0
“Thánh Vương xông vào vùng lõi của Đại Lâm Hoàng Ma à?”
“Vâng, theo tin từ đệ tử của ta đang luyện tập bên ngoài bìa rừng thì khí tức phát ra là của một Thánh Vương và một Thánh Hoàng”
Tên đệ tử nói.
Một trưởng lão tông môn sau khi nghe đệ tử báo cáo liền nhăn trán suy nghĩ rồi đứng lên khỏi ghế, nói:” Mau tập hợp người, chúng ta lên đường”
Vị này không chậm trễ, liền xoay người đi nhanh. Nếu là Thánh Vương thì chắc chắn là có bảo vật xuất hiện, nếu không nhanh sẽ là “trâu chậm uống nước đục”...
Tại Tống phủ, Hy Quang đang ngồi trong phòng điều hoà khí huyết, xung quanh y là những vòng thái cực đang toả sắc lung linh thì chợt có tiếng gõ cửa.
“Có chuyện gì?” y mở mắt hỏi.
“Thưa gia chủ, tin từ một số tông môn báo rằng ở Đại Lâm Hoàng Ma có bảo vật xuất thế, các trưởng lão, đường chủ của các môn phái đang trên đường đến đó”
“Ta biết rồi!”
Tống Hy Quang nói vọng ra rồi thu lại hào quang, chậm rãi đứng lên. Y vừa đột phá lên Thánh Vương, cũng muốn ra ngoài một chuyến. Sẵn tiện có bảo vật xuất thế, đây là dịp tốt để xuất hiện.
Phải biết họ Tống chỉ là một tán tu, từ tay không mà dựng lên được cơ ngơi này, bản thân lại đột phá lên Thánh Vương, bước vào hàng ngũ cường giả thì nghị lực không phải là nhỏ.
Tu sỹ bước chân vào cảnh giới Thánh Vương tự nhiên được coi là cường giả ở Nam Nhân Châu này.
Tống Hy Quan nếu xuất thân ở tông môn hạng trung thì cũng được so sánh với bậc trưởng lão oai phong rồi. Còn những tiểu môn phái thì không tính tiền.
“Ta đi xem náo nhiệt thôi” Tống Hy Quang tự nói rồi bước nhanh ra cửa, quạt sắt phe phẩy nơi tay, khí thế toả ra thật ung dung tự tại…
Tại Tiên Gia Kiếm, đệ tử truyền tin hớt hải chạy vào nội điện, loan tin: “Trưởng môn, có chuyện rồi”
Khi y vào nội điện, không thấy trưởng môn mà chỉ có Gia Linh và mấy vị trưởng lão.
“Cha ta vừa bế quan, có chuyện gì nói đi”
Gia Linh nhìn tên đệ tử, ra lệnh. Các trưởng lão cũng chờ đợi. Những người này đều có tu vi Thánh Vương.
“Thưa tiểu thư, các vị trưởng lão, những đệ tử của chúng ta đang luyện tập ở Đại Lâm Hoàng Ma báo tin về, có Thánh Vương và Thánh Hoàng xông vào vùng lõi.”
Sau thông báo, Gia Linh và các trưởng lão nhìn nhau. Cái này mang ý nghĩa là có bảo vật xuất thế?
Thông thường thì những Thánh Vương chẳng bao giờ tự nhiên mà xông vào vùng lõi của Đại Lâm Hoàng Ma cả.
Nếu mà nói là đi săn g·iết quái thú, ma vật để lấy nguyên liệu thì tông môn phải có tổ chức đáng hoàng, trống giong cờ mở cho mọi người biết.
“Một Thánh Vương và một Thánh Hoàng xông vào vùng lõi à? Có biết là người của môn phái nào không?”
Một trưởng lão hỏi.
“Dạ thưa không nhưng khí tức toả ra thì đến chín phần là Thánh Vương”
Tên đệ tử cung kính trả lời.
“Xem ra là có bảo vật xuất thế. Chắc hẳn là phải Vương cấp thì mới kinh động đến một vị Thánh Vương như vậy”
Trưởng lão khác nhận định.
Bảo vật được xếp theo thứ bậc lần lượt là Thượng cấp, Hoàng cấp, Vương cấp, Đế cấp.
