Vài canh giờ trôi qua, lượng yêu khí mà Kim Thiềm Tử hấp thu được từ bọn khỉ đã vơi đi một nửa nhưng mà 8 cung vẫn chỉ bong tróc được một chút.
Hắn lúc này tập trung hết sức, khua động yêu khí, dồn dập t·ấn c·ông vào 8 cung với tốc độ nhanh hơn gấp đôi. Hắn nhắm vào những mảng bong tróc, muốn từ đó đánh rộng ra.
Bọn khỉ thủ lĩnh chờ đợi một hồi, chỉ thấy Kim Thiềm Tử ngồi đó, hai mắt nhắm nghiền, mồ hôi đổ ra như tắm, cũng không có công kích gì.
Vài con bắt đầu nhặt cành cây, ném tới trước mặt hắn. Không có lôi hoả công kích, bọn chúng bắt đầu gào thét, doạ dẫm.
Ở phía bìa rừng, các môn phái bắt đầu tập trung quân số, phân chia nhiệm vụ.
Gia Linh ngồi trong Song Lân Chiến Xa, khuôn mặt ngưng trọng, quét mắt nhìn bốn phía.
Các cường giả khác cũng thận trọng nhìn về Song Lân Chiến Xa.
“Thư tiểu thư, khi nãy bên trong rừng Thiết Mộc có chấn động, năng lượng phát ra là đòn t·ấn c·ông cấp Thánh Vương”
Một đệ tử thuộc nhóm trinh sát báo cáo.
“Thánh Vương công kích lũ khỉ ở rừng Thiết Mộc à?”
Gia Linh nhíu mày suy nghĩ. Rừng Thiết Mộc xưa nay ít có công kích cấp độ này. Những đế quốc muốn lấy lá cây về làm hộ giáp cho binh sỹ thường là kéo quân đi thu hoạch rất đông.
“Không hiểu vị Thánh Vương này làm gì ở rừng Thiết Mộc”
“Báo cáo!”
Ngay lúc đó, một trinh sát khác cũng xông tới.
“Nói đi!”
“Nhóm trinh sát báo về, khu vực rừng Tử Trúc phát hiện giao đấu cấp độ Thánh Vương!”
Gia Linh lại nhăn trán. Rừng Tử Trúc nằm sâu trong vùng lõi Đại Lâm Hoàng Ma, cách rừng Thiết Mộc không xa. Ở đây mọc toàn những cây trúc tím, cao lớn hàng chục mét, là nơi ở của đám tử xà.
Tử xà sống ở đây đều là những con rắn khổng lồ, Thánh Vương cũng ngại đụng vào chúng.
“Như vậy là có đến 2 vị Thánh Vương ở trong vùng lõi?” một đường chủ dưới trướng nhận định.
“Không đoán già đoán non nữa, toàn quân xuất phát!”
Gia Linh ra lệnh.
“Grao!”
Đôi kỳ lân chồm lên hung hãn đoạn phá không mà đi, để lại phía sau một vệt lửa dài.
“Lên!”
Các đệ tử Tiên Gia Kiếm đồng loạt xuất kiếm, bay theo Song Lân Chiến Xa.
“Tiên Gia Kiếm động thủ rồi, mọi người đi thôi”
Các môn phái khác truyền ra mệnh lệnh xuất phát.
Bìa rừng Đại Lâm Hoàng Ma rung động kịch liệt vì hàng ngàn người của nhiều môn phái đồng loạt xuất động.
Chỉ một loáng sau, khu vực bìa rừng đã trở nên yên tĩnh như nó vốn như vậy.
Đoàn người hung hăng xông vào, khí thế ngập trời khiến cho một mảnh yên tĩnh của Đại Lâm Hoàng Ma trở nên rung động. Quái thú, ma vật cấp thấp sợ hãi chạy trối c·hết.
Tại rừng Tử Trúc, Bạch Như Sương đứng trên một ngọn trúc mỏng manh, phía sau lưng 6 đạo bạch quang cuồn cuộn bốc lên, đu đưa trong gió, khí thế của nàng tràn ngập xung quanh.
Bốn phía xung quanh, những con Tử Xà khổng lồ toàn thân tím đen đang ngóc đầu lên, hung dữ kêu lên phì phì. Những chiếc lưỡi khổng lồ thò ra thụt vào.
Ở dưới đất, một vùng tử trúc b·ị đ·ánh gãy, nằm đè lên nhau.
