0
“Về nhà có một hồi rồi lại đi sao? Tu vi mới chỉ là Yêu Vương, còn kém lắm”
Lão tổ Bạch Như Ngọc, chậm chạp chống gậy bước ra, thều thào hỏi.
“Con đi chuyến này trước hết để Kim Thiềm Tử quen với thực chiến. Hắn ở trong này dù tu vi tăng tiến thêm nữa cũng chỉ là con gà. Thêm nữa con còn muốn học thêm binh pháp, trận pháp của nhân loại để về sau…”
“Đánh lên Thiên Cung chứ gì? Thôi được rồi, đi thì cứ đi, thân già này lại một mình ở lại đây vậy”.
“Con sẽ thường xuyên về thăm lão tổ” Bạch Như Sương trìu mến nhìn lão tổ, giọng nịnh hót.
“Đây, mỗi đứa cầm lấy một cái rồi lấy gì thì lấy. Trong này còn mỗi thân già này, chẳng biết ôm đống bảo tàng này làm cái gì nữa”
Lão tổ Bạch Như Ngọc ném cho Bạch Như Sương và Kim Thiềm Tử mỗi người một chiếc nhẫn ngọc thường để đeo trên ngón tay cái. Một cái màu xanh, một cái màu vàng.
“A! Lão tổ giấu cặp nhẫn này ở đâu, sao con tìm mãi không thấy”
Bạch Như Sương reo lên.
Hai chiếc nhẫn này được gọi là Đại Chỉ Hoàn, bên trong nó là một vùng không gian cực kỳ rộng lớn, dùng để trữ đồ vật.
Đại Chỉ Hoàn mà lão tổ đưa cho Bạch Như Sương là loại nhẫn trữ vật thượng cấp tại tam châu, rất ít người sở hữu bảo vật này. Năm xưa Bạch Như Ngọc đánh đông dẹp bắc, đã thu được hai chiếc nhẫn này làm chiến lợi phẩm.
Bây giờ tộc nhân đều không còn ai, bản thân cũng không thể ra khỏi đây, có giữ lại bên mình cũng chẳng để làm gì. Bởi vậy cho đi là hơn.
“Ngươi đưa nhẫn đây!”
Bạch Như Sương ra hiệu, Kim Thiềm Tử lập tức trịnh trọng đưa lại cho nàng.
Bạch Như Sương cầm lấy cặp nhẫn, thu vào bên trong không biết bao nhiêu linh thạch thượng phẩm, bảo vật, vàng bạc châu báu, công pháp tu luyện v.v…Chỉ một chốc, toàn bộ tầng 1 đã gần như trống không, còn lại toàn chổi cùn rế rách.
Xong tầng 1, nàng lại phóng lên tầng 2, tiếp tục thu vào bên trong các bảo vật quý hiếm. Chỉ một loáng, tầng 2 còn lại mấy con nhện đang hoảng hốt.
Rồi nàng lại chạy lên tầng 3, hung hãn tiếp tục thu vào nhẫn trữ vật. Cũng chỉ một chốc, tầng 3 lưu lại mỗi bụi bẩn.
“Ngươi thật là tham lam quá. Đem hết vốn liếng của tộc ta đi.” Bạch Như Ngọc chép miệng nhưng cũng không có ý ngăn cản. Giờ bà ta giữ lại những thứ này cũng chẳng để làm gì.
“Con cần rất nhiều tài nguyên để có thể nhanh chóng xây dựng lại một đội quân” Bạch Như Sương ném lại nhẫn trữ vật cho Kim Thiềm Tử rồi nói với lão tổ.
Kim Thiềm Tử rất ngạc nhiên khi Bạch Như Sương đưa lại cho hắn chiếc nhẫn. Hắn đeo lên tay, đẩy vào đó một tia yêu khí, cảm nhận bên trong như một kho báu khổng lồ. Mọi thứ được sắp xếp hết sức ngăn nắp.
“Cái này…!” Kim Thiềm Tử nhìn Bạch Như Sương.
“Ngươi là đệ tử của ta, cũng phải có chút ý vốn liếng. Trong đó cũng có những loại công pháp thích hợp khi ngươi tăng cấp. Sắp tới chúng ta sẽ sống cùng nhân loại, không thể bị khinh thường được. Nhưng tiêu pha cái gì phải hỏi ý kiến sư phụ” Bạch Như Sương dặn dò.
“Vâng, sư phụ!” Kim Thiềm Tử gật đầu với Bạch Như Sương.
“Lão tổ, con đi đây. Nhất định người sẽ rời khỏi nới này” Bạch Như Sương nói rồi hoá thành một làn khói trắng, phóng vọt đi.
