Hàng ngàn tu sỹ bàng hoàng nhìn dị biến đang xảy ra trước mắt mình. Xác con Cuồng Phong Linh Xà nứt dần, nứt dần. Từ trong các vết nứt, những đạo ánh sáng chiếu ra mãnh liệt, kèm theo đó là những tiếng gầm khủng bố.
Răng rắc…
Lớp vỏ ngoài dày và cứng như thép nguội của Cuồng Phong Linh Xà mãnh liệt vỡ ra, rơi xuống đất. Từ bên trong, ánh sáng dần dịu đi.
“Cái…cái gì vậy?”
Một tu sỹ trẻ tuổi run rẩy hỏi
Nhưng đáp lại y là một sự im lặng bởi vì những đồng đạo xung quanh cũng chẳng ai biết hiện tượng gì đang xảy ra nữa.
“Đây…là cái gì?”
Gia Linh thận trọng quan sát rồi hướng về vị trưởng lão được cho là có kinh nghiệm nhất tại đây mà hỏi.
Vị trưởng lão khuôn mặt già nua, râu tóc bạc trắng như cước, trên tay cầm một quải trượng đầu rồng. Lão cưỡi trên một đám mây ngũ sắc lung linh. Ánh mắt già nua của lão tập trung vào con Cuồng Phong Linh Xà, những nếp nhăn trên trán thỉnh thoảng co duỗi theo mỗi nhịp suy nghĩ…
“Cái..này…theo ta có thể là Cuồng Phong Linh Xà…lột lác!”
“Lột xác!?”
Những môn đệ Tiên Gia Kiếm xung quanh thảy đều xôn xao.
Cuồng Phong Linh Xà là hung thú Vương Cấp, chỉ có cường giả Thánh Vương Thiên Giai đại viên mãn trở lên là đủ sức để đương đầu với nó vậy mà giờ còn lột xác. Lột xác có nghĩa là tiến hóa, có nghĩa là hung thú này từ Vương Cấp sẽ bước lên Đế Cấp hoặc là thành tồn tại cao hơn cấp hiện tại. Như vậy cũng đủ để dọa người rồi.
Yêu thú không hóa hình tu luyện thì sẽ được chia thành những cấp như Yêu Thú Hoàng Cấp, Yêu Thú Vương Cấp, Yêu Thú Đế Cấp và cao nhất là Thánh Thú trong truyền thuyết.
Truyền thuyết Tam Châu kể rằng, từ thời đại hồng hoang, thiên hạ đã xuất hiện những Thánh Thú hết sức khủng bố là: Hỏa Long Thánh Thú, Kỳ Lân Thánh Thú, Phượng Hoàng Thánh Thú, Kim Quy Thánh Thú. Đây được coi là tứ linh của thiên địa. Ngoài 4 cái tên này, còn có vài tồn tại có thể sánh vai như Lạc Điểu Thánh Thú, Long Mã Thánh Thú, Đại Tượng Thánh Thú. Tất cả 7 Thánh Thú được gọi là Thất đại thánh thú…
Thánh Thú trong truyền thuyết có năng lực vô biên, một vị Chân Tiên cũng không thể nào so sánh được. Nhưng đó là truyền thuyết, còn hiện tại, một yêu thú đế cấp cũng đủ để náo loạn một phương rồi.
“Tiểu thư, theo ta thì nên rút khỏi đây. Cuồng Phong Linh Xà lột lác, đó không phải là chuyện tốt”
Vị trưởng lão đề nghị, thái độ có vẻ lo lắng.
Gia Linh nhấp nháy mắt phượng, trong đầu tính toán không ngừng rồi đột nhiên hô lớn: “Tiên Gia Kiếm, toàn quân nhanh chóng rút lui!”
“Ồ!”
“À”
“Chuyện gì vậy?”
“Tiên Gia Kiếm bỏ chạy rồi!”
“Ha ha, làm sao mà chống lại được liên minh này chứ”
Những tiếng ồ, à, châm biếm, trêu chọc vang lên từ phía trận doanh của liên minh khiến các đệ tử Tiên Gia Kiếm hết sức khó chịu.
“Tiên Gia Kiếm, hung hăng hiếu chiến, coi trời bằng vung, nhìn đồng đạo như cỏ rác mà lại bỏ chạy?”
Tán tu già, mặt nhăn như táo tàu thắc mắc.
Cái tên Tiên Gia Kiếm không phải chỉ xây dựng nên bằng uy danh của 3 vị Chân Tiên mà phái này còn khét tiếng bởi sự hiếu chiến, sẵn sàng “huyết chiến bát phương” để đạt được mục đích của mình.