Bạch Như Sương vươn hai tay thon, phút chốc bàn tay như mọc ra một bao tay với ngón dài sắc nhọn như kiếm.
Vút một tiếng, 6 đạo bạch quang phía sau căng lên như có gió rồi hung hãn đập xuống một con tử xà khiến toàn thân nó rung lên rồi đổ ầm xuống đất.
Bạch Như Sương quay người, chớp mắt đã xông tới con Tử Xà khác, 5 móng tay vươn ra, vồ về phía nó.
Xoạt xoạt… huyết nhục bắn tung lên, tử xà không kịp kêu, thân thể đã bị cắt thành mấy mảnh, rơi lả tả xuống đất.
Những con Tử Xà khác thấy một màn này thì bản nămg sinh tồn trỗi lên mạnh mẽ, cúp đuôi mà chạy.
Nhưng mà chỉ kịp quay đầu đã thấy đại trảo từ trên cao vồ xuống, thân thể cũng bị cắt thành 5 miếng.
Chỉ một thoáng, xung quanh đã trở nên im lặng, chỉ có gió thổi lào xào trên cành trúc. Bạch Như Sương đứng giữa xác mấy con rắn, đôi mắt nhắm lại, ngực phập phồng hô hấp.
Những viên nội yêu đan từ đám tử xà bay khỏi thân xác chúng, tiến về phía Bạch Như Sương. Nàng ta vươn tay chộp lấy rồi đưa hết chúng vào miệng.
Khi nội yêu đan của bọn Tử Xà bị nàng nuốt xuống, cơ thể Bạch Như Sương như bứng lên một ánh sáng chói lọi, phía sau mờ ảo xuất hiện thêm một đạo bạch quang.
“Vẫn chưa đủ để thành thất vĩ”
Bạch Như Sương tự nói rồi nhìn về dãy Hoàng Ma Sơn, trong lòng xuất hiện nhiều suy nghĩ.
Uỳnh uỳnh…
Ngay lúc này, mặt đất đột nhiên rung chuyển dữ dội, Bạch Như Sương nhanh như chớp phóng lên ngọn tử trúc.
Một bóng đen như che hết đại địa, ập xuống nơi nàng vừa đứng.
“Grao!”... tiếng gầm khủng kh·iếp vang lên, một cái thân hình khổng lồ vươn lên, chằm chặp nhìn Bạch Như Sương. Hai mang bè ra, lưỡi dài phì phì thò ra, quẫy mạnh trong không khí.
“Nguy!”
Bạch Như Sương kêu lên, rồi không nói không rằng, hoá thành một đạo bạch khí, phóng v·út đi.
Con mãng xà cực lớn lao thân trước xuống mặt đất, thân hình trườn đi trên đất, quyết tâm đuổi theo Bạch Như Sương.
Cây cối trên đường nó di chuyển bị đè nát bấy, tạo nên một con đường lớn.
Bạch Như Sương lấy hết tốc lực, bỏ chạy thục mạng. Con rắn này, không thể động vào được.
“Cuồng Phong Linh Xà làm sao lại xuất hiện ở đây?!” vừa chạy, Bạch Như Sương vừa hốt hoảng ngẫm nghĩ.
Cuồng Phong Linh Xà vốn là hung thú của Đại Lâm Hoàng Ma, cường giả Thánh Vương Thiên Giai gặp nó còn phải nhường đường.
Loại này vốn sống tại Hoàng Ma Sơn, chưa bao giờ thấy xuấy hiện tại nơi này. Vậy mà tự nhiên lại bò ra đây.
Pháp lực của Bạch Như Sương hiện tại không đủ để đỡ nổi 10 đòn của con quái vật này. Vì vậy chuồn là thượng sách.
Nhưng mà con quái đùng như tên gọi, di chuyển nhanh như cuồng phong. Chớp mắt đã gắt gao theo phía sau Bạch Như Sương.
Nếu mà so với thời điểm đỉnh cao của yêu đế Bạch Như Sương thì con rắn này cũng chỉ là chút phiền toái nho nhỏ nhưng mà hiện tại thì sẽ không có cơ hội sống sót.
Khoảng cách giữa Bạch Như Sương và Cuồng Phong Linh Xà ngày càng gần, cho dù nàng có tung hết pháp lực ra để chạy trốn.
“Ô!” Cuồng Phong Linh Xà đột nhiên há to chiếc miệng, không khí xung quanh như bị nó thôn phệ, kịch liệt rút vào bên trong.
“Không xong rồi!” Bạch Như Sương thấy tốc độ của mình đột ngột suy giảm, những luồng không khí phía trước ào ào cuốn về phía sau thì kinh hô.
Nhưng nàng không có nhắm mắt chịu c·hết. Đại Chỉ Hoàn loé sáng trong tích tắc.
Ngay lập tức một tấm khiên khổng lồ rơi xuống từ không trung. Tấm khiên sừng sững như núi, nặng cả ngàn cân, lao thẳng xuống đầu Cuồng Phong Linh Xà.
“Cốp” một tiếng trầm thấp mà tinh tuý, tấm khiên sừng sững một chữ “Trấn” phía trước cắm xuống đầu con rắn khổng lồ, đè nó xuống mặt đất.
Ngay lập tức, cuồng phong tắt lịm, Bạch Như Sương không có thong thả xem, tốc độ cực nhanh vọt chạy đi.
Tấm khiên kia đập xuống, chỉ là ngăn cản con quái vật một chút mà thôi.
Bình…bình…bình… Cuồng Phong Linh Xà hung dữ đập nát tấm khiên khổng lồ kia thành sắt vụn rồi ngóc đầu lên, phóng đi, tiếp tục truy đuổi.
Khoảng cách lúc này được kéo dãn ra đáng kể. Nhưng mà Bạch Như Sương vẫn chưa thoát được khỏi tầm truy đuổi của con rắn.
Toàn thân con rắn toả ra những đạo hắc khí cuồn cuộn đẩy thân hình của nó vun v·út lao về phía trước.
Bạch Như Sương vừa cố sức chạy trốn vừa lục lọi trong nhẫn trữ vật để tìm pháp bảo có thể đối phó với Cuồng Phong Linh Xà. Nhưng mà, đống pháp bảo Vương cấp nàng có trong tay chưa chắc đã có thể ngăn cản được con quái vật kia.
Cuồng Phong Linh Xà là thế nào? Thánh Vương Thiên Giai thấy nó còn phải nhường đường vậy thì một Thánh Vương như Bạch Như Sương cầm pháp bảo Vương cấp đại chiến một trận thì cũng chỉ là kéo dài chút mạng sống, lấy câu “Dùng trứng chọi đá” để mà hình dung.
Muốn chém g·iết Cuồng Phong Linh Xà, dùng pháp bảo Vương cấp cũng được nhưng mà Bạch Như Sương ít nhất phải bước một chân vào Thánh Đế. Nói cách khác, Cuồng Phong Linh Xà có pháp lực tương đương với một Thánh Vương Thiên Giai đại viên mãn.
Trong nhẫn trữ vật của Bạch Như Sương cũng có vài kiện pháp khí Đế cấp nhưng mà tu vi hiện tại của nàng không thể dùng được. Nếu cố sức sử dụng thì chắc chắn bị pháp bảo cắn trả, không c·hết cũng trọng thương.
Ngày trước, có một vị Thần Vương Thiên Giai vì bảo vệ tông môn đã tế ra bảo vật Đế cấp, muốn chém g·iết địch nhân. Nhưng mà bảo vật vừa hiện, uy lực của nó bộc phát khiến cho vị Thần Vương kia nổ tung thành một cơn mưa máu…
Khoảng cách ngày càng bị thu hẹp, Bạch Như Sương cảm nhận được mọi thứ xung quanh mình đang bị hút về phía Cuồng Phong Linh Xà, tốc độ của nàng ngày càng chậm lại.
“Vậy thì chiến một phen!” Bạch Như Sương quyết định ứng chiến bởi có chạy cũng không thể thoát được.
Phần phật…
Từ trong nhẫn trữ vật, 5 luồng ánh sáng đủ màu sắc phóng ra hung mãnh, tạo thành 5 cây cờ khổng lồ, phần phật bay trong gió.
“Ngũ hành kỳ trận!” Bạch Như Sương quát lớn, 5 lá cờ tỏa phát quang đại thịnh, mỗi màu tượng trưng cho một nguyên tố: Kim, Thủy, Hỏa, Thổ.
“Vây!”
Bạch Như Sương tiếp tục quát to, 5 lá cờ khổng lồ hóa thành các đạo ánh sáng, lao về phía Cuồng Phong Linh Xà, vây lấy con quái vào trong trận pháp.
