Ùng…ùng…sấm giật, chớp lóe.
Nền trời cuồn cuộn lên những đám mây đen kịt. Gió lớn thổi tới, rít lên như tiếng gào thét của những oan hồn.
Phía trên hồ Lãng Bạc, nam tử tướng mạo xuất trần, phiêu diêu đứng giữa không trung, một thân giáp bạc vảy rồng, tóc đen cùng áo bào bay múa trong gió. Long thương nơi tay, đu đưa nhè nhẹ, ngân lên những tiếng “ông…ông” vang khắp thiên địa, khiến người ta có cảm giác run rẩy.
Phía bên trên nam tử kia ẩn trong những đám mây đen là trùng trùng lớp lớp thiên binh thiên tướng, đao thương sáng loà, khí thế như muốn phá núi ngăn sông.
Tiếng trống trận thùng thùng gióng lên thúc giục, đại kỳ căng gió, bay phần phật càng khiến người ta có cảm giác tức thở.
Phía bên dưới, nước hồ Lãng Bạc cuồn cuộn nổi sóng dữ, ào ạt đánh vào bờ một cách hung mãnh.
Cách chỗ nam tử không xa, nữ nhân tóc trắng như sương khói, một thân bạch y phất phơ bay, cô ngạo đứng giữa trời đất, hướng mắt phượng nhìn tới hắn, mục quang lạnh lùng. Sau lưng nàng, bập bềnh 9 thanh bạch kiếm đang đu đưa nhè nhẹ, lấp lóe hàn quang lạnh thấu xương. Nữ nhân chỉ có thể dùng một từ tuyệt trần để miêu tả vẻ đẹp.
“Mau theo ta về Thiên Cung chịu tội nếu không đừng trách đao kiếm vô tình”
Nam tử cất tiếng hướng về cô gái, thanh âm trầm đục, lan nhanh khắp không gian, ẩn chứa uy dũng khó bì.
“Long Quân, thiên địa này là của chúng sinh, đâu phải của riêng các ngươi? Lý gì mà đuổi cùng g·iết tận yêu tộc chúng ta?”
Cô gái gay gắt đáp lời.
“Cửu Vĩ Bạch Hồ, ngươi nghịch thiên c·ướp lấy linh khí, tụ tập chúng yêu đồ sát tam châu, chiếm đoạt sinh khí của nhân loại mà tu luyện, tội ác tày trời.”
Long Quân híp mắt, lạnh lẽo nói. Người con gái kia, hóa ra là một con hồ yêu, sau ngàn năm tu luyện đã trở thành Cửu Vĩ Bạch Hồ, xưng là Yêu Đế, tên gọi Bạch Như Sương.
“Gì chứ? Thần tộc các ngươi từ khi khai thiên lập địa đều săn g·iết yêu thú mà tu luyện. Cái gì mà chiếm đoạt sinh khí nhân loại? Chẳng phải nhân tộc cũng săn g·iết muông thú mà sinh tồn. Những lời ra vẻ đó mà cũng có thể nói được, không sợ người ta chê cười hay sao?”
Nữ tử nói rồi, môi xinh khẽ nhếch lên, đưa ra một nụ cười khinh khỉnh.
“Cửu Vĩ Bạch Hồ, ta nể tình ngươi tu luyện khó khăn, trăm năm mới hóa hình, ngàn năm mới thành đạo nên đưa cho một con đường sống. Mau theo ta về thiên cung khấu đầu nhận tội với Thiên Quân rồi chịu khó ăn năn hối lỗi vài trăm năm trong thiên lao, ta sẽ lựa lời nói giúp, xin cho một chức phận nho nhỏ như các tiên yêu khác trên Thiên Cung”
Long Quân chìa ra cành ô liu, hy vọng Cửu Vĩ Bạch Hồ kia nắm lấy thì sẽ tránh được một cơn gió tanh mưa máu.
