0
Bạch Như Sương cảm thấy cơ thể khoan khoái, yêu lực trong cơ thể đã hồi phục hoàn toàn liền mở mắt ra nhìn xung quanh.
Nàng thấy mình nằm trên một chiếc giường được đan bằng lá cây khá êm. Xung quanh là những linh thạch cực phẩm. Chắc hẳn là Kim Thiềm Tử đã đặt chúng ở đây để nàng nhanh chóng hồi phục công lực.
Đảo mắt một vòng, Bạch Như Sương nhận ra mình đang ở trong một thạch động với những nhũ đá khổng lồ, nhỏ nước tí tách xuống nền đá gồ ghề. Nơi nàng nằm là môt chỗ cao, bằng phẳng và khô ráo.
Khi chiến đấu với Cuồng Phong Linh Xà, nàng đã dồn hết yêu lực, kích khả năng của trận pháp vượt quá giới hạn cho phép, tạo thành một đòn đánh Đế cấp, bởi vậy mới có thể hạ được con rắn. Nhưng điều nàng không ngờ là nó lại lợi dụng lôi trận để lột xác thành Giao Long.
“Sư phụ tỉnh rồi!”
Phía ngoài thạch động, vang tiếng bước chân cùng tiếng nói vui mừng của Kim Thiềm Tử.
Bạch Như Sương đứng lên, đi về phía hắn, đoạn hỏi:
“Ta ngất đi bao nhiêu lâu rồi?”
“Đã 4 ngày!”
Kim Thiềm Tử đáp.
Bạch Như Sương suy nghĩ đôi chút. Thông thường nếu đánh đến cạn kiệt yêu lực, cũng cần phải 4 - 5 ngày mới hồi phục, đấy là trong trường hợp không b·ị t·hương tích gì. Trong trận chiến với Cuồng Phong Linh Xà, nàng đã sử dụng khá nhiều thuốc “Dục Tốc Hoàn” nhằm tăng cường khả năng di chuyển, linh hoạt nếu không thì chỉ cần trúng một chiêu của con quái, Bạch Như Sương chắc chắn sẽ trọng thương. May mắn nữa là Kim Thiềm Tử đã có mặt đúng lúc và đưa cho nàng trận pháp để tung đòn quyết định.
Có điều Bạch Như Sương không hiểu, Cuồng Phong Linh Xà vốn là yêu thú sống dưới chân Thông Thiên Hoàng Ma, chưa bao giờ đi khỏi lãnh thổ mà nay lại đột nhiên xuất hiện tại vùng lõi của Đại Lâm Hoàng Ma, điều này khiến nàng cảm thấy khó hiểu.
“Phải chăng tại Thông Thiên Hoàng Ma có phát sinh dị biến gì?”
Nàng thắc mắc nhưng rồi liền trấn tĩnh lại. Những dị biến tại Thông Thiên Hoàng Ma, với pháp lực hiện tại của mình, dù có cho tiền, Bạch Như Sương cũng chẳng dám bén mảng tới. Ngay trong thời kỳ đại đạo sắp thành, lúc còn là Yêu Đế, Bạch Như Sương cũng đã 1 lần xông l·ên đ·ỉnh Thông Thiên Hoàng Ma, cũng đã từng chém g·iết vài con Cuồng Phong Linh Xà. Nhưng mà khi tới gần đỉnh, trực giác đã mách bảo nàng nên thoái lui nếu còn muốn giữ mạng sống.
Bạch Như Sương không biết rõ đó là gì nhưng thường thì trực giác của yêu thú rất đúng, nhất là khi đối mặt với những tồn tại khủng bố, bản thân hoàn toàn không có một cơ may sống sót nếu phải đối mặt. Vậy nên trong lịch sử Tam Châu, số lượng cường giả là nhân loại ngã xuống khi tiến vào những cấm khu nhiều hơn hẳn so với yêu tộc hay quỷ tộc.
Nhưng mà cổ nhân đã nói, thằng liều thường ăn nhiều, nhân tộc tuy liều mạng nhưng thành quả gặt hái được lại vô cùng xứng đáng. Bởi thế, số lượng Chân Tiên xuất phát từ nhân tộc đông đảo hơn hẳn so với 2 tộc còn lại.
Thấy sư phụ trầm ngâm, Kim Thiềm Tử bèn lên tiếng:
“Sư phụ tỉnh rồi, tiếp theo chúng ta lại vào Đại Lâm Hoàng Ma luyện tập chứ? Số lượng thiết mộc vẫn chưa đủ…”
Bạch Như Sương liếc nhìn gã đệ tử, trầm ngâm không nói. Sau một hồi, nàng nhẹ nhàng nói:
“Nơi đó bây giờ không còn yên tĩnh cho chúng ta tu luyện nữa rồi”
Thậy vậy, sau náo loạn vừa rồi, các môn phái từ nhỏ đến lớn cùng những đại quốc đều kéo về tìm kiếm cơ duyên khiến cho khu vực này vô cùng náo nhiệt.