Ở ngay đại môn của Tiên Gia Kiếm là một chữ “CHIẾN” đã sừng sững giữa trời đất hàng chục ngàn năm. Nghe nói, vị Chân Tiên thứ 2 của Tiên Gia Kiếm trước khi bước lên thiên khung đã khắc chữ này lên một khối thiết thạch cứng hơn thép nguội và đặt trước đại môn. Cho đến tận bây giờ, khối thiết thạch chứa dòng chữ đó vẫn tỏa ra bá khí ngút trời.
Một chữ “CHIẾN” đó đại biểu cho uy thế, khí phách của tất cả đệ tử Tiên Gia Kiếm hậu bối khi đi lại trên giang hồ…
Trở lại rừng Tử Trúc, còn chưa kịp bày tỏ thái độ, những đệ tử Tiên Gia Kiếm đã thấy Song Lân Chiến Xa xé rách nền trời, thoát ly khỏi khu vực. Các trưởng lão, đường chủ cũng cấp tốc chạy theo.
“Đi…đi mau…đã có lệnh từ tiểu thư!”
Một vài đệ tử mới quay đầu toan bỏ đi thì bỗng một tiếng rống khủng kh·iếp vang lên.
Chỉ thấy, lớp vỏ ngoài của Cuồng Phong Linh Xà rớt mạnh xuống đất, từ bên trong vọt lên trời một đạo ánh sáng xanh xét, khí thế vô cùng khủng kh·iếp.
“A!” một vài tu sỹ có tu vi thấp kém, bị tiếng rống làm cho vỡ đầu, cứ thế rơi xuống mặt đất mà c·hết.
Nền trời lấp lánh một dải xanh lam lấp lánh, xa xa vang tiếng rồng ngâm thấu tận thiên khung.
“Rồng!”
“Là Rồng ư?”
Gia Linh dừng xe, bước hẳn ra ngoài, nhìn về nền trời, nơi một hình bóng khổng lồ đang cô ngạo giữa thinh không, há miệng gầm lên những tiếng rung chuyển đất trời.
“Chưa phải chân long, chỉ là giao long!”
Trưởng lão bên cạnh Gia Linh nheo mắt nhìn, nói.
“Còn cách chân long một bước!”
Vị trưởng lão có nhiều năm kinh nghiệm tiếp tục.
Cách đó không xa, một con giao long thân hình khổng lồ, vảy xanh phủ kín, đầu rồng thân rắn, đầy đủ tứ chi đang há miệng gầm lên, dường như tỏ vẻ vui mừng. Nếu nhìn kỹ thì sinh vật này không có sừng. Nếu thêm cặp sừng thì nó sẽ đường đường chính chính trở thành rồng.
Hàng ngàn tu sỹ các lộ đôi mắt tròn xoe, ngắm nhìn giao long đang uốn lượn trên bầu trời.
“Đẹp quá! Lần đầu tiên ta nhìn thấy rồng!”
Một tu sỹ tấm tắc khen.
“Thực sự có rồng! Rồng không phải là truyền thuyết!”
Tu sỹ khác cảm thán.
Hóa ra lúc trước, Cuồng Phong Linh Xà chính là mượn trận pháp đó để tiến hành lột xác, tiến hóa từ rắn lên thành giao long, chính thức đặt một chân vào hình thái của chân long trong truyền thuyết.
“Ngao!”
Con giao long sau khi bay lượn mấy vòng trên không trung liền dừng lại, hướng đôi mắt hung hãn về phía phượng hoàng và kỳ lân rồi gầm lên dữ dội. Dường như nó đang thị uy, đang muốn chứng tỏ bản thân nó là chúa tể, muốn những yêu thú kia phải cúi đầu.
Toàn bộ những yêu thú của các tu sỹ có mặt tại rừng Tử Trúc đều hướng về phía Giao Long, thái độ sợ hãi. Trực giác của chúng báo hiệu, tồn tại kia không thể nào trêu vào được.
Phượng hoàng của Từ Hạo thể hiện ra một thái độ cung kính, chỏm lông trên đầu nó dượng lên, hai cánh xòe lớn, toàn thân khẽ cúi. Chỉ duy 2 con hỏa kỳ lân của Gia Linh là đáp lại giao long với thái độ khác.
Hai con kỳ lân trừng trừng đôi mắt, nhìn về giao long, hô hấp trở nên mạnh mẽ. Từ hai lỗ mũi, hơi thở trở nên nóng bỏng. Trong miệng đôi kỳ lân vang tiếng gầm gừ. Đứng trước sinh vật khủng bố kia, cả hai đều không tỏ ra sợ hãi.