Kim Thiềm Tử cúi đầu chắp tay vái Bạch Như Ngọc rồi cũng hoá thành một làn khói vàng, ráo riết bám theo sư phụ.
“Đi khỏi đây à?” Bạch Như Ngọc lẩm bẩm rồi chậm chạp chống gậy đi về phía trước.
Đến một nấm mộ nhỏ dưới một gốc cây cổ thụ đã khô héo, chỉ còn những cành cong queo bà ta mới dừng lại rồi ngồi xuống cạnh mộ, thở dài:
“Bao nhiêu lâu rồi ta chưa ra ngoài rồi tướng công?”
Đáp lại bà ta là một sự im lặng.
“Trên đời này có bao nhiêu người từ bỏ được cuộc sống trường sinh bất tử? Vậy mà ta lại làm được. Ngươi thử nói xem là vì sao?”
Xung quanh im lặng, Bạch Như Ngọc cũng lặng im. Một lúc sau, bà ta đứng lên, lại chậm chạp chống gậy tiến về toà cung điện.
Đi được vài bước, Bạch Như Ngọc dừng lại rồi ngoảnh người nhìn nấm mộ, nói:
“Nếu ngày đó đến, ngươi phải ở lại đây một mình rồi. Lần này ta sẽ lên trời!”...
…Hoàng Ma Sơn hay Đại Lâm Hoàng Ma là tên gọi của khu rừng rậm cực kỳ rộng lớn nằm ở phía đông bắc Nam Nhân Châu.
Đây cũng là một trong “Tam châu tứ đại hung địa”: Đại Lâm Hoàng Ma, Táng Đế Ma Địa, Quỷ Môn Quan, Thiên Nhai Huyết Trì.
Tứ đại hung địa, đúng như tên gọi, là nơi hiểm nguy trùng trùng, hung vật lớp lớp. Chỉ sơ hở một chút thôi là cuộc đời coi như bỏ.
Trong tứ đại hung địa thì xếp thứ tư chính là Đại Lâm Hoàng Ma, thứ ba là Thiên Nhai Huyết Trì, thứ hai là Quỷ Môn Quan và đầu bảng, chẳng ai dám tới là Táng Đế Ma Địa..
Đại Lâm Hoàng Ma được chia làm 3 khu vực:
Đầu tiên là khu vực bìa rừng. Nơi này đông đảo quái thú, ma vật nhưng cảnh giới khá thấp. Chỉ cần tu vi Chân Nhân là có thể thoái mái chém g·iết, thu hoạch vật tư. Các môn phái hay đem đệ tử trẻ, mới tiến nhập môn phái tới đây luyện tập thực chiến.
Đi sâu vào bên trong rừng khoảng vài trăm dặm là khu vực thứ hai. Nơi này hiểm nguy trùng trùng với các loại yêu quái, ma vật có thể đánh g·iết được Thánh Vương dễ như bỡn.
Còn trung tâm của Đại Lâm Hoàng Ma, chính là dãy núi Hoàng Ma Sơn. Dãy núi này cao vượt mây xanh, quanh năm ngập trong mù. Nơi này chỉ cần sơ hở một chút là lập tức nhìn thấy tổ tiên đang mỉm cười, đưa tay ra đón về chín suối.
Tương truyền ngày xưa có vài vị Thánh Đế đã hung hãn xông lên tận ngọn chủ phong của dãy núi là đỉnh Thông Thiên Hoàng Ma nhưng mà có đi lại không có về.
Cuối cùng, một Chân Tiên trong lúc đợi thiên khung mở ra đã quyết định xông lên dãy núi cho thoả trí tò mò.
Thế rồi vị này đi một lèo đến hiện tại vẫn chưa thấy trở về. Thiên khung chờ người bước qua không được, đành phải khép lại…
Sau sự việc đó, các đại phái, đế quốc lớn nhỏ cấm tiệt đệ tử không được xông vào Hoàng Ma Sơn. Nhưng mà thỉnh thoảng vẫn có người liều mạng chạy đi tìm thiên tàng địa bảo và kết cục như thế nào thì ai cũng biết.
Đại Lâm Hoàng Ma cách lãnh địa của hồ tộc không xa, chỉ vài canh giờ phi hành là Bạch Như Sương và Kim Thiềm Tử đã có mặt tại lối vào.
Khu rừng rộng lớn, sừng sững án ngữ giữa trời đất. Đứng bên ngoài nhìn vào là trùng điệp núi non, cổ thụ khiến cho người ta có cảm giác ngộp thở.
