0
Phượng Hoàng Đô, kinh đô của Phong Hỏa đế quốc là một trong những tòa thành lớn nhất và sầm uất nhất Nam Nhân Châu. Kiến trúc tòa thành này gọi là “thành trong thành” với 3 lớp tường thành vững chắc được làm từ hỏa thạch.
Lớp thành trong cùng, là nơi đặt cung điện của hoàng đế Phong Hỏa đế quốc. Cung điện này được gọi là Thánh Hỏa Điện, tương truyền phía bên dưới công trình này chính là đại mạch thịnh vượng nhất, mạnh mẽ nhất của đế quốc. Nó cũng chính là nơi phát tích ra dị hỏa mà phượng hoàng thôn phệ năm đó.
Lớp thành thứ hai là nơi ở của các quý tộc, quan lại và thương nhân giàu có. Còn lớp thành ngoài cùng là nơi sinh sống của dân thường.
Từ phía ngoài cổng thành, một chiếc xe có 4 ngựa kéo, đủng đỉnh đi tới. Chạy theo bảo hộ chiếc xe là một đội kỵ binh gần chục người. Đội kỵ binh đều mặc trên người giáp nhẹ, sau lưng đeo đơn đap, trước ngực có thêu hai chữ Bạch Gia. Chiếc xe ngựa kéo còn cắm một lá cờ cũng ghi hai chữ “Bạch Gia”. Đây là dấu hiệu để nhận biết là đoàn xe của Bạch Gia ở Phượng Nhãn.
Đoàn người chạy đến cổng thành, những tên lính canh cổng ra hiệu dừng xe. Kẻ đi đầu đoàn xe xuống ngựa, tới bên cạnh đám lính, mỉm cười nói: “Họ hàng xa của gia chủ hôm nay lên kinh đô để chuẩn bị cho cuộc thi tuyển khách môn Tiên Gia Kiếm”
Nghe hai chữ Tiên Gia Kiếm, gã chỉ huy khuôn mặt bỗng biến đổi, liền mỉm cười: “À ra vậy, xin mời các vị vào thành”
Bạch Như Sương và Kim Thiềm Tử ngồi bên trong cỗ xe không nói gì. Cả hai hiện nay là Bạch Hào và Bạch Uyên, là người của gia tộc họ Bạch ở Phượng Nhãn, một thế lực kinh doanh có tiếng tại Phượng Hoàng Đô mấy trăm năm qua.
Đoàn người chậm chạp đi qua cổng thành, qua các dãy phố đông đúc và tấp nập người xe. Đại lộ chính rất rộng, hai bên là cửa hàng, cửa hiệu san sát.
Kim Thiềm Tử vén rèm, nhìn qua ô cửa. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy khung cảnh nhộn nhịp nơi đô thành.
“Năm xưa khung cảnh của Hồ Quốc còn nhộn nhịp gấp nhiều lần như thế này”
Bạch Như Sương trầm ngâm hồi tưởng. Kim Thiềm Tử không hình dung được lời của nàng. Với hắn, thôn trấn ngày xưa cũng được coi là đông đúc người ngựa nhưng mà so với Phượng Hoàng Đô thì chỉ là con muỗi. Vậy mà Hồ Quốc còn hơn cả Phượng Hoàng Đô. Hắn không thể hình dung được.
“Ngày đó ta nghĩ rằng diệt Tiên Gia Kiếm rồi sẽ quật lòng đất Phượng Hoàng Đô lên để tìm xem liệu truyền thuyết về dị hỏa có thật hay không”
“Di hỏa ư?”
Kim Thiềm Tử lạ lẫm
Liền đó, Bạch Như Sương bèn kể lại sự tích của Phong Hỏa đế quốc cho hắn nghe.
“Nếu truyền thuyết là đúng thì bên dưới Phượng Hoàng Đô chắc hẳn vẫn còn bí ẩn của dị hỏa kia. Dị hỏa không tự nhiên sinh ra, nó phải có nguồn gốc.”
“Nguồn gốc là như thế nào sư phụ?”
Kim Thiềm Tử thắc mắc
“Ví dụ khi ngươi nhóm lên một đống củi thì những thanh gỗ chính là nguồn gốc sinh ra lửa. Lửa cháy mà ngươi nhìn thấy thì gọi là dương hỏa còn cái mà chúng ta không thấy, là âm hỏa, là thứ tạo nên ngọn lửa. Một thứ dị hỏa khiến một vùng đất rộng lớn bừng cháy hàng triệu năm thì chắc chắn là không phải tự nhiên.”
Bạch Như Sương vừa nói vừa lơ đãng nhìn ra ngoài đường phố.
“Ý sư phụ muốn nói là bảo vật ư?”
Kim Thiềm Tử đoán ý.
“Chính xác là như thế. Một bảo vật có thể tạo ra một dị hỏa, có thể g·iết c·hết được cả những tồn tại như phượng hoàng. Ngươi có thể tưởng tượng được uy lực của nó không?”
Bạch Như Sương đôi mắt như sáng lên, lấp lánh.
“Nếu có bảo vật như thế, Tiên Gia Kiếm chắc hẳn đã lấy được rồi, đâu có đến lượt chúng ta”
Kim Thiềm Tử lắc đầu nói.
“Đó là ta phỏng đoán vậy thôi. Câu chuyện về dị hỏa này cũng chỉ là truyền thuyết. Nếu nó có thật, Tiên Gia Kiếm chiếm được, ngươi thử nghĩ xem tam châu có nên nằm bẹp dưới gót chân của họ không?”
Bạch Như Sương cười nói.
Cả hai trò chuyện một hồi, đoàn người đã tới lối vào thành thứ 2. Bức tường thành thứ hai này còn cao hơn hẳn lớp thứ nhất và có vẻ được canh phòng cẩn mật hơn. Trước mặt đoàn người là đại môn rộng lớn, sừng sững án ngữ đại lộ. Bên ngoài, một đội khổng tượng đông đảo đang canh gác. Bên trên tường thành, lớp lớp cung thủ oai nghiêm hướng ánh mắt dò xét bất cứ những ai lại gần.
“Xin dừng bước!”
Chỉ huy đội khổng tượng hô lớn, chặn đoàn người lại. Gã chỉ huy đoàn người xuống ngựa, tiến tới nói chuyện với y. Bạch Như Sương thấy gã chỉ huy vừa nói vừa chỉ trỏ. Một hồi sau, tên chỉ huy bước đến xe ngựa, trịnh trọng:
“Mời hai vị cùng đoàn ghé vào bên đường một lát”
“Có chuyện gì sao tướng quân?”
Bạch Như Sương nói qua ô cửa.
“Xin thứ lỗi về việc này nhưng mà hôm nay chúng tôi đang chuẩn bị đón một nhân vật quan trọng. Đợi người này đi qua thì xin mời các vị tiếp tục hành trình”
Chỉ huy đội khổng tượng nói.
“Chúng ta từ Bạch Gia tới tham dự cuộc tuyển chọn môn khách của Tiên Gia Kiếm”
Kim Thiềm Tử lên tiếng. Khi nãy hắn thấy người dẫn đoàn nói với bọn lính canh ở vòng thành đầu tiên, liền học theo.
“Ta biết! Ta biết! Không giấu gì, ta với chỗ Bạch Mộc Lan là thân tình. Hai người là họ hàng với Bạch Mộc Lan thì ta cũng coi như người nhà, nhất là lại còn tham dự kỳ tuyển môn khách thì quý hóa vô cùng. Có điều lệnh trên vừa ban xuống, hai người chịu khó đợi một chút cho họ đi qua rồi lại tiếp tục”
Tay chỉ huy vừa cười vừa nói, giọng giải thích.
“Đừng làm khó ông ấy!”
Bạch Như Sương nói.
“Xin đa tạ, mời các vị lánh vào!”
Chỉ huy đội khổng tượng đưa tay mời. Ngay khi đoàn Bạch Gia vừa ghé vào vệ đường, từ phía xa, tiếng huyên náo truyền tới. Kèm theo đó là những tiếng gõ móng lên mặt đường làm người ta có cảm giác hàng ngàn con ngựa đang ầm ầm phóng tới.
“Tới rồi!”
Chỉ huy đội khổng tượng hô to rồi hớt hải chạy về vị trí.
Đột nhiên, từ trên tường thành, đại kỳ căng lên, bay phần phật trong gió. Mấy chục con khổng tượng nghiêm trang đứng thành hàng hai bên, cong vòi rống lên những tiếng đầy uy thế.
Từ cuối đường, một đoàn quân kỵ đang rầm rầm chạy tới. Người đi đầu, một thân hồng y thướt tha, áo bào bay bay trong gió, bảo kiếm buộc ngang hông, khí phách kinh người.
Gia Linh cưỡi trên một con hươu toàn thân rực đỏ như lửa, cặp sừng hung mãnh vươn dài về phía trước. Con hươu 4 vó đều cuộn lên những ngọn lửa, cuồn cuộn cháy theo từng bước chạy.
Phía sau nàng là gần 20 dũng sỹ cưỡi trên những con hổ trắng nhìn cực kỳ đáng sợ. Những hổ kỵ quân này đều mặc giáp xanh, hông đeo bảo kiếm, mũ sắt che hết khuôn mặt.
“Đây có phải bạch hổ quân của Tiên Gia Kiếm không nhỉ,”
Một người dân đứng bên đường hỏi bạn.
“Đúng đấy. Đó là Bạch Hổ quân nổi tiếng của Tiên Gia Kiếm. Bọn họ đánh đông dẹp bắc, khét tiếng từ lâu”
“Bạch Hổ quân đi theo mỹ nhân cưỡi hươu, chắc hẳn nàng là nhân vật quan trọng”
Kẻ khác thắc mắc.
“Đấy là đại tiểu thư của Tiên Gia Kiếm. Nghe nói nàng ta sẽ là Chân Tiên thứ tư”
“Ái chà!”
Người kia thảng thốt.
“Không phải chứ, đại tiểu thư Gia Linh phải đi bằng Song Lân Chiến Xa, đâu phải cưỡi hươu như thế kia?”
Kẻ khác ra vẻ hiểu biết.
“Vậy thì mỹ nhân xinh đẹp như hoa kia là ai?”
Người kia nghi hoặc.
“Không rõ, nhưng mà chắc là cũng phải nhân vật tầm cỡ của Tiên Gia Kiếm”
“Hay cô nàng này tới đây để làm…hoàng đế?”
“Cẩn thận cái mồm, không là mất đầu như chơi!”
Nhìn đoàn hổ kỵ lao nhanh qua cổng thành, Bạch Như Sương ngồi trong xe quan sát bỗng nở một nụ cười.
“Sư phụ cười gì vậy?
Kim Thiềm Tử thấy sư phụ bỗng dưng nở một nụ cười khiến dung mạo nàng đã tuyệt trần càng thêm phần xinh đẹp thì thắc mắc
“Cái phong thái cao ngạo này, ta cảm thấy rất giống mình ngày trước. Không hiểu nhân vật này là ai mà có cả bạch hổ quân đi theo hộ tống”
Bạch Như Sương đáp lại hắn.
Thấy gã hộ vệ Bạch gia ở gần mình, Kim Thiềm Tử bèn vẫy lại hỏi:
“Anh bạn có biết nhân vật nào đó không?
“Đó là đại tiểu thư của Tiên Gia Kiếm”
Gã hộ vệ đáp, vẻ hiểu biết.
“Ra là Gia Linh của Tiên Gia Kiếm!”
Bạch Như Sương nhìn theo bóng Gia Linh vọt qua cổng thành, khẽ mỉm cười. Theo những gì nàng biết thì kẻ trước mặt kia sẽ là một trong những người có thể sẽ tranh giành Thiên Chiếu trong tương lai.
Chợt Bạch Như Sương đôi mắt híp lại, nhìn xuống hông Gia Linh, nơi thanh Xích Quỷ Kiếm đang được buộc ở đó, khẽ rung rinh theo nhịp chạy của con hươu đỏ.
“Hóa ra là thế!”
“Chuyện gì thế sư phụ?”
Kim Thiềm Tử hỏi
“Ngươi nhìn cô gái kia, thấy thanh kiếm đó không?
“Có!”
“Đó là thanh Xích Quỷ Kiếm, một trong những bảo vật của thiên địa. Năm đó ta tìm mãi thanh kiếm này sau Đồ Đế Đại Chiến, hóa ra là nó đã được đưa trở lại Tiên Gia Kiếm. Hẳn là Tiên Gia Kiếm đã động tay động chân vào thanh kiếm này”
Kim Thiềm Tử nhìn theo thanh kiếm bên hông Gia Linh, tai thì lắng nghe Bạch Như Sương kể chuyện. Hắn không hiểu lắm, chỉ lờ mờ đoán rằng đó là một bảo khí thượng thừa.
“Xích Quỷ Kiếm này ra sao sư phụ?”
Kim Thiềm Tử lại hỏi
“Đó là một trong nhị thập bát bảo khí của thiên địa. Truyền thuyết kể lại, Xích Quỷ kiếm vốn là Xích Quỷ Tinh, từ trên trời cao giáng xuống thế gian, ẩn chứa sức mạnh vô song. Xích Quỷ Kiếm này, vốn là một đoạn duyên nợ giữa Hồ ly tộc và Tiên Gia Kiếm. Thanh kiếm đó vốn thuộc về Hồ ly tộc chúng ta nhưng mà có nhiều chuyện xảy ra khiến bảo vật này rơi vào tay Tiên Gia Kiếm. Nhờ bảo khí này vị Chân Tiên thứ 3 của Tiên Gia Kiếm mới có thể áp chế quần hùng, độc chiếm Thiên Chiếu”
Bạch Như Sương kể.
“Nếu là của Hồ ly tộc thì hẳn là sư phụ sẽ phải lấy lại?”
Kim Thiềm Tử không có nghĩ nhiều, liền nói.
Bạch Như Sương đột nhiên nhìn hắn với một thái độ kỳ lạ, nửa ngạc nhiên, nửa muốn cười lớn khiến hắn không biết phải nói gì.
“Lấy lại à? Phải lấy lại chứ!”
Nàng nhìn hắn một hồi rồi cười lớn.
“Hai vị, chúng ta có thể đi vào thành trong rồi”
Gã hộ tống chen vào, thông báo cho Bạch Như Sương và Kim Thiềm Tử.
“Bạch gia Phượng Nhãn vào thành!”
Từ nơi cổng thành, tên chỉ huy đội khổng tượng hô lớn, đoàn người Bạch gia chậm rãi hướng về đại môn, đi tới…