Gia Linh liếc nhìn đôi kỳ lân, trong lòng trở nên lo lắng không thôi. Đành rằng đôi Hỏa Kỳ Lân này cũng là hung thú trong thiên địa, là tồn tại khủng bố cả ngàn năm nay, đã từng theo một vị Chân Tiên đánh đông dẹp bắc nhưng mà cũng không thể so sánh với Giao Long bởi đôi Kỳ Lân này cũng không phải là Kỳ Lân chân chính, chúng chỉ mang trong người huyết mạch của một trong Tứ Linh Thánh Thú thời hồng hoang.
Bởi vì huyết mạch Tứ Linh Thánh Thú ở trong hai con Hỏa Kỳ Lân kia còn rất mạnh nên đứng trước tồn tại cùng đẳng cấp, chúng nhất định không chịu cúi đầu. Không như con Phượng Hoàng của Từ Hạo, huyết mạch thượng cổ đã bị loãng đi rất nhiều, nên mới chịu cúi đầu thuần phục.
Thêm nữa, hai con kỳ lân này đã ở trong tông môn không biết bao nhiêu năm tháng, trải qua không biết bao nhiêu trận chiến sinh tử nên ý chí của Tiên Gia Kiếm đã ngấm sâu vào chúng.
“Grao!”
Hai con kỳ lân gầm lên, hướng về phía giao long với một thái độ hung hãn.
“Rống!”
Giao Long cũng lập tức đáp trả lại bằng một tiếng rống khủng kh·iếp, khiến cho đại địa run rẩy một phen.
“Yên!”
Gia Linh thấy thế, vội quát lên, đưa tay nắm lấy một lệnh bài nhỏ bằng hai ngón tay treo ở bên hông. Lệnh bài này chính là pháp bảo để điều khiển Song Lân Chiến Xa.
Hai con Kỳ Lân lập tức thu liễm lại sát khí nhưng vẫn không chịu yên, cơ thể lắc lư, hơi thở phì phò, dường như cũng không đồng tình với lệnh của chủ nhân.
“Đi mau!”
Gia Linh vội vàng ngồi vào trong xe, ra lệnh. Lập tức hai con Kỳ Lân tung vó, kéo cỗ xe bằng vàng, lao về phía trước. Toàn bộ đệ tử Tiên Gia Kiếm cũng đồng loạt bay đi.
“Grao!”
Ngay thời điểm Song Lân Chiến Xa vừa phá không bay đi, Giao Long gầm lớn, toàn thân bốc lửa, uốn mình một cái rồi như một mũi tên, xông thẳng về phía đám người Tiên Gia Kiếm.
“Con rồng t·ấn c·ông Tiên Gia Kiếm!”
Tu sỹ già mặt nhăn như táo khô thốt nhiên hét lớn. Hàng ngàn người ngây ngốc nhìn Giao Long lao về phía Tiên Gia Kiếm. Những yêu thú vừa cúi đầu trước Giao Long cũng đồng loạt kêu lên vang trời như cổ vũ cho chúa tể mà chúng vừa thuần phục.
“Nguy!”
Trưởng lão Tiên Gia Kiếm chỉ kịp hô lên một tiếng đã thấy trời đất tối sầm.
“Oanh…oanh…!”
Nháy mắt, thân ảnh Giao Long lao thẳng vào giữa hàng ngũ Tiên Gia Kiếm, âm thanh chát chúa vang lên. Trên nền trời, những đệ tử Tiên Gia Kiếm như diều đứt dây, rơi xuống đất. Nhiều đệ tử thiếu may mắn, xuất hiện đúng trên đường di chuyển của Giao Long, lập tức biến thành mưa máu.
“Ôi!”
Tu sỹ phía bên kia sợ hãi kêu lên
“Tiên Gia Kiếm phen này tắm máu rồi!”
Vài vị trưởng lão các môn phái khác lắc đầu nói.
“Bày trận!”
Từ trong Song Lân Chiến Xa, mệnh lệnh phát ra, âm ba trải rộng, lan ra khắp bốn hướng.
Các đường chủ, trưởng lão Tiên Gia Kiếm vội vàng thoát ly khỏi đường lao đến của Giao Long, tìm một vị trí thuận lợi để bày trận đối phó.
Nhưng mà, tốc độ của Giao Long là quá nhanh, chỉ trong chớp mắt, đội hình Tiên Gia Kiếm đã bị nó làm cho hỗn loạn. Con quái nhắm thẳng vào Song Lân Chiến Xa mà lao đến.
“Grao!”
Hai con kỳ lân không hề nao núng, toàn thân bốc hỏa, bốn vó tung bay, kéo cỗ xe vọt lên, chớp mắt tránh thoát được đà lao đến của Giao Long.
