũ bao hiểm về phía cô gái E, mắt thấy chiếc mũ sắp trúng đầu E trong sự kinh hô của mọi người, một bàn tay đưa đến.

Nói đoạn kéo người đàn bà C muốn đi, đi vài bước thấy có người chặn đầu mình, ngẩng mặt lên thì người chặn là Nguyễn Lập.

Những thần thủ hộ của Đại Nam!

Nghe cái giọng nữ này Hoàng Yến Nhi nổi da gà, nàng lắp bắp hỏi lại: “chị…chị… Sao… sao… sao lại chị?”

“Sát nhi, Hoàng Yến Nhi, a·d·m·i·n diễn đàn “cùng troll p·h·ả·n· ·đ·ộ·n·g” cùng mười tám page “tân” chị nói đúng chứ?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 97: Người thủ hộ.

Ở cái xã hội tôn trọng vật chất này người tốt vẫn có nhiều, nhưng người ta sẽ ngại thị phi mà không can thiệp.

Đám đông nhìn thấy vậy kinh hô lui lại, không biết kẻ đẹp trai này là ai mà ra tay tàn nhẫn đến vậy.

Vậy cuối cùng đây là con của ai? xN. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghe câu: “Em về đi, đừng nói ra chuyện này!” Hoàng Yến Nhi gật đầu như mổ thóc vui tươi đứng lên, nàng không hỏi nữa bởi nàng hiểu:

Chưa kịp đặt câu hỏi để giải đáp thắc mắc của bản thân, “sát nhi” bỗng cảm thấy hơi thở như lan ghé sát vào tai mình, giọng nữ trong trẻo cất tiếng:

Hay cũng là một người có cùng đam mê “trọc c·h·ó”?

Ở giữa đám đông này, người đàn ông A và hai người, một đàn ông B người đàn bà C đang tranh nhau một đứa trẻ, người đàn bà vừa giành giật vừa gào lên:

Người này đẹp trai thế? Làm bạn trai của mình thì tốt biết mấy!

Nguyễn Lập mặt lạnh tanh đưa tay đỡ cái mũ bảo hiểm, đôi mắt ở vị trí cao một mét tám liếc xuống cô gái mét sáu đang trừng mắt bên cạnh. Trong đôi mắt của E thể hiện rõ kinh sợ, hoang mang cùng những mảng lung linh của ánh sao.

Điều bao lâu nay nàng luôn hi vọng cuối cùng mong ước đã biết là sự thật, nàng còn chạm được đến nó!

“Chứng cớ đâu?”

Nguyễn Lập đi xuống, lách mình qua đám đông xem xét.

“Đây là con riêng của vợ em, mọi người đừng tin nó!”

Đàn ông B: “Con c·h·ó rách này, mày không nuôi nổi con thì để tao nuôi!” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Vâng, vâng! Con của tôi!”

Nguyễn Lập nhìn ngó nghiêng, thấy người xe ôm D đang nổ máy đằng xa, nàng cúi người nhặt chiếc mũ bảo hiểm ném, có tiếng vật thể bay xe gió trong không khí, chiếc mũ trúng đầu người xe ôm D, tên này ngã ra đất bất tỉnh.

Đám đông vây quanh nhìn cũng không hiểu chuyện gì, không làm sao được, giúp cũng không biết giúp bên nào. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghe vậy Yến Nhi mắt sáng lên vui sướng muốn mở miệng, lại bị tiếng suỵt sau ngón tay bên miệng của Nguyễn Lập chặn lại, Yến Nhi vậy là hiểu.

“Cứu em với mọi người ơi, nó muốn cướp con em!”

Cũng có thể là bạn bè hoặc thành viên của diễn đàn, nhưng nếu thế sao mình không biết anh chàng đẹp trai này?

“Cô thấy chưa? Đứa con này cô không cần nuôi cũng được!”

Ủa? xN.

Câu trả lời là: “Bộp” người đàn ông tên B ngã vật ra đường bất tỉnh, người phụ nữ C thấy thế giật mình chạy đi, lúc này đám đông có vài người hiểu ra câu chuyện, ba người đàn ông chạy ra giữ người phụ nữ C lại.

Cảm thấy có thể nguy hiểm từ đối phương, một người công an rút s·ú·n·g ra, người còn lại nhíu mày nói:

Phòng ban này thật sự tồn tại! Vậy mà thật tồn tại!

“Con của anh?”

Đám đông chỉ kịp nghe tiếng gió rít nhẹ, quay ra nhìn thì hai kẻ kia bị ruột bút cùng vỏ bút bắn trúng vai ngã đất nhăn nhó.

Cuộc ẩu đả diễn ra tận năm phút, những tưởng rằng thế chân vạc tam quốc này sẽ còn tiếp diễn mãi, thế quái nào anh A đấm trúng anh D, anh D đau quá, thế là giờ thành anh B cùng anh D đấm đá anh A.

Đàn ông A: “Nó dàn cảnh cướp con em đấy!”

Những người hoạt động trong thầm lặng, họ muốn ẩn mình trong bóng tối!

Người của cục anh ninh đặc biệt!

