Sáng sớm hôm sau, Kim Thiềm Tử đã chờ sẵn ở dