0
Qua khỏi cổng thành, một thế giới khác hẳn trải ra trước mắt đoàn người. Không còn vẻ ồn ào náo nhiệt của phố phường bên thành ngoài. Tòa thành thứ 2 với những kiến trúc sang trọng được bố trí ngăn cách nhau bởi những khu vườn xanh mướt. Nơi đây phần lớn là những biệt phủ của quan lại, doanh nhân cùng các nhân vật có số má.
“Bạch gia may mắn sở hữu một căn biệt phủ ở thành trong”
Tên đội trưởng hộ vệ nói, giọng hết sức tâm đắc.
Thấy thái độ đó của hắn, Bạch Như Sương chỉ nhếch mép cười nhẹ. Những thứ mà Bạch gia có hiện nay, kể cả vị trí tại Phượng Hoàng Đô, đều là một tay nàng xây nên nhưng mà đó là một bí mật ít người có thể biết được.
Bạch gia ở Phong Hỏa đế quốc là một gia tộc mới nổi vài trăm năm nay. Gia tộc này khởi nghiệp từ trấn Phượng Nhãn, chuyên bán một loại rượu dành cho tầng lớp quý tộc, hoàng gia có tên là Bạch tửu. Rượu này nghe nói không có bất cứ ai bắt chước cách nấu được, vậy nên nó càng trở thành quý hiếm, được vương công, quý tộc, doanh nhân thành đạt săn lùng. Công thức nấu rượu này, do chính tay Bạch Như Sương trao cho gia chủ Bạch gia.
Biệt phủ của Bạch gia tại Phượng Hoàng Đô nằm trong một con ngõ rộng rãi, phía nam thành trong.
Bên trong biệt phủ có lầu son gác tía, có hồ nước trong xanh, lại thêm non bộ, giả sơn được bố trí hết sức tỉ mỉ khiến cho người ta có cảm giác thư thái. Vườn cây bên trong trồng đầy những cổ thụ trăm tuổi, lại có chim hót líu lo
Xe ngựa dừng lại ở cổng Bạch phủ, hai thầy trò Bạch Như Sương đi theo người quản gia vào bên trong.
Phía bên trong phòng khách Bạch phủ vang tiếng huyên náo như đang có một đám cãi nhau. Bạch Như Sương thấy vậy bèn đi thẳng vào, Kim Thiềm Tử dĩ nhiên đi theo sư phụ khiến người quản gia bị bất ngờ…
“Ta không cần biết, hôm nay Bạch gia phải đem đủ 100 bình Bạch tửu loại trăm năm ra đây”
Người to tiếng là một thanh niên to cao, mặc trên mình y phục màu vàng nhạt, tóc búi cao, được giữ bằng một chiếc trâm cài bằng vàng. Thanh niên khuôn mặt vuông vức, làn da màu nâu, khí thế hung hãn.
Trước yêu cầu đó, người Bạch gia liên tục lắc đầu, đáp: “Cái này ngài phải liên hệ với trấn Phượng Nhãn, ở đây chúng tôi làm gì có rượu để đưa cho ngài! Đây chỉ là biệt phủ của Bạch gia mà thôi”
“Ta không cần biết, mau đem rượu ra đây không thì đừng trách”
Thanh niên kia trợn mắt, bá khí đùng đùng phóng ra, khiến đám gia nhân Bạch phủ s·ợ c·hết kh·iếp.
“Cả ta nữa, chúng ta cũng muốn Bạch tửu loại trăm năm”
Một người khác cũng ăn mặc sang trọng nhưng dáng vẻ lại thư sinh, chen vào nói to.
“Xin các ngài!”
Gã gia nhân Bạch phủ khuôn mặt méo mó, chắp tay vái hai đám người đang làm loạn.
“Như thế nào lại ồn ào như vậy?”
Bạch Như Sương bước vào, đưa mắt một lượt, giọng êm dịu nhưng lại chứa đầy khí phách.
Cả 2 đám người khựng lại, tròn xoe mắt nhìn Bạch Như Sương. Mỹ nhân từ đâu xông ra, khiến các vị nam nhân ở đây đứng hình.
“Đây là ai?”
Thanh niên mặt vuông hấp háy ánh mắt, hỏi tên gia nhân.
“Đây là Bạch Uyên tiểu thư, em họ của gia chủ Bạch Mộc Lan. Bạch tiểu thư và Bạch công tử nhà ta tới Phượng Hoàng Đô để làm môn khách của Tiên Gia Kiếm”
Người quản gia hớt hải chạy vào, vội vã lên tiếng giới thiệu, tiện thể trưng biển luôn hai nhân vật tới Tiên Gia Kiếm làm môn khách.
“Môn khách của Tiên Gia Kiếm ư?”
Gã mặt thư sinh chăm chú nhìn Bạch Như Sương và lười biếng liếc qua Kim Thiềm Tử.
“Hai vị có việc gì mà làm náo loạn Bạch phủ lên thế?”
