Bạch Như Sương đứng trên đám bụi khói, ánh mắt thận trọng nhìn xuống phía dưới. Xung quanh nàng, 5 lá cờ vẫn căng gió, phần phật bay.
Một kiếm kia chém xuống, phía dưới đất đá, cây cối nát thành bụi phấn.
“Vút!”...
Từ trong đám bụi khói, chiếc đuôi khổng lồ đột ngột quất lên, nhắm hướng Bạch Như Sương. Đôi mắt chớp động, Bạch Như Sương lắc người, hóa thành một hư ảnh, tránh thoát.
Tốc độ quất đuôi quá nhanh, tuy tránh thoát được đòn đánh trong gang tấc nhưng mà kình lực kéo theo lại khiến Bạch Như Sương bị hất văng. Nàng chao đảo, rơi xuống như diều đứt dây.
“Rống!”
Cuồng Phong Linh Xà vọt lên khỏi mặt đất, lộ ra cái đầu khổng lồ, gắt gao nhìn về phía Bạch Như Sương. Trên đỉnh đầu, một vết cắt sâu tách đôi lớp da thịt cứng như thép nguội, để hở lớp xương sọ trắng hếu. Máu từ viết thương ồ ồ chảy ra. Một kiếm vừa rồi đã khiến con quái b·ị t·hương nhưng không gây nguy hiểm gì cho con quái.
Nếu mà Bạch Như Sương ở vào tu vi Yêu Đế như trước đây, một kiếm vừa rồi hoàn toàn có thể tiễn Cuồng Phong Linh Xà về với tổ tiên. Nhưng mà đáng tiếc, tu vi hiện nay của nàng mới chỉ là Thánh Vương Địa Giai, kết hợp với Ngũ Hành Kỳ Trận cũng chỉ chém b·ị t·hương Cuồng Phong Linh Xà. Nhưng như vậy thì cũng là quá khủng kh·iếp rồi bởi so tu vi, Bạch Như Sương còn kém Cuồng Phong Linh Xà ít nhất 1 tiểu cảnh giới.
Lúc này, Bạch Như Sương cố giữ ổn định, hai tay bắt quyết, miệng hô lớn: “Hãm”
5 lá đại kỳ căng gió, phần phật bay, phóng ra những luồng ánh sáng đủ màu sắc, đan lại với nhau, tạo thành một tấm lưới cực lớn, chụp xuống Cuồng Phong Linh Xà.
Tấm lưới khổng lồ chụp xuống, đại kỳ chữ “Thủy” rực sáng, kèm theo đó là những tiếng răng rắc, không gian tràn ngập hàn khí, nhiệt độ đột ngột giảm xuống nhanh chóng, hơi băng tỏa ra như sương khói, bao trùm quanh Cuồng Phong Linh Xà.
Con quái há miệng rú lên trước khi toàn bộ tấm lưới chụp xuống, biến thành một núi băng khổng lồ, đông đá Cuồng Phong Linh Xà bên trong.
Bạch Như Sương mồ hôi lấm tấm trên trán, hô hấp có vẻ nặng nề hơn. Việc vận hành Ngũ Hành Kỳ Trận đã khiến yêu lực của nàng giảm sút nhanh chóng. Nàng nhìn vào núi băng khổng lồ đang hung hãn tỏa ra những luồng hàn khi với ánh mắt thận trọng.
“Mau đi khỏi chỗ này!” Bạch Như Sương tự nhủ, định quay người chạy trốn thì tiếng răng rắc vang lên từ núi băng.
“Grao!”
Tiếng con quái rống lên giận dữ vang lên. Âm ba cuồn cuộn như sóng làm rung chuyển cả một vùng rộng lớn, cây cối, yêu thú hoảng sợ chạy loạn.
“Uỳnh!”
Núi băng trong chớp mắt vỡ thành hàng triệu mảnh, bắn tung tóe ra bốn phương tám hướng. Bạch Như Sương không kịp né tránh, lập tức bị nhiều mảnh băng vỡ đập vào thân thể khiến nàng chỉ á lên một tiếng rồi theo lực bị đẩy bay.
Cuồng Phong Linh Xà rũ người mãnh liệt, không gian tràn ngập mảnh băng vụn như một cơn mưa đá lớn, rào rào trút xuống mặt đất.
Con quái đánh mắt tìm kiếm kẻ thù, nó nhận ra Bạch Như Sương đã đáp xuống một bãi đất, cơ thể b·ị t·hương vài chỗ, máu thấm đỏ y phục. Nàng nhìn về con quái, ánh mắt vô cùng tức giận xen lẫn lo lắng.
“Phì…phì..!”
Cuồng Phong Linh Xà banh rộng hai mang khiến nó trở nên càng hung dữ. Chiếc lưỡi khổng lồ thò ra thụt vào càng khiến con quái thêm độ nguy hiểm.
“Uỳnh!” chiếc đuôi khổng lồ đập mạnh xuống đất, toàn bộ cơ thể con quái như một chiếc lò xo nén chặt rồi bật ra, nó lao người về phía Bạch Như Sương. Nhìn kỹ, tốc độ của Cuồng Phong Linh Xà cũng có vẻ chậm lại bởi nó cũng đã hao tổn sức lực để đối phó với những pháp bao của Bạch Như Sương
Bạch Như Sương nhìn con quái lao đến một cách hung hãn thì hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh, từ sau lưng, 6 thanh bạch kiếm đột ngột hiện ra, xòe như quạt, tỏa sắc chói lòa. Nàng biết hiện giờ có chạy cũng không thoát.
“Tới đây!” Bạch Như Sương lẩm bẩm, toàn thân thủ thế, một chiêu này sẽ quyết định mạng sống của nàng.
Ngay lúc này, nàng đột nhiên cảm nhận được một luồng sức mạnh đang lao đến. Bạch Như Sương khẽ quay mặt, nhìn sang.
“Sư phụ!”
Tiếng nói quen thuộc vang lên. Nàng tròn mắt nhìn hắn.
Kim Thiềm Tử lao đến với một tốc độ mà hắn cho là nhanh nhất có thể.
“Dùng cái này!”
Hắn gào lên rổi vung tay, ném về phía nàng một vật.
Bạch Như Sương trong chớp mắt nhìn rõ cái vật mà Kim Thiềm Tử ném ra.
“Lôi hỏa trận pháp!” Bạch Như Sương reo lên trong lòng. Trong tích tắc, nàng hiểu mình cần làm gì.
Nhanh như chớp, tay thon vươn ra, nắm lấy “Lôi hỏa trận pháp”. Rồi cùng nhanh như chớp, nàng khua động yêu lực trong cơ thể. Nội yêu đan hung hãn phóng ra yêu khí, bao trùm lấy “Lôi hỏa trận pháp” khiến nó sáng lên rực rỡ.
“Grao…grao!!!”
Cuồng Phong Linh Xà lúc này đã phóng tới rất gần. Nó há to cái miệng khổng lồ, hai ranh nanh vươn ra, sắc như bảo kiếm.
“Diệt!”
Bạch Như Sương gầm lên hung hãn. Toàn thân nàng rung động kịch liệt, y phục căng gió, tóc đen bay múa trong không trung. Phía sau, 6 thanh bạch kiếm rùng rùng chuyển động, ào ạt xông vào “Lôi hỏa trận pháp” như tiếp thêm năng lượng cho nó.
Ùng…oảng…phừng…
Bên trên Cuồng Phong Linh Xà đột nhiên mây đen từ đâu kéo đến kìn kìn…Đất dưới chân như nứt ra, bốc lên những ngọn lửa hung hãn như dưới địa ngục.
“Xoạt…oàng…oàng….ùng…!”
Hàng loạt những t·iếng n·ổ vang lên, kèm theo những luồng lôi điện chói lòa giáng thẳng xuống thân hình khổng lồ của Cuồng Phong Linh Xà.
“Grao!”....
Con quái gào lên đau đớn, cơ thể cứng đờ như khúc gỗ rồi rơi thẳng xuống mặt đất. Ngọn lửa địa ngục phía dưới điên cuồng túm lấy tấm thân khổng lồ của nó, như một đại thủ vồ chặt lấy Cuồng Phong Linh Xà.
Lửa cháy phía dưới, lôi điện ào ạt phía trên phóng xuống. Cuồng Phong Linh Xà quằn quại ở giữa biển lửa và sấm sét.
Kim Thiềm Tử đáp xuống đứng cạnh Bạch Như Sương, đôi mắt mở to, miệng há hốc nhìn lôi hỏa trận đang h·ành h·ạ con quái. Uy lực của trận pháp này so với lúc hắn đánh bầy khỉ thì như cống rãnh so với đại dương. Đây mới là uy lực thật sự của trận pháp khi vào tay cao thủ…
“Công kích cấp Thánh Đế!”
Gia Linh ngồi trong Song Lân Chiến Xa, cấp tốc bay về phía rừng Tử Trúc nhíu mày, khẽ nói.
“Lại có một vị Thánh Đế xuất hiện ở đây?”
Đường chủ phi hành bên cạnh kêu lên.
“Toàn quân dừng lại!”
Gia Linh từ trong xe, truyền lệnh cấp tốc.
Lập tức hàng trăm đệ tử, đường chủ, trưởng lão của Tiên Gia Kiếm dừng lại, nhìn về phía rừng Tử Linh.
Nhìn từ xa, chỉ thấy một đám mây đen đang điên cuồng giáng xuống mặt đất những luồng sét hung hãn.
“Tất cả dừng lại!”
Các môn phái khác đang phi hành tiến đến cũng đồng loạt đình chỉ di chuyển, đứng ở xa quan sát.
“Thánh Đế!”
“Là vị Thánh Đế nào?”
“Oa…oa…may mà dừng lại kịp, chọc vào tồn tại cấp Thánh Đế thì cái mạng nhỏ này e là khó giữ”
Những tiếng xì xầm to nhỏ vang lên. Trên nền trời, hàng ngàn nhân sỹ như những chấm đen bất động, tất cả đều hướng về rừng Tử Trúc đằng xa. Tất cả đều run rẩy chiêm ngưỡng cơn mưa sét đang ào ạt giáng xuống mặt đất.
“Tiểu bối Gia Linh từ Tiên Gia Kiếm, xin được đảnh lễ tiền bối từ xa. Thay mặt thân phụ Gia Huân và các trưởng lão vấn an tiền bối!”
Từ trong Song Lân Chiến Xa, Gia Linh bước ra ngoài, chắp tay hướng về phía rừng Tử Trúc, truyền âm. Thanh âm rõ ràng, mạch lạc ẩn chứa sự cung kính nhưng cũng đầy khí thế khi nhấn mạnh vào 3 tiếng “Tiên Gia Kiếm”.
Một vài tu sỹ nhiều kinh nghiệm nghe qua liền hiểu tiểu thư nhà họ Gia này quả thực là thâm sâu khó đoán, tuy tuổi còn trẻ mà cách ứng xử đã vô cùng điêu luyện.
Đáp lại nàng là một sự im lặng.
“Mộng Hương Đào, Phó Điện chủ Quỳnh Hư Điện xin bái kiến tiền bối!”
Hương Đào xuống kiệu, thân hình lả lướt bước đi thướt tha giữa thinh không rồi khẽ cúi người thi lễ, đoạn cũng dùng truyền âm, nói vọng tới. Âm điệu cung kính nhưng cũng không thiếu đi sự lả lơi.
“Tiểu bối Từ Hạo, xin vô phép thay mặt Từ Gia khấu kiến trưởng bối!”
Từ Hạo nhẩy xuống khỏi phượng hoàng, bước tới mấy bước, cúi người chào hỏi.
Tiếp sau, tất cả các phái đều cung kính đảnh lễ từ xa, hướng về phía rừng Tử Trúc. Nhưng mà, đáp lại họ chỉ là sự im lặng cùng tiếng sấm sét ầm ì giáng xuống.
Sự im lặng khiến cho bầu không khí trở nên căng thẳng. Tất cả đều hồi hộp và tràn ngập một nỗi sợ hãi bởi vì vấn an một đại năng mà không được phản hồi, có thể đồng nghĩa với việc vị cường giả này đang…khó chịu.
Tất cả nhân sỹ ở đây, cảnh giới cao nhất là Thánh Vương Địa Giai mà tồn tại mơ hồ kia lại là Thánh Đế. Một đập của Thánh Đế kia cũng có thể tiễn toàn bộ những tu sỹ có mặt ở đây về chầu diêm vương.
Nhưng mà thật ra là toàn bộ những nhân sỹ ở đây cũng chưa bao giờ gặp một vị Thánh Đế. Cũng chưa thấy một vị Thánh Đế hàng thật giá thật nào ra tay bởi vậy khi nhìn thấy đòn công kích từ trận pháp kia ở cấp Thánh Vương Thiên Giai thì ngộ nhận rằng do đại năng cấp Thánh Đế thi triển.