“Ý ngươi là xin cho ta làm chó ngựa cho Thiên Cung ấy à? Các ngươi tha cho ta còn bọn họ thì sao?”
Cửu Vĩ Bạch Hồ, ngoái nhìn về phía sau lưng, chậm rãi hỏi.
Phía sau nàng, yêu binh xếp thành hàng lối, phải đến hàng vạn, đủ mọi giống loài, nào hổ yêu, trư yêu, lang yêu v.v…Yêu binh yêu tướng khí thế ngút trời, chiêng khua trống giục, yêu kỳ bay bay, có vẻ quyết ăn thua một trận.
Vậy nhưng mà, nếu so về số lượng với thiên binh, cũng chỉ như lấy trứng chọi đá. Đó là chưa so sánh về khí thế và cách bố trận bày binh. Bên thiên binh nhìn hàng lớp uy lực bao nhiêu thì bên yêu binh lại kém hơn nhiều phần.
“Giết!”
“Thà c·hết không hàng!”
“Yêu Đế! Mau ra lệnh, chúng ta đánh thẳng lên thiên cung. Thiên khung đã mở rộng như thế kia, quả là thời cơ vạn năm có một”
Yêu binh phía sau nữ tử tranh nhau hô lên. Các yêu tướng thì trầm mặc, binh khí trên tay, sẵn sàng đại khai sát giới, quyết một trận sống còn.
“Này anh gấu! Trận này sống c·hết khó đoán. Ta ngàn năm tu luyện, được đi theo Yêu Đế, cùng anh làm bạn, đánh khắp tam châu, thực sự cảm thấy rất mãn nguyện”
Một nữ yêu tướng thân khoác hoàng bào có điểm những nét vằn vện như da hổ, khuôn mặt mười phần xinh đẹp nói với một gã to như trái núi nhỏ, mình người mặt gấu, giáp trụ đen sì, sát khí ngùn ngụt.
“Đàn bà nói năng lung tung!”
Nam nhân cau mày, quát. Nữ yêu kia không đáp lại, chỉ nhoẻn miệng cười một tiếng, phong thái hoàn toàn bình tĩnh đón nhận mọi kết cục.
“Buông v·ũ k·hí đầu hàng thì sẽ chỉ bị hủy đi nội yêu đan, trở về bản nguyên. Bằng không thì tan hồn nát phách, vĩnh viễn không thể siêu sinh”
Long Quân lạnh lẽo thông báo, thanh âm truyền ra như sấm.
“Huỷ đi nội yêu đan thì g·iết quách chúng ta đi cho xong”
Một tiểu yêu mình người đầu hươu thì thầm.
“Giết!” “Giết” “Giết!”
Hàng vạn yêu binh nhao nhao hô lớn, yêu khí ngút trời khiến cho không gian tràn ngập rung động. Mặt hồ Lãng Bạc ào ào cuộn sóng dữ dội hơn.
“Sinh ra là yêu vốn đã thiệt thòi. Qua bao khổ cực, trải trăm đắng ngàn cay mới thành đạo, chỉ mong yên ổn mà tu luyện. Trời cao coi vạn vật là cỏ rác, hôm nay ta dẫu có thân hủy đạo tan cũng phải đòi lại công bằng cho yêu tộc”
Nữ tử mắt phượng long lanh, căm phẫn siết chặt nắm tay, lạnh lẽo nhìn về Long Quân, quát lớn, sát ý trùng trùng nổi lên, 9 thanh bạch kiếm phía sau mãnh liệt phát ra bạch quang rực rỡ.
“Vậy thì chỉ có cách đi c·hết”
Long Quân trừng mắt, long thương vung lên, toàn thân hóa thành một hư ảnh, xông tới nữ tử.
Cửu Vĩ Bạch Hồ đôi mắt rực sáng, phía sau lưng 9 thanh bạch kiếm hóa thành những đạo chân khí cực kỳ bạo liệt. Tay thon nàng vươn dài, móng sắc nhọn như dao mọc ra, cũng hung hãn xông về Long Quân.