Một số người cầm điện thoại ra quay, một số khác tri hô ầm ĩ, những kẻ còn lại chỉ trỏ đàm luận.

Nguyễn Lập bật cười đưa tay ra dấu mời, hai người bọn họ đi đến ghế đá gần đấy ngồi xuống, phía xa đám đông vẫn chỉ trỏ vào Nguyễn Lập giống như đồ vật quý hiếm.

Anh A gọi tên con gái, y như rằng con gái trả lời gọi bố. Thấy vậy, anh B hừ lạnh gắt gỏng với người đàn bà C:

Thần bí, mạnh mẽ, quyết đoán giống như trong tưởng tượng của mình!

Người đàn ông B, kẻ đang đứng cạnh có ý giúp đỡ người phụ nữ lên tiếng:

“Bộp.”

Nguyễn Lập lại nheo mắt đánh giá đám đông, bằng kiến thức học được nàng nhìn ra hai kẻ khả nghi, không nói không rằng nàng rút cây bút bi ra, trong một giây tách ruột bút cùng vỏ bút, nàng ném hai thứ này như ám khí. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mặc dù rất chủ động, nhưng giọng nói của E đầy sự ngại ngùng, ai nhìn cũng thấy được cô nàng này bị tiếng sét ái tình đánh trúng, đôi mắt cô đầy sự mong đợi cùng tò mò.

Mọi người lại thấy anh xe ôm D tiến lên lao vào can ngăn, thế quái nào một lúc lại thành ba người cùng đánh, tay chân vung loạn xạ.

“Sát nhi hôm nay trông e thẹn thế?”

Một anh xe ôm công nghệ D đi ra khỏi đám đông, anh ta đi lên nhìn ngó hoàn cảnh, lại nhìn vào đứa bé gái tầm bốn, năm tuổi. Mọi người thấy anh ta như định hỏi cô bé này xem ai là bố mẹ nó, thì người đàn ông A và B đã ôm nhau đấm túi bụi rồi.

“Bọn chị luôn bên cạnh em! Em gái! Em không cần sợ điều gì cả, lịch sử cần có người gìn giữ, giới trẻ cần có người tiếp lửa, xã hội này rất cần những người như em! Tất cả mọi chuyện em và mọi người làm, bọn chị luôn luôn theo dõi và ghi nhớ!”

“Cộc” một tiếng, chiếc mũ bảo hiểm rơi xuống nền đường, Nguyễn Lập không nói không rằng đi tới bốn người A B C D, mọi người cảm thấy phải có chuyện gì đó phát sinh, có khi lại phát sinh cuộc chiến năm người không chừng!

“Vị cao thủ này, mời anh theo tôi uống ít nước chè!”

Xe công vụ dừng cách đám đông hai mươi mét, Lê Thế Huy ngồi lại, khuôn mặt của ông ta không biến đổi được, trong những trường hợp lộn xộn thế này sẽ không lộ diện.

Nghe hai từ “Sát nhi” này, đôi mắt cô gái trợn tròn ngạc nhiên nhìn Nguyễn Lập, cô gái không hiểu sao người ta lại biết biệt danh của mình.

“Anh này, anh có thể cho em xin số điện thoại được không?”

Quả thật như thế, chỉ thấy anh A muốn lao tới chỗ đứa bé lại bị Nguyễn Lập ngăn lại, mắt thấy sắp có combat tổng thật thì Nguyễn Lập giơ tay tát bốp cái làm anh A đơ người loạng choạng, Lập nói giọng từ tốn:

Anh B đe dọa: “C·h·ó ngoan không cản đường, cút đi!”

Nói xong Nguyễn Lập đứng đấy chờ đợi, nàng thấy cô gái E đang đi đến.

Một cô gái E dũng cảm chạy vào lên tiếng can ngăn, cô gái này xinh đẹp, khuôn mặt ưa nhìn, mỗi tội trông hơi đanh đá. Cô nàng E này chạy đến ôm bé gái kia ra ngoài, mặc cho mấy người A B C D muốn làm gì thì làm.

Nguyễn Lập mỉm cười chỉ tay vào Tiệp vừa mở cửa xe ra nói: “Các anh có thể nói chuyện với anh ấy, đều là anh em trong ngành từ từ rồi nói!”

“Đây là con em, đừng tin nó, giúp em với!”

Lúc này có mấy người công an phường chạy đến nhìn hiện trường, nghe người dân ở đây kể, hai người công an đi đến cạnh xe chặn Nguyễn Lập lại.

Nghe vậy, người đàn ông A trong cuộc đang giữ tay đứa trẻ cũng gào lên:

Bỏ qua vấn đề nhiều người nhìn ngó, Cô gái hỏi lại: “Anh cho em xin số điện thoại của anh được không? thật sự anh rất giống anh hùng trong lòng em!”

Không trả lời vấn đề này, Nguyễn Lập cảm thấy duyên phận này nên có một cái kết, cô gái này nàng đã theo dõi nhiều trong một năm qua, cảm thấy rất ưa thích nên mới lộ ra giọng thật mà thôi.

Chương 97: Thần thủ hộ trong thầm lặng

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 97: Thần thủ hộ trong thầm lặng