Những binh khí, bảo vật thượng cấp và hoàng cấp thì thì có thể chế tạo bởi các cường giả là thánh vương.
Nhưng mà Thánh Vương lại không thể chế ra binh khí, bảo vật Vương cấp. Loại này phải là Thánh Đế ra tay.
Tương tự, bảo vật Đế cấp thì một Thánh Đế cũng chịu c·hết. Trừ khi là Chân Tiên ra tay mới có thể nhưng mà tỷ lệ thành công lại rất thấp. Bảo vật Đế cấp ngoài việc được Chân Tiên chế tạo thì còn do thiên địa sinh ra mà thành. Những bảo vật Đế cấp do thiên địa thai nghén thường có uy lực hơn hẳn so với của Chân Tiên tạo ra.
Bởi vì những bảo vật do thiên địa sinh ra có uy lực tuyệt luân nên mỗi khi chúng xuất thế, các môn phái đều là huy động nhân mã, tiến hành tranh đoạt.
Ở Tam Châu, đã có nhiều phen huyết tanh mưa máu vì những bảo vật này xuất thế.
“Cái này theo ta có chút uẩn khúc. Nếu là bảo vật hoặc hung thú xuất thế, tại sao lại chỉ có mỗi một Thánh Vương và Thánh Hoàng xông vào?”
Gia Linh đưa ra thắc mắc.
“Tiểu thư nói đúng. Xem ra có chút không đúng. Nếu là bảo vật thật, thì không chỉ có 2 vị cường giả lộ diện.”
Một trưởng lão khác đồng tình với Gia Linh.
“Nhỡ đâu đó là mưu kế của vị Thánh Vương đó thì sao? Cố tình đi ít người để quần hùng nghĩ rằng đó không phải bảo vật xuất thế dẫn đến chủ quan”
Trưởng lão khác phản bác.
“Cũng có lý!”
“Vậy thì ta cũng nên cho người đến đó xem sao. Dù là sai còn hơn là chậm chân”
“Các trưởng lão để ta và một vài vị đường chủ đi chuyến này. Đã lâu rồi ta cũng không ra ngoài. Các vị cứ chuẩn bị sắn sàng. Nếu là bảo vật thật, ta sẽ báo tin để tông môn hành động”
Gia Linh liền xung phong.
“Vậy được, để tiểu thư ra ngoài chuyến này”
Đại trưởng lão Tiên Gia Kiếm, ngồi trên ghế trưởng môn, gật đầu phân phó. Trưởng môn bế quan đột phá, mọi quyền điều hành được giao cho ông ta. Đây là một Thánh Vương Địa Giai.
“Cảm ơn đại trưởng lão” Gia Linh chắp tay thi lễ rồi quay người đi ra ngoài cùng tên đệ tử báo tin…
“Tiên Gia Kiếm cũng xuất động binh mã!”
“Từ Gia cũng đến rồi”
“Dâm nữ của Điện Quỳnh Hư dẫn theo đệ tử tiến về Đại Lâm Hoàng Ma, mau đến ngắm giai nhân”
“Nghe nói Tống Thần Mõm đã lên đường, không biết lần này có ăn thiệt thòi nữa không vì ta nghe là tiểu thư Gia Linh cũng đang tiến về Đại Lâm Hoàng Ma”
“Vậy à? Sao ngươi biết?”
“Chính mắt thằng hàng xóm của bà bán bánh bao bên cạnh ông chú hàng nước đầu xóm kể lại là Song Lân Chiến Xa đã rời khỏi Tiên Gia Kiếm”
“Ái chà, mang cả Song Lân Chiến Xa đi cơ à! Vậy thì đúng là tiểu thư Gia Linh rồi. Để xem kịch hay diễn ra như thế nào”
Khắp hang cùng ngõ hẻm ở Nam Nhân Châu, đâu đâu cũng xì xào bàn tán về sự kiện ở Đại Lâm Hoàng Ma.
Chẳng ngờ, hai thầy trò Bạch Như Sương và Kim Thiềm Tử xông vào vùng lõi của Đại Lâm Hoàng Ma lại gây nên kinh động lớn như vậy.