Giao Long xông tới, há miệng khổng lồ, cắn xuống nhưng Song Lân Chiến Xa đã kịp thoát ly khỏi vị trí khiến nó đớp hụt.
“Súc sinh!”
Gia Linh từ lúc nào đã đứng trên nóc Song Lân Chiến Xa, toàn thân bạo phát kình khí mãnh liệt, bảo kiếm rực đỏ bập bềnh bên cạnh hộ thể. Thanh kiếm bên cạnh Gia Linh từ mũi tới chuôi đều là một màu đỏ rực như máu. Phần lưỡi kiếm có chạm khắc hình thủ của 12 con quỷ màu đen, mỗi con lại có một dáng vẻ và khuôn mặt khác nhau đang nhe nanh múa vuốt.
“Xích Quỷ kiếm!”
“Là Xích Quỷ kiếm”
Xung quanh ồ lên tiếng cảm thán. Thanh kiếm đang ở bên cạnh Gia Linh kia, chính là một trong Thập Bát Bảo Khí của Tam Châu.
Lai lịch của Xích Quỷ kiếm ra sao, ít người biết đến. Chỉ biết rằng, lão tổ Chân Tiên thứ 3 của Tiên Gia Kiếm đã dùng Xích Quỷ Kiếm một đường bình định Tam Châu. Khi lão tổ của Tiên Gia Kiếm bước lên thiên môn đã để lại thanh kiếm này làm bảo vật trấn phái.
Hôm nay, Gia Linh trực tiếp đem thần binh trấn phái của Tiên Gia Kiếm đi tranh đoạt bảo vật ở Đại Lâm Hoàng Ma.
Trước thì là Song Lân Chiến Xa, nay là Xích Quỷ Kiếm. Vậy thì còn ai tranh đoạt vị trí số 1 tại Tiên Gia Kiếm với Gia Linh đây? Nhìn vào lớp tu sỹ trẻ tuổi khắp Tam Châu, cũng ít có nhân vật nào sánh ngang Gia Linh.
Xích Quỷ Kiếm vừa ra, hai con Kỳ Lân cũng trở nên hung dữ lạ thường, toàn thân chúng cuộn lên sát khí mãnh liệt, trừng trừng nhìn Giao Long.
Con Giao Long sau cú táp hụp, thân thể khổng lồ cuộn lại, ánh mắt gắt gao nhìn về phía Gia Linh nhưng nếu để ý kỹ thì nó đang thận trọng với Xích Quỷ Kiếm.
Việc con quái vật dùng thái độ thận trọng trước Xích Quỷ Kiếm không phải là không có lý. Xích Quỷ Kiếm cùng 17 thần binh khác trong Thập Bát Bảo Khí vốn được sinh ra từ linh khí của thiên địa, hấp thu thiên địa đại đạo, mang trong mình ý chí của trời đất, sở hữu sức mạnh không thể lường được, có thể bạt núi ngăn sông, đồ thần diệt quỷ.
Nhưng mà, không phải ai cầm vào Thập Bát Bảo Khí cũng trở thành vô địch. Người không đủ pháp lực, không đủ khả năng sẽ bị nó cắn trả, nhiều khi chiêu thức chưa kịp đánh ra đã lập tức thân tử đạo tiêu…
Chuyện xưa kể rằng, có một thiên tài trẻ tuổi được gia tộc, môn phái hết mực bồi dưỡng, tương lai trở thành Chân Tiên là điều không thể thay đổi. Trong một trận chiến, vị thiên tài trẻ tuổi này đã tế ra một trong Thập Bát Bảo Khí. Một chiêu đánh ra ngạo thị quần hùng nhưng đến chiêu thứ 2 thì bị cắn trả, lập tức hóa thành một màn mưa máu, bao nhiêu niềm hy vọng của gia tộc, tông môn trong chớp mắt hòa vào hư không…
“Tiên Gia Kiếm Trận”
Lúc này, các đệ tử Tiên Gia Kiếm đã tạo thành một trận pháp với mắt trận là vị trưởng lão có nhiều kinh nghiệm nhất. Toàn bộ đệ tử Tiên Gia Kiếm đồng loạt hô lớn.
Sau tiếng hô, trưởng lão ở mắt trận hai tay bắt quyết, miệng lầm rầm đọc lên một chú ngữ. Lập tức hàng ngàn thanh kiếm của đệ tử Tiên Gia Kiếm trong trận pháp đột ngột rực sáng, đồng loạt phóng lên cao, tạo thành những dải quang mang, dệt lên nền trời.