Bạch Như Sương lạnh lẽo nhìn cả hai, đánh giá. Trong lòng nàng cười khẩy: “Chỉ là mấy thằng nhóc Lưỡng Nghi Cảnh mà cũng dám ở đây to tiếng”
“Tiểu thư xinh đẹp, ta chỉ muốn Bạch tửu của các người thôi mà!”
Tên mặt vuông nhấc chân tiến tới gần Bạch Như Sương, vừa đi vừa nói. Ngay lập tức, Kim Thiềm Tử đã đứng chắn trước mặt Bạch Như Sương, lười nhác nhìn tên kia
“Ồ! Người thiếu niên này, ngươi định làm gì?”
Tên mặt vuông thấy thế liền dừng lại, trợn mắt nhìn Kim Thiềm Tử.
“Thưa công tử, vị này là Thái tử của Đại Vệ quốc, Lý Hồng Anh. Còn vị kia là Thái tử của Triệu quốc, Triệu Nguyên.
“Ra là 2 vị thái tử!”
Bạch Như Sương đưa tay kéo Kim Thiềm Tử về phía sau. Hắn biết ý, liền lui lại.
Khi thấy Kim Thiềm Tử lui về sau, Lý Hồng Anh nhếch mép cười, nói:
“Ta lại tưởng một con sâu kiến của Bạch gia lại dám thái độ với bổn thái tử cơ chứ. Người Bạch gia nghĩ bán được vài vò rượu rồi muốn làm gì thì làm à?”
“Đúng vậy, môn khách của Tiên Gia Kiếm thì thế nào? Chỉ là con cháu của một gia tộc buôn bán nhỏ nhoi, vậy mà cũng dám lên mặt”
Gã Triệu Nguyên thêm mắm thêm muối.
“Sâu kiến? Ta không phải sâu kiến…ta là….”
Kim Thiềm Tử hai mắt mở to, đáp lại. Nhưng mà chưa nói xong từ “cóc” thì Bạch Như Sương đã đưa tay hẩy nhẹ, đoạn chen vào:
“Là lỗi của Bạch gia, ta thay mặt Bạch gia xin tạ lỗi. Rượu của các vị, sẽ có trong ngày mai”
Hai tên Triệu Nguyên và Lý Hồng Anh nghe Bạch Như Sương nói như vậy thì bốn mắt nhìn nhau. Không ngờ lại dễ dàng có thể đòi hỏi như vậy.
“Hai trăm vò. Của ta và của Triệu công tử, tổng cộng là 400 vò. Ngày mai ta sẽ đến lấy”
Lý Hồng Anh thấy dễ ăn vội leo lên thang, đòi hỏi nhiều hơn.
Phải biết, Bạch tửu là loại rượu rất quý hiếm ở Phong Hỏa đế quốc. Đây được coi như đặc sản mà có tiền chưa chắc đã mua được. Loại rượu này uống vào sẽ khiến kinh mạch thông suốt, hồi phục công lực bởi vậy được săn lùng gắt gao, mẻ rượu nào ra đều hết sạch.
Quản gia nghe Bạch Như Sương đáp ứng yêu cầu thì trong người giãy nảy, lại thêm tên Lý Hồng Anh được voi đòi tiên thì càng làm hắn mồ hôi lạnh túa ra. Lấy đâu ra 400 vò Bạch tửu cho bọn chúng cơ chứ?
“Sáng mai hai vị có thể cho người tới lấy rượu!”
Bạch Như Sương cười nói khiến cho người quản gia giống như bị sét đánh, đứng im tại chỗ còn hai vị thái tử thì nụ cười tắt hẳn, nhìn nhau.
“Cái này…”
Lý Hồng Anh nhìn Triệu Nguyên rồi lại nhìn về phái Bạch Như Sương.
“Hai vị chê ít?”
Bạch Như Sương híp mắt nhìn hai tên thái tử của tiểu quốc trực thuộc Phong Hỏa đế quốc.
Phong Hoa đế quốc và Nguyệt Ảnh đế quốc là 2 đại quốc lớn, nằm dưới sự chi phối của Tiên Gia Kiếm. Bên dưới 2 quốc gia này còn có nhiều tiểu quốc chư hầu. Những tiểu quốc này đều được áp dụng chế độ cha truyền con nối, không như 2 đại quốc.
“Ngoài những vò rượu như đã nói, bọn ta còn muốn cô nương tới hầu rượu!”
Lý Hồng Anh nói rồi cười lên như ngựa hí
“Mong hai vị nghĩ lại!”
Gã quản gia thấy nguy, vội vàng lên tiếng.
“Cút, chỗ này không phải loại chó ngựa như mày có thể xen vào”
Triệu Nguyên trừng mắt, vung tay lên, xuất ra một quyền. Hắn phải thị uy đã.
Quyền này vừa ra, không khí đông lại, lạnh buốt. Tiếng gió rít gào như những oan hồn đang kêu than.
“Ình “ một tiếng, tên quản gia b·ị đ·ánh bay ra ngoài sân, mặt mũi tối sầm, miệng phun ra máu tươi. Mảnh áo trước ngực bị xé toạc, hằn lên một nắm đấm.