“Vậy chúng ta…”
“Đi Tiên Gia Kiếm. Chúng ta phải chuẩn bị cho kỳ tuyển môn đệ sắp tới”
Không để cho hắn kịp nói hết, Bạch Như Sương đã thông báo.
“Đệ tử đã rõ!”
Kim Thiềm Tử gật đầu, liền đó đăm chiêu một hồi rồi nói tiếp:
“Nhưng tại sao lại là Tiên Gia Kiếm thưa sư phụ?”
Bạch Như Sương nghe câu hỏi của đệ tử liền trả lời ngay:
“Năm đó ta đem đại quân bình định tam châu, nhiều đại môn phái bị hủy diệt, nhiều Thánh Đế, Yêu Đế, Quỷ Đế phải vong mạng. Chỉ một vài tông môn có thể miễn cưỡng chống lại thế lực của ta, một trong số đó là Tiên Gia Kiếm.”
“Tiên Gia Kiếm mạnh mẽ như thế nào?”
Kim Thiềm Tử thắc mắc
“Bọn họ có nội tình sâu không thể tưởng tượng được. Nhớ lại, năm đó Tiên Gia Kiếm xuất động toàn bộ 7 vị Thánh Đế để chống lại đại quân của ta. Toàn bộ cả 7 Thánh Đế đều bị g·iết c·hết nhưng mà sau đó thế lực của bọn họ cũng không hề suy yếu bởi trong tông môn còn có Địa Tiên trấn giữ vì thế đại quân của ta không thể nhổ cỏ tận gốc Tiên Gia Kiếm”
“Địa Tiên?”
Kim Thiềm Tử nhăn trán.
“Đó là một tồn tại không thể trêu vào được trừ khi ngươi là Chân Tiên hàng thật giá thật. Nghĩ lại năm đó, đại quân của ta đến trước cổng Tiên Gia Kiếm, 2 vị Địa Tiên bước ra hộ phái, kết quả là đánh cho quân ta thiệt hại nặng nề, buộc phải rút”
Bạch Như Sương khuôn mặt trầm xuống, nhớ lại cảnh tượng 2 vị Địa Tiên của Tiên Gia Kiếm huyết sát bốn phương, đánh tan đại quân của mình.
“Chính vì tốn thất rất lớn như vậy, sau này mới bị thiên binh thiên tướng dễ dàng đánh bại”
Nàng nói rồi thở dài.
“Vậy nhỡ họ phát hiện ra sư phụ là yêu đế thì sẽ rất nguy hiểm”
Kim Thiềm Tử lo lắng.
“Ta cũng đã nghĩ đến vấn đề này nhưng mà miễn là chúng ta không kinh động đến cao tầng Tiên Gia Kiếm, họ cũng không rỗi hơi mà quan tâm đến. Vả lại, yêu đế đã bị Long Quân tiêu diệt mấy chục năm trước rồi”
Bạch Như Sương trấn an
“Đệ tử vẫn cảm thấy bất an”
Kim Thiềm Tử nói
“Năm xưa những kẻ có khả năng nhận ra khí tức của ta đều đã bị g·iết. Hai vị Địa Tiên kia mặc dù có giao đấu với ta nhưng mà dùng bảo vật che giấu yêu khí của lão tổ để lại, họ không thể nhận biết được, trừ khi là Chân Tiên”
“Mặc dù là thế nhưng mà sư phụ cũng nên nghĩ kỹ. Ngoài Tiên Gia Kiếm ra, chẳng lẽ không còn nơi nào?”
“Thật ra ta không cần công pháp của Tiên Gia Kiếm. Cái ta cần là trận pháp và phương pháp dụng binh. Hiện nay ở Nam Nhân Châu, Tiên Gia Kiếm, Thiên Môn Đạo, Cửu Long Môn là 3 thế lực như mặt trời ban trưa. Tuy vậy, 2 thế lực kia nếu so trận pháp và cách dụng binh thì đều kém Tiên Gia Kiếm một bậc”
“Ra là vậy!”
Kim Thiềm Tử gật gù
“Công pháp của nhân loại với yêu tộc chúng ta là đồ bỏ đi. Cái ta nhắm đến, chính là trận pháp, phép dụng binh.”
Bạch Như Sương nghiêm túc nhìn Kim Thiềm Tử. Hắn thấy trong mắt của nàng như đang bừng cháy lên một ngọn lửa cực kỳ hung bạo. Trực giác của yêu thú khiến cho Kim Thiềm Tử có phần sợ hãi.