“Ô…ô…ô!” tiếng hét ngập trời, trống giục xé đất, từ trong các đám mây đen, trùng trùng lớp lớp thiên binh thiên tướng ùa xuống nhân gian.
“Giết..g·iết…g·iết!”
Đại quân yêu binh yêu tướng trống giong, cờ phất, v·ũ k·hí sáng lòa, đạp gió mà lên, đón đánh thiên binh thiên tướng…
Gió tanh mưa máu, huyết vũ ngập trời, đại chiến diễn ra vô cùng ác liệt, kéo dài không biết bao lâu.
Hồ Lãng Bạc huyết sắc ngập tràn, xác hai bên nổi lên đầy trên mặt hồ, thảm thương vô cùng.
Sau mấy tháng đại chiến, nước hồ nhuộm đỏ vì máu, núi đồi xung quanh b·ị đ·ánh thành bình địa, cuối cùng chỉ còn lại Cửu Vĩ Bạch Hồ cùng một vài yêu tướng.
Cửu Vĩ Bạch Hồ toàn thân nhuốm máu, đầu tóc rũ rượi. Xung quanh là Long Quân cùng hàng vạn thiên binh thiên tướng đang khép lại vòng vây.
“Khá khen cho ngươi! Cầm cự với bản quân được đến mức này. Thật là khá!”
Long Quân cất tiếng khen ngợi, trên người hắn, bạch giáp đã b·ị đ·ánh vỡ nát, lộ ra da thịt, chi chít v·ết t·hương.
Long Quân tuy rằng giáng trần, tu vi bị thiên địa đại đạo áp chế nhưng đánh được với y đến thời điểm này thì quả là không tầm thường.
“Thật đáng tiếc, nếu luyện thành Thập Vĩ thì ngươi đã có thể nghiêng trời lệch đất. Đáng tiếc là điều đó không bao giờ có thể xảy ra”
Long Quân lắc đầu, vẻ mặt của hắn cũng lộ ra một chút nuối tiếc.
“Vậy ư?”
Nữ tử khuôn mặt nhuộm máu, thân thể rách nát, tóc trắng nhuộm đỏ, vài chỗ lộ ra xương trắng nhếch mép cười lên đoạn nói với những yêu tướng còn lại:
“Bây giờ ta sẽ trùng kích đại viên mãn để trở thành Tiên Yêu. Các ngươi lợi dụng lôi kiếp, mau tránh thoát”
“Không, chúng tướng sẽ ở lại cùng người. Đợi người bước qua Vô Cực Cảnh tấn cấp Tiên Yêu, đại đạo viên mãn thì lũ chó kia đâu phải đối thủ”
“Ta hiện thương thế rất nặng, lôi kiếp giáng xuống 9 phần sẽ không chịu được mà thân tử đạo tan. Nhưng chỉ còn bước này mà thôi. Vì vậy các ngươi hãy trốn đi. Nếu thành đại đạo, lo gì không có ngày gặp lại”
Chúng tướng xôn xao bàn tán, nghe rất hợp lý bèn gật đầu đồng ý.
“Long Quân, ta cho ngươi xem!”
Phân phó thuộc hạ rồi, Cửu Vĩ Bạch Hồ quát lên giữa trận.
Nói xong, nàng ta hét lên một tiếng, toàn thân rực lửa, 9 thanh bạch kiếm hóa thành hư ảnh cao muôn trượng, chĩa thẳng lên thiên khung, yêu khí ngập trời.
Ngay lập tức xung quanh tràn ngập tiếng ì ùng. Mây đen cuồn cuộn tụ tập, lôi điện ẩn hiện rồi ào ào giáng xuống.
“Lui lại!” Long Quân thấy nguy, vội vã thoát ly khỏi vị trí ở gần Cửu Vĩ Bạch Hồ.