“Như thế nào lại đánh người!”
Kim Thiềm Từ một bước xông tới, bá khí toàn thân bốc lên cuồn cuộn
“Em họ, lui xuống!”
Bạch Như Sương lướt đi như gió, kéo Kim Thiềm Tử lại, khiến hắn như bị mất đà, ngã lăn quay rồi ngạc nhiên nhìn sư phụ.
Bạch Như Sương đứng trước hai tên thái tử, mỉm cười:
“Ngày mai đích thân ta sẽ mang rượu đến hầu hai vị”
Hai gã thái tử cười lên sảng khoái, vỗ đít mà đi, không quên liếc mắt đưa tình, nhòm xuống cặp mông căng tròn đang phô ra trước mặt.
Hai tên đi rồi, đàm gia nhân chạy tới đỡ người quản gia. Ông ta b·ị t·hương khá nặng. Kim Thiềm Tử thở dài:
“Sao sư…à chị họ lại để bọn chúng xúc phạm như vậy?”
“Nếu là ta trước đây, chắc hẳn hai tên đó không toàn thây mà ra khỏi nơi này. Ngươi nói xem, nhiệm vụ của chúng ta là gì?”
“Trở thành môn khách của Tiên Gia Kiếm!”
Hắn đáp
“Đúng vậy! Trở thành môn khách mới là mục đích của chúng ta, những chuyện vớ vẩn còn lại, đừng quan tâm. Ít nhất thì đừng gây náo loạn”
Bạch Như Sương ngón tay khẽ búng, một lọ thuốc bay về phía quản gia, nàng nói:
“Ngươi chịu thiệt thòi rồi, uống thuốc này vào, sáng mai là khỏi”
“Xin…đa tạ…tiểu…thư! Nhưng…nhưng…chúng…ta…không có 400 vò…Bạch tửu!”
Bạch Như Sương không nói, ngón tay lại khẽ động, một chiếc bình màu trắng cao khoảng 4 tấc. nhẹ nhàng bay về phía đám người Bạch gia.
“Ngươi đem nó đi pha với nước. Chỗ cốt rượu này đủ cho 400 vò Bạch tửu”
Đám gia nhân như c·hết điếng. Cái này chính là cốt rượu Bạch tửu hay sao? Cả đời làm ở Bạch gia, bây giờ bọn họ mới nhìn thấy cách nấu rượu kỳ lạ như vậy.
Khi đám gia nhân đi khỏi, Kim Thiềm Tử nhìn Bạch Như Sương, nheo mắt:
“Có cách nấu rượu như vậy sao sư phụ?”
Thời còn là con cóc chưa hóa hình nhưng có thể nhận biết vạn vật, Kim Thiềm Tử đã thấy người ta nấu rượu. Bản thân nó đã từng say bí tỷ khi ăn phải đám bã rượu mà người dân trong ngôi làng ngày trước nấu. Nó chưa thấy cách nấu rượu nào lại kỳ lạ như vậy.
“Bạch tửu của Yêu Đế phải khác chứ!”
Bạch Như Sương cười lên sảng khoái.
“Bình cốt rượu đó, thì chính xác nó là cái gì vậy? Đệ tử có thể nếm thử không?”
Kim Thiềm Tử đề nghị, hắn nghe thiên hạ nói nhiều về Bạch tửu nhưng mà lại chưa được thử bảo giờ. Tiện đứng cạnh “ông tổ” sinh ra thứ rượu này, hắn mạnh dạn đề nghị.
“Ngươi không muốn biết nó là gì đâu!”
Bạch Như Sương nhìn hắn một cách bí ẩn, lắc đầu nói.
“Nó là cái gì?”
Hắn nghi hoặc, thêm phần tò mò.
Bạch Như Sương mỉm cười, ghé vào tai hắn, thì thầm. Kim Thiềm Tử đôi mắt trợn ngược, lùi lại về sau, nhìn sư phụ với một thái độ cổ quái, miệng hô lên:
“Thật sao? Thật là kinh dị!”
“Đi đi, đi về nghỉ ngơi đi!”
Bạch Như Sương cười lên ha hả, đoạn quay người, đi ra ngoài, hướng về phòng nghỉ của mình.
“Sư phụ!”
Kim Thiềm Tử nhìn theo bóng lưng của nàng, vội gọi.
“Chuyện gì?”
“Người định đi phục vụ hai tên đó sao?”
Bạch Như Sương đang mỉm cười, chợt dừng lại. Nàng nhìn lên ngọn cây cổ thụ, một con bọ ngựa đang ẩn trong tán lá, rình bắt một con côn trùng…
“Ngươi có muốn ta phục vụ chúng không?”
Nàng hỏi
“Đương nhiên là không!”
Kim Thiềm Tử quả quyết.
Nàng nghe câu trả lời của hắn, im lặng bước đi. Kim Thiềm Tử nhìn bóng lưng nàng xuyên qua những rặng cây, trong lòng không rõ đang muốn điều gì.