Bạch Như Sương lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một miếng ngọc bội trắng, đưa cho Kim Thiềm Tử dặn: “Từ bây giờ, ngươi phải luôn đeo miếng ngọc bội này bên cạnh. Nó sẽ triệt tiêu hoàn toàn yêu khí, nhân loại sẽ không phát hiện ra người là yêu”
Kim Thiềm Tử trịnh trọng nhận lấy miếng ngọc bội được trạm trổ tinh vi, đoạn đeo lên người. Miếng ngọc bội này vốn là bí thuật của hồ tộc, nó có chức năng khử toàn bộ yêu khí, không cho chúng phát tán ra bên ngoài. Nghe nói, đây là bảo vật được yêu đế Bạch Như Hoa chính tay chế tác ra.
Thông thường khi yêu thú hóa hình, chúng luôn tỏa ra yêu khí khiến cho bản thân dễ bị phát hiện nhưng mà hồ yêu từ bao đời nay đã phát triển một bí thuật, giúp cho bọn họ có thể dễ dàng loại bỏ yêu khí, bởi vì khác với những yêu tộc khác, hồ ly rất thích trà trộn sống chung với con người.
Loại bí thuật này có thể đánh lừa được cả Thánh Đế. Chỉ có Chân Tiên mới có thể phát hiện ra một yêu hồ sử dụng bí thuật này.
Còn một cách khác để phát hiện ra là yêu hay nhân loại, đó là sử dụng kính chiếu yêu. Loại kính này hầu như tông môn nào cũng có nhưng mà lại ít dùng đến bởi để dùng nó rất tốn kém linh thạch. Nhưng mà kính chiếu yêu có thể nhìn được yêu nhân dùng bí thuật nhưng lại bó tay trước bảo vật kia của yêu đế Bạch Như Hoa.
Bạch Như Sương sau đó cũng lấy ra một miếng ngọc bội tương tự, nàng đeo lên bên hông như một loại trang sức đẹp đẽ.
“Đi thôi, chúng ta bỏ qua khu vực bìa rừng, tiến thẳng vào vùng lõi. Ở đấy quái thú mạnh mẽ, mới có thể giúp ngươi nhanh chóng tăng tiến”
Bạch Như Sương lập tức xông vào Đại Lâm Hoàng Ma, một đường tiến thẳng về phía trước, hướng đến khu vực tập trung nhiều quái thú hung mãnh, có thể đập c·hết được cả yêu vương.
Kim Thiềm Tử trong lòng có chút hồi hộp bèn hít một ngụm không khí, điều hòa cơ thể, đoạn cũng nhanh chóng tiến lên.
“Vù…vù…!” những đệ tử của các môn phái đang chém g·iết quái thú, yêu vật ngoài bìa rừng chợt cảm nhận được hai luồng chân khí vọt qua rất nhanh, ầm ầm tiến về vùng lõi của Đại Lâm Hoàng Ma.
“Hình như có cường giả xông vào vùng lõi!” một tu sỹ trẻ vừa chém xuống một con thỏ tinh, ngẩng đầu nhìn tới.
“Ta cũng cảm nhận được. Hình như là một Thánh Hoàng và một Thánh Vương cùng xông vào. Họ làm gì vậy nhỉ?”
Một vị phụ trách quản lý đệ tử nâng tấm la bàn lên, hướng về phía trước nói. Tấm la bàn này có chắc năng đo tu vi mà đối tượng phát ra. Thường các vị phụ trách huấn luyện đệ tử sẽ đem theo chúng khi đi luyện tập nhằm tránh đụng độ phải những tồn tại cao cấp.
“Chịu thôi, không phải việc mà mình có thể quan tâm. Đó là Thánh Hoàng và Thánh Vương đó”
Người khác nhún vai
“Thánh Vương xông vào, hay là có bảo vật xuất thế. Ta thấy nên báo về cho tông môn, nhỡ đâu bảo vật xuất thế thật thì…” một đệ tử đưa ra suy đoán.
“Vậy thì báo lên tông môn thôi, một Thánh Vương xông vào nơi này chắc hẳn có chuyện lớn”
Người này nói rồi, thò tay vào túi trữ vật, lấy ra một ống pháo đoạn chĩa lên trời. “Phụt” một tiếng, viên pháo hiệu từ trong ống phóng lên trời, nổ tung như pháo hoa, thật sự rất đẹp.
Những đệ tử môn phái khác cũng lập tức làm theo. Trên nền trời ở bìa rừng Đại Lâm Hoàng Ma, pháo hiệu đủ màu sắc của nhiều tông môn đì đùng xuất hiện làm người ta tưởng là có đại sự kiện gì đang diễn ra…