Cách kiếm trận không xa, Gia Linh hít một hơi căng lồng ngực, rồi vươn tay ra, nắm lấy chuôi Xích Quỷ Kiếm. Ngay khi bàn tay nàng nắm lấy chuôi kiếm, khu vực xung quanh xuất hiện một vòng thần hoàn khổng lồ, rực đỏ, phía sau lưng, bát quái đồ liền đó cũng lộ ra, khí thế ngút trời.
Gia Linh đôi mắt nhắm lại, miệng xinh lầm rầm đọc một khẩu quyết gì đó…
“Leng keng…leng keng…”
Xích Quỷ Kiếm liền đó phát ra những âm thanh leng keng nhưng đang vui mừng. Một quầng lửa bao bọc lấy thanh kiếm, rực cháy ngày càng mãnh liệt.
“Trảm!”
Phía bên này, trưởng lão hô lớn, hàng ngàn kiếm quang rợp trời tụ lại thành một dải ánh sáng khổng lồ, tựa như một lưỡi kiếm, hung hãn bổ xuống phía Giao Long bằng một tốc độ kinh hồn.
“U…u…u….”
Cuồng phong rít gào, đại địa rung chuyển, âm ba vang vọng khiến hàng ngàn tu sỹ phía bên kia trận doanh phải nuốt một ngụm nước bọt. Xem ra thật là may mắn đã không đối đầu với Tiên Gia Kiếm khi nãy. Một kiếm này chém xuống, quần hùng đông đảo đến mấy cũng sẽ tan tác. Suy cho cùng, liên minh cũng chỉ là tập hợp của nhiều môn phái khác nhau, không có độc chiêu, nếu đánh thì cũng mệnh ai nấy lên, căn bản không thể so sánh với Tiên Gia Kiếm.
“May mà lúc nãy không chiến, không thì chắc chắn sẽ nắm phần thua”
Một tu sỹ của liên minh lau mồ hôi, thì thầm.
“Đúng! Đúng! May mà có con rồng kia xuất hiện, không thì Tiên Gia Kiếm đã tắm máu quần hùng”
Tán tu già mặt nhăn nheo gật gù đồng tình.
“Chưa phải là rồng!”
Một tán tu khác lắc đầu, chỉnh lại lời nói của đồng đạo.
Vù…
Lúc này, kiếm trận bổ xuống, nhắm thẳng vào Giao Long.
“Grao!”
Giao Long tức giận, uốn thân hình, vung đuôi lên đón đỡ kiếm khí khổng lồ kia đánh xuống. Toàn thân con Giao Long được bao bọc bởi một lớp vảy xanh, cứng hơn cả thép nguội.
“Oanh…oanh…oanh”
Kiếm trận chém xuống, đuôi Giao Long quật lên, hai bên v·a c·hạm tạo nên những tiếng động đinh tai nhức óc. Phản chấn từ v·a c·hạm lan ra xung quanh, tạo thành những trận cuồng phong thổi đất đá, cát bụi bay loạn.
“Oa…oa…Coi chừng!”
Những tu sỹ đạo hạnh thấp kém lập tức bị cuồng phong thổi bay, kêu lên thảm thiết.
“Không thành!”
Tống Thần Mõm kêu lên, chứng kiến cảnh Giao Long quẫy đuôi, chặn lại kiếm trận giữa trời. Kiếm trận hung hăng đè xuống, chỉ cắt vào thân thể Giao Long một đường nhỏ.
“Rống!”
Giao Long há miệng rống lên tức giận, gồng đuôi đẩy ngược kiếm trận lên trời. Lưỡi kiếm khổng lồ bị bật lên, tan thành hàng ngàn đạo quang mang, bay đầy trời.
“A!”
“Á!”
“Ôi!”
Ngay khi kiếm trận bị đẩy ngược, hàng trăm đệ tử Tiên Gia Kiếm lập tức hộc máu, thân thể chao đảo khiến cho trận pháp lung lay dữ dội.
“Giữ trận pháp!”
Một đường chủ gào lên khi thấy những đệ tử Tiên Gia Kiếm bị kiếm trận cắn trả, thân thể lung lay, thất khướu chảy máu.
“Không xong!”
Đường chủ khác lắc đầu.
“Kiếm trận này nếu dùng tại Tiên Gia Kiếm thì mới phát huy hết uy lực, đem nó dùng ở ngoài thì coi như mất 7 phần sức mạnh”
Từ Hạo đứng xa nhìn, lắc đầu nói.
“Grao!”
Ngay khi đó, Giao Long gầm vang, thân hình uốn một cái, hung hăng lao thẳng về phía trận pháp, nhắm đến vị trưởng lão đang điều trận.
“Tiểu Thư!”