“Sư phụ hiện là Thánh Vương, bản thân đồ đệ cũng là Thánh Hoàng, vậy chúng ta xin vào làm môn đệ liệu có hơi…quá đáng không?”
Bạch Như Sương nghe Kim Thiềm Tử nói, bỗng nàng phá lên cười khiến cho hắn cảm thấy khó hiểu. Nhưng mà hắn nói đúng, với tu vi của cả hai, nếu không là trưởng lão thì bét ra phải là đường chủ, thế mà lại tham gia kỳ thi tuyển môn đệ, vốn có tu vi tầm tầm Chân Nhân trở xuống.
“Môn đệ chỉ là một cách để nói về kỳ sát hạch của Tiên Gia Kiếm. Trong ngày này, ngoài những kẻ bắt đầu tu hành còn có một sự kiện dành cho những tu sỹ có chút thành tựu được gọi là “Tiên Gia Kiếm Môn Khách”
“Tiên Gia Kiếm Môn Khách?”
Kim Thiềm Tử tỏ vẻ ngạc nhiên
“Đúng vậy, từ sau Đồ Đế Đại Chiến, các môn phái ở tam châu thương tổn nặng nề nên đã nghĩ ra một cách chiêu mộ nhân sỹ cấp tốc gọi là “Môn Khách” để bù vào thiệt hại về lực lượng. Những kẻ có tu vi từ Thánh Hoàng trở lên, bất kể xuất thân từ đâu sẽ có cơ hội trở thành Môn Khách”
Bạch Như Sương giải thích. Mấy trăm năm trước, nàng cùng thuộc hạ của mình làm nên một Đồ Đế Đại Chiến long trời lở đất, khiến cho phần lớn những cường giả cấp Thánh Đế của nhân loại, Yêu Đế của yêu tộc và Quỷ Đế của quỷ tộc phải bỏ mạng, tam châu hao tổn nguyên khí cực lớn. Cường giả cấp Thánh Đế còn ngã xuống thì những thuộc hạ đi theo họ cũng chịu chung số phận về chầu tổ tiên.
“Môn Khách thì như thế nào?” Kim Thiềm Tử thắc mắc
“Nếu trở thành Môn Khách, tùy theo tu vi sẽ được tông môn đưa ra những hậu đãi khác nhau. Nếu mang lại nhiều giá trị cho tông môn, sẽ được tấn phong là đường chủ hoặc trưởng lão, nắm giữ những vị trí quan trọng trong tông môn đó. Thế nên, nếu chúng ta thể hiện tốt, sẽ được Tiên Gia Kiếm chú trọng, việc tiếp cận với những trận pháp cao cấp hay binh pháp đỉnh cao sẽ rất dễ dàng”
Bạch Như Sương mỉm cười như hoa nói.
“Đệ tử đã rõ ràng rồi thưa sư phụ” Kim Thiềm Tử gật gù, hắn đã hiểu được phần nào ý định của sư phụ mình.
Như Sương im lặng và ngẫm nghĩ, khóe môi nàng khẽ xuất hiện một nụ cười. Chẳng ngờ đại chiến năm đó khiến cho tam châu rung chuyển lại đem lại một lợi ích không nhỏ cho nàng hiện tại. Nếu không có đại chiến năm đó, có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc lọt vào một đại môn phái như Tiên Gia Kiếm để thực hiện ý đồ của mình.
“Vậy khi nào chúng ta sẽ xuất phát đi Tiên Gia Kiếm thưa sư phụ?”
Kim Thiềm Tử hỏi, kéo nàng về thực tại.
“Bây giờ chúng ta sẽ khởi hành đi đến kinh đô của Phong Hỏa đế quốc. Việc tuyển chọn môn khách diễn ra ở đây”
“Phong Hỏa đế quốc?” Kim Thiềm Tử tò mò
“Đó là một trong 2 đại quốc được bảo trợ bởi Tiên Gia Kiếm. Hoàng đế của Phong Hỏa đế quốc là một vị trưởng lão trong Tiên Gia Kiếm. Phong Hỏa đế quốc chi phối hơn 10 tiểu quốc nhỏ phía dưới”
“Sư phụ cái gì cũng biết!” Kim Thiềm Tử nghe Bạch Như Sương giải thích xong, tấm tắc khen ngợi khiến nàng phá lên cười tên đồ đệ ngô nghê này.
“Khi ngươi trải qua nhiều chuyện, tức khắc sẽ biết được thôi.” nàng giải thích.
Nói xong, Bạch Như Sương cũng không chậm trễ, liền dẫn Kim Thiềm Tử hướng về phía Phong Hỏa đế quốc…