“Ình” một tiếng rung chuyển trời đất, Cuồng Phong Linh Xà như đụng phải bức tường vô hình khiến nó bật về phía sau, thân hình khổng lồ rơi xuống đất khiến một mảng rừng bị đè nát.
Bên trên đầu con quái, 5 lá đại kỳ rực sáng, chia nhau sừng sững ở 5 phương vị mà nếu nối chúng lại sẽ tạo thành hình dáng một ngôi sao 5 cánh. Ở ngay chính giữa ngôi sao, là nơi Cuồng Phong Linh Xà bị bao vây.
Bạch Như Sương chân đạp hư không, nháy mắt đã đến đứng bên cạnh đại kỳ màu vàng có chữ Kim lấp lánh.
Nàng hai tay bắt quyết, mắt phượng trừng trừng nhìn xuống Cuồng Phong Linh Xà, miệng xinh lẩm bẩm đọc chú ngữ thôi động trận pháp.
Đại kỳ chữ Kim rực sáng, chiếu thẳng lên trời. Bốn đại kỳ còn lại cũng rùng rùng chuyển động như đáp lại lời kêu gọi.
Thương khung như bị rạch ra, một thanh kiếm khí hoàng kim chầm chậm thò ra, được bao bọc bởi những tia lửa xanh, đỏ, trắng, nâu tượng trưng cho lửa, nước và sấm sét. Thanh kiếm uy mãnh giữa trời, khí thế hung hãn, ẩn chứa uy lực khó bì.
“Grao!”
Cuồng Phong Linh Xà giận dữ ngóc đầu nhìn kiếm khí, đôi mắt rực đỏ.
“Chém!”
Bạch Như Sương gào lên giữa trời, kiếm khí khổng lồ vung lên cao rồi ầm ầm bổ xuống Cuồng Phong Linh Xà. Con quái điên cuồng thu mình lại rồi cũng lao lên, đường đường chính chính đón nhận kiếm khí chém xuống.
Một kiếm chém xuống, đại địa băng liệt, thiên khung sụp đổ. Một kiếm ẩn chứa sức mạnh kinh hồn.
“Uỳnh” một tiếng, Đại Lâm Hoàng Ma rung chuyển dữ dội. Một cột khói khổng lồ bốc lên tận trời xanh.
“Chuyện gì vậy?” các nhân sỹ Nam Nhân Châu đang phi hành tiến vào vùng lõi Đại Lâm Hoàng Ma kinh hoàng nhìn về phía xa, một cột khói khổng lồ bốc lên dữ dội.
“Cái này nếu lão phu không nhầm thì đó là do Ngũ Hành Kỳ Trận. Vừa rồi thiên không xuất hiện kiếm khí hung mãnh, là do kỳ trận này tạo thành”.
Một lão giả ngồi trên hồ lô, híp mắt nói.
“Ngũ hành kỳ trận?!”
Một đệ tử tròn mắt hỏi.
“Đúng vậy, Ngũ Hành Kỳ Trận vốn là trận pháp có tiếng của Ngũ Hành Phái nhưng mà mấy chục năm trước đã bị Yêu Đế Bạch Như Sương c·ướp mất. Ngũ Hành Phái cũng bị Yêu Đế hủy diệt tông môn”
Lão giả nói.
“Ra là thế!”
Tên đệ tử trẻ gật gù.
“Yêu Đế 10 năm trước đã bị Thiên Cung tiêu diệt, bây giờ lại xuất hiện Ngũ Hành Kỳ Trận, phải chăng…”
Một đường chủ thắc mắc
“Cũng có lý. Bạch Như Sương bị tiêu diệt, Hồ quốc cũng nát dưới gót chân các đại môn phái. Theo ta có thể là một môn phái nào đó đã chiếm được tiện nghi, hôm nay đem ra thi triển tại Đại Lâm Hoàng Ma”
Lão giả đưa ra phán đoán.
“Trưởng lão nói phải!”
Chúng đệ tử xung quanh gật gù.
“Thôi, mau mau tới đó xem thế nào”
Lão giả thúc giục.
Chấn động vừa rồi khiến cho toàn bộ nhân sỹ có mặt tại Đại Lâm Hoàng Ma phải xôn xao. Tất cả đều dốc hết tốc lực, cấp tốc phi hành về phía rừng Tử Trúc với hy vọng chiếm được chỗ tốt nếu thực sự có bảo vật xuất thế.
0