Vị trưởng lão hai mắt trợn to, hô lớn
Toàn bộ ánh mắt trên chiến trường theo tiếng gọi của trưởng lão, dồn về phía Gia Linh. Tất cả đều trợn tròn đôi mắt…
Thiếu nữ tóc đen bay múa, một thân áo đỏ đứng giữa biển lửa cuồn cuộn bốc lên thiên khung. Xích Quỷ Kiếm nơi tay rung lên mãnh liệt. Mắt đẹp mở ra, trừng trừng nhìn về phía Giao Long, bát quái đồ sau lưng xoay mạnh mẽ, phóng ra xung quanh những tia sấm sét bức nhân.
Trên trời, những đám mây rực lửa cuồn cuộn kéo đến tụ lại. Một vòi rồng nóng rực thò từ đám mây xuống, trong chớp mắt kết nối với Xích Quỷ Kiếm.
“Tiên Gia Kiếm Pháp thức thứ 8, Sát Long Kiếm”
Tiếng nói vừa cất lên, trời điên đất đảo, vạn vật như muốn cháy thành tro bụi. Nhiệt độ một vùng rộng lớn bất ngờ gia tăng nhanh chóng tựa như đang ở trong một lò lửa.
“Grao!”
Giao Long đang đà băng vào Tiên Gia Kiếm Trận, giật mình ngoái cổ lại nhìn về phía Gia Linh, đột nhiên rống lên rồi cựa mình…
“Súc sinh c·hết đi!”
Gia Linh gầm lên, y phục căng gió, Xích Quỷ Kiếm vung lên mãnh liệt, chém một kiếm về phía Giao Long.
Một kiếm vừa ra, đại địa rung chuyển, trời cao tối sầm, người người run rẩy. Một kiếm này, tượng trưng cho sự hủy diệt. Kiếm pháp nổi tiếng tung hoành thiên hạ bao nhiêu năm nay “Tiên Gia Kiếm Pháp” kết hợp với thần binh Xích Quỷ Kiếm tạo nên một đòn hủy diệt mà quỷ thần cũng phải kinh sợ.
Kiếm kia bay đến Giao Long với một tốc độ cực nhanh đem theo kình khí bài sơn đảo hải. Sức nóng của kiếm khí phóng ra bốn phương như muốn thiêu đốt vạn vật ra tro.
Giao Long trợn to đôi mắt, hai móng chỉ kịp dâng lên đón đỡ thức thứ 8.
Oành một tiếng long trời, không gian mờ đi, khói lửa bao trùm. Ẩn trong màn khói bụi là hư ảnh của một bóng quỷ khổng lồ, đỏ rực đang trừng trừng mắt nhìn xuống thế gian.
Chiêu kiếm vừa ra, toàn bộ tu sỹ có mặt xung quanh, cao thủ cũng được, đệ tử hạng xoàng cũng tốt, đều phải vận khí hộ thể, tránh nhìn trực tiếp vào thứ ánh sáng chói lọi mà chiêu thức phát ra.
Từ xa, Gia Linh đứng trên nóc Song Lân Chiến Xa, tóc thôi bay múa, làn da trắng bệnh, mồ hôi lấm tấm hiện trên làn da trắng bóc. Xích Quỷ Kiếm khẽ hạ xuống, nàng gắt gao nhìn về phía Giao Long.
Khói bụi tan nhanh, trời đất trong xanh trở lại, chỉ thấy, thân hình khổng lồ của Giao Long vẫn sừng sững giữa trời.
“Ôi!”
Một đệ tử Tiên Gia Kiếm kinh hoàng kêu lên.
“Không tốt rồi!”
Vị trưởng lão đứng ở mắt trận hô lên hốt hoảng. Nhưng mà, trận pháp bây giờ đã lung lay, để vận hành lại kiếm trận này một cách nhanh chóng là điều không thể. Khi nãy, kiếm trận bày ra chỉ để Gia Linh có thời gian dồn toàn lực cho đòn đánh quyết định nhưng mà ngay cả như vậy cũng không thể hạ nổi Giao Long.
Gia Linh thấy vậy, đột nhiên dâng Xích Quỷ Kiếm lên trời, nhẩy khỏi Song Lân Chiến Xa, bước giữa không trung, dường như nàng muốn tiếp tục thi triển một đòn đánh nào đó. Xích Quỷ Kiếm quang mang nở rộ, như ngọn hải đăng giữa đêm đen
“Tiểu thư! Đừng!”
Trưởng lão hét lên kinh hoàng. Nếu còn sử dụng Xích Quỷ Kiếm nữa, e là Gia Linh sẽ thân tán đạo tan.
Nhưng mà, Gia Linh là con cháu Tiên Gia Kiếm, một môn tam tiên. Chữ “Chiến” do tổ tiên đặt trước đại môn vốn đã đại biểu cho ý chí của ngàn đời nay. Chỉ có tiến lên, chỉ có chiến mới là người của Tiên Gia Kiếm.
Khi nãy, cũng không hẳn là Tiên Gia Kiếm bỏ đi mà thực chất là tản ra để bày trận đối phó với tồn tại đang phá kén mà ra kia.
“Con rồng…”
Một tu sỹ hô lên, tay chỉ về phía Giao Long. Con Giao Long đôi mắt trắng bệch, một bên thân hình bị cắt, hở cả xương thịt bên trong. Chân phải phía trước của nó cũng b·ị c·hém đứt. Thân hình khổng lồ của nó lắc lư giữa trời. Máu từ v·ết t·hương lớn chảy ồ ồ xuống như mưa.
“Nó b·ị t·hương nặng!”
“Tiên Gia Kiếm đệ tử, xông lên!”
Trưởng lão đứng giữa mắt trận hô lớn, lập tức hàng trăm đệ tử, đường chủ đạp không mà lên, bảo vật tế ra, xông tới Giao Long
“Con quái sắp c·hết, không thể để Tiên Gia Kiếm độc chiếm, anh em lên thôi!”
Tán tu già mặt nhăn như táo khô hô vang. Lập tức hàng ngàn tu sỹ phe liên minh không ai bảo ai, rầm rập xông tới.
Gia Linh thấy vậy, hít nhẹ một hơi, hạ kiếm xuống. Đột nhiên thấy lạ, nàng ngó xuống, hai con Kỳ Lân đôi mắt hung tợn, gầm gừ nhìn về phía Giao Long.
“Coi chừng!”
Gia Linh thốt nhiên quát to, hướng về phía các đệ tử Tiên Gia Kiếm đang lao tới con quái.
“Rống!”
Một tiếng rống khủng kh·iếp, Giao Long lắc nhẹ thân hình, uốn lượn một vòng, há chiếc miệng khổng lồ, ngoạm xuống.
Một tợp, máu thịt văng đầy không trung, mấy chục tu sỹ cứ thế bị Giao Long nuốt xuống.
“Á!”
“Cẩn thận, nó còn mạnh!”
“Ăn…ăn thịt người!”
“Quay lại! Quay lại hết!”
Những tiếng gào thét vang vọng trong rừng Tử Trúc nhưng không còn kịp. Chỉ bằng mấy cú uốn mình, con Giao Long khổng lồ liên tục cắn nuốt hàng trăm tu sỹ. Một màn ăn tươi nuốt sống hiển hiện rõ trước mặt.
Gia Linh toàn thân run lên khi chứng kiến màn tàn sát của con Giao Long. Nàng nhìn xuống Xích Quỷ Kiếm, hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nâng kiếm, chĩa lên trời.
Phía bên kia, Giao Long điên cuồng cắn nuốt tu sỹ các lộ, v·ết t·hương đang từ từ khép lại. Bàn chân b·ị c·hém đứt cũng có dấu hiệu mọc lại. Cắn nuốt tu vi của kẻ khác là cách bồi bổ, dưỡng sức nhanh nhất của đa số yêu thú.
“Chúng ta có lên không?”
Từ Hạo nhìn “Tống Thần Mõm” Hương Đào cùng một số các trưởng lão trong liên minh, khẽ hỏi.
“Bằng vào chúng ta?” Mộng Hương Đào kinh sợ nhìn màn t·hảm s·át của Giao Long rồi diễu cợt nói.
“Con quái này chỉ có Thánh Đế mới đối phó nổi. Chúng ta ở đây, tu vi cao lắm chỉ là Thánh Vương Địa Giai. Chi bằng nhanh chóng rời đi là thượng sách!”
Tống Thần Mõm thở dài.
“Nhân lúc con quái chưa chú ý, theo ta thì chuồn là thượng sách”
Một vị trưởng lão nói.
“Ta đi trước!”
Mộng Hương Đào vừa nói vừa leo lên kiệu, cấp tốc chạy khỏi chiến trường.
Những người còn lại nhìn nhau rồi cũng lặng lẽ quay lưng đi mất.
“Grao!”
Giao Long lúc này dường như đã hồi phục, con quái cuộn mình, một đường xông thẳng tới phía Gia Linh.
Gia Linh lúc này nắm chặt Xích Quỷ Kiếm rồi nhẹ nhàng nhìn xuống miếng ngọc bội bằng hai ngón tay ở thắt lưng. Miếng ngọc bội này là dùng để điều khiển Song Lân Chiến Xa. Nàng nhấc ngọc bội lên, nhìn hai con kỳ lân, nắm tay siết chặt như muốn bóp nát.