Thành ra tất cả đều không dám tiến lên mà đứng từ xa đảnh lễ. Tồn tại lớn như Tiên Gia Kiếm còn phải cung kính như vậy thì các môn phái nhỏ phía sau, có cho thêm tiền cũng chẳng dám thể hiện.
Tu sỹ cấp Thánh Để ở trong Tam Châu này không rõ có bao nhiêu vị nhưng mà chắc chắn là không thể nhiều hơn 10 đầu ngón tay. Những đại năng như vậy cũng không mấy khi xuất đầu lộ diện nên một khi thò đầu ra thì chắc chắn sẽ là chuyện lớn.
Ở Nam Nhân Châu, nghe nói có 5 vị Thánh Đế, Quỷ Thường Châu có 3 vị và Bách Yêu Châu có 2 vị.
Ngược thời gian về khoảng gần 200 năm trước, Yêu Đế Bạch Như Sương dẫn chúng yêu càn quét Tam Châu, đã có rất nhiều vị Thánh Đế ngã xuống trong trận đại chến được gọi là “Đồ Đế Đại Chiến”. Sau trận này, các đại phái liền cầu cứu Thiên Cung rồi dẫn đến việc Long Quân dẫn Thiên binh thiên tướng hạ phàm mấy chục năm trước.
Không rõ vì sao lại diễn ra “Đồ Đế Chiến” nhưng mà trận chiến này đã khiến nguyên khí của Tam Châu hao tổn không ít. Nhiều đại phái sau trận này thiệt hại nặng nề phải tuyên bố phong bế sơn môn, lánh xa khỏi tranh đoạt trong thiên hạ.
Lúc này, trận pháp đã thi triển xong, mây đen tan dần, nhìn từ xa, rừng Tử Trúc là một mảnh tĩnh lặng.
“Chúng ta có tiến lên không tiểu thư?”
Một lão giả có vẻ thận trọng hỏi Gia Linh. Nàng ta im lặng, thần thức cũng không dám mở ra để dò xét về phía rừng Tử Trúc. Gia Linh như vậy, những tu sỹ các lộ xung quanh cũng thế, không ai dám mở thần thức để dò xét về phía rừng Tử Trúc bởi nếu chẳng may chọc giận vị Thánh Đế kia thì rất có thể sẽ thân nát, đạo tan…
Thánh Đế là ai mà những con sâu cái kiến dám dùng thần thức để dò xét hành tung? Nếu làm liều, cái giá phải trả vô cùng đắt. Bởi vậy, đám người chỉ im lặng quan sát, không một ai dám thi triển bất cứ công phu nào.
Rừng Tử Trúc lúc này trở nên im lặng. Một khoảnh rừng lớn đã thành bình địa, đất đai cháy đen. Cuồng Phong Linh Xà nằm đó, thân hình to như quả núi trải ra, đôi mắt con quái trợn ngược lộ ra lòng trắng, miệng nó há to, cái lưỡi khổng lồ vắt qua một bên…
“Nó…c·hết chưa?”
Kim Thiềm Tử nhìn con quái, thận trọng hỏi.
Bạch Như Sương khuôn mặt trắng bệch, mồ hôi túa ra, khẽ lắc đầu. Lôi Hỏa Trận Pháp trên tay bỗng tan thành tro, bay theo một cơn gió. Toàn bộ sức lực của nàng đã dồn vào trận pháp khiến nó vượt quá sức chịu đựng, liền tan ra như mây gió….Một pháp bảo hiếm có cứ thế bị hủy đi.
“Đi…mau đi khỏi đây!”
Nàng lắp bắp, cơ thể dường như không còn chút sức lực, quỵ xuống.
Kim Thiềm Tử nhanh như chớp, lao đến bên cạnh, đỡ nàng, không quên kêu lên: “Sư phụ!”
Nàng lả đi trong vòng tay hắn, chỉ kịp thốt lên: “Không sao…đi..mau!”
Kim Thiềm Tử cũng không có nhiều lời, bế nàng trong tay, hóa thành một đạo hư ảnh, thoát ly khỏi rừng Tử Trúc, thoát ly khỏi Đại Lâm Hoàng Ma. Hiện nay sư phụ như vậy, Kim Thiềm Tử cũng không có tâm trạng nào để ở lại đây. Quan trọng bây giờ là tìm một nơi an toàn để Bạch Như Sương hồi phục công lực.
0