Những thiên binh thiên tướng không kịp trốn thoát, bị những luồng lôi điện giáng xuống như mưa, chớp mắt hóa thành bụi phấn, theo gió lớn phân tán khắp nơi.
“Thiên phạt! Ngươi muốn độ kiếp ư? Thương thế nặng như vậy còn muốn độ kiếp, đột phá thành Thập Vĩ Bạch Hồ, muốn thành Tiên Yêu? Nực cười!”
Long Quân đứng từ xa nhìn những cơn mưa sấm sét ầm ầm giáng xuống thì trong lòng rét lạnh. Không ngờ con yêu hồ này lại liều mạng như vậy.
Cơn mưa sét cứ thế đánh xuống không biết bao lâu.
Một ngày rồi hai ngày…ba ngày…Nửa tháng đã trôi qua.
Đất đai bị nung thành bụi, nước hồ sôi sùng sục, bốc hơi nghi ngút tạo nên những màn khói mờ ảo như sương.
Qua nửa tháng, sấm sét bớt dần, đến cuối chỉ còn lại vài tia, vu vơ giáng xuống đất.
“Lẹt xẹt…lẹt xẹt…” những tia sét cuối cùng tắt ngấm.
Mây đen dần tan, sấm sét lui đi, nhường lại một bầu trời trong xanh và cao vợi phía trên. Hồ Lãng Bạc trở lại một mảnh bình yên. Gió nhẹ thổi, nước hồ lăn tăng gợn sóng.
“Kết thúc rồi!”
Đứng trên một quả núi phía xa, Long Quân nhìn về phía Bạch Như Sương độ kiếp, cảm thán nói.
“Mau, mau đi kiểm tra” thuộc hạ bên cạnh y vội đạp không mà đi, tiến về phía yêu hồ.
Sau vài ngày lùng sục khắp các ngóc ngách, bụi cây, ngọn cỏ, thiên binh thiên tướng đều không tìm thấy dấu hiệu của yêu hồ, lập tức trở lại báo cáo tình hình với Long Quân.
Long Quân đứng giữa trận tiền, dõng dạc hô lớn:
“Lần đại phá Yêu Đế này đã toàn thắng. Toàn quân trở về thiên cung”
“Ô…ô…ô!”...tiếng hò reo tràn ngập, thiên binh thiên tướng trống giong cờ mở, ca khúc khải hoàn bay lên.
Thiên nhạc véo von cất lên, thương khung một mảnh mở ra, thiêng quang ngập tràn, tiên khí như thác đổ xuống nhân gian, chào đón đại quân trở về Thiên Cung.
Những môn phái tu chân theo dõi trận đại chiến liền thở phào nhẹ nhõm rồi tranh nhau cảm ngộ thiên nhạc, hứng lấy tiên khí từ thương khung tràn xuống, mong cầu đột phá cảnh giới, tăng tiến tu vi…
Thiên cung xuất động binh mã là sự kiện ngàn năm có một, không phải ai cũng được chứng kiến khung cảnh hoành tráng này.
Ngay trong ngày, Nam Nhân Châu truyền đi thông tin Yêu đế Bạch Như Sương đã bị Long Quân tiêu diệt…
“Uôm…uôm!”
Từ bên trong cái hang đất nhỏ cạnh bờ hồ Lãng Bạc, một con cóc bằng nắm tay, toàn thân màu vàng óng nhẩy ra ngoài, ngước mắt nhìn lên trời cao, kêu lên vài tiếng.
Con cóc kêu lên rồi búng người nhẩy một đường ra bờ hồ.
Nó chợt khựng lại khi thấy một con cáo trắng như tuyết đang nằm cuộn tròn bên cạnh gốc cây gần cái hang.
Con cáo bé nhỏ với cái đuôi xù đang cuộn lại, che một phần cơ thể.
“Uôm…uôm…!” con cóc kêu lên mấy cái rồi ngoảnh người đi hướng khác, nhẩy đi.
0