Đôi kỳ lân này, đã theo tổ tiên nàng chinh chiến khắp Tam Châu. Những đại môn, nhiều cường quốc đã nát vụn dưới 8 vó của chúng. Hai con Kỳ Lân này được ràng buộc bởi miếng ngọc bội kia. Nếu ngọc bội vỡ, sức mạnh hoang dã thực sự của chúng sẽ bộc phát nhưng mà lúc đó, chúng sẽ không phân biệt địch ta. Nhìn quanh thì chẳng có ai đủ khả năng áp chế chúng nếu được phá bỏ ràng buộc.
Gia Linh muốn giải phóng sức mạnh ấy, muốn hai con kỳ lân tiêu diệt Giao Long. Nhưng mà…
Khi con Giao Long xông tới gần Gia Linh, đất trời đột nhiên tối sầm lại. Mây đen từ đâu cuồn cuộn kéo tới, sấm sét ì ùng.
Từ phía sau Gia Linh, một mảnh không gian lớn đột nhiên vặn vẹo rồi mở ra một hố đen khổng lồ.
“Oa…oa…cái gì thế này!”
Oàng…
Một cột sét phóng thẳng vào mảnh không gian đó, lập tức bị dội ngược ra, lao vào Giao Long khiến nó đang lao đến liền giãy lên như con giun.
“Ngu ngốc, làm mất mặt Tiên Gia Kiếm!”
Âm thanh già nua, cũ kỹ nhưng chứa đựng oai nghi khó tả vang lên khắp đại địa. Âm thanh ấy khiến cho người ta nghe rồi, bất giác phải quỳ mọp xuống mà hành lễ. Âm thanh như muốn bóp nát hết lục phủ ngũ tạng những kẻ đang có mặt ở đó.
Thánh Hoàng là muỗi, Thánh Vương là giun dế, Thánh Đế cũng chỉ là gà chó khi nghe âm thanh già nua ấy.
Oàng…oàng…oàng….
Sét giáng xuống mạnh hơn, thành chùm khốc liệt, thẳng vào khoảng không gian quỷ dị kia.
“Lão tổ!”
Trưởng lão giữa trận pháp đột nhiên quỳ xuống. Toàn bộ đệ tử Tiên Gia Kiếm đột nhiên quỳ xuống, không dám ngẩng đầu lên.
Gia Linh cũng lập tức quỳ xuống, hô lớn:
“Gia Linh biết tội, mong lão tổ trừng phạt!”
“Xoạt!”
Từ trong mảnh không gian vặn vẹo kia, một cánh tay khổng lồ thò ra. Cánh tay khẳng khiu, với những ngón tay nhăn nheo của một người già đến độ người ta chẳng biết được tuổi thật nữa. Nếu nhìn từ đằng xa, trông giống một cây khô đã héo queo.
Oàng…oàng oàng….
Khi cánh tay thò ra khỏi khoảng không, sấm sét giáng xuống phút chốc mạnh mẽ gấp nhiều lần khiến những nơi tiếp xúc đen xạm lại, mùi thịt cháy bốc lên khét kẹt…
“Súc sinh này!”
Giọng nói cổ xưa lại vang lên, đại thủ co lại thành một trảo, hung hăng xông tới Giao Long, bất chấp thương tổn từ sấm sét.
Grao
Giao Long thấy nguy quay đầu toan chạy nhưng trời đất xung quanh như tối um lại. đại trảo từ đâu vồ xuống, nắm chặt lấy thân hình khổng lồ của nó.
“Grao…grao…grao…!”
Giao Long giãy dụa điên cuồng muốn thoát khỏi nhưng mà bị túm chặt trong bàn tay khổng lồ kia.
Bàn tay khổng lồ túm lấy con Giao Long như người ta cầm một con giun nhỏ rồi từ từ rút vào trong khoảng không gian vặn vẹo kia.
“Grao!”
Bàn tay khổng lồ lôi con Giao Long vào không gian vặn vẹo kia rồi đột nhiên tan biến, mọi thứ trở lại bình thường.
Liền ngay đó, một mảnh bình yên trải ra. Hàng ngàn tu sỹ im lặng nhìn nhau. Điều quái gì vừa diễn ra trước mắt họ?
Ngay khi con Giao Long bị bàn tay khổng lồ kia lôi đi, trên đỉnh Thông Thiên Hoàng Ma, một đôi mắt đột nhiên mở to, trừng trừng nhìn vào khoảng không tăm tối trước mặt rồi lại từ từ nhắm lại. Một tiếng lẩm bẩm khe khẽ phát ra: “Địa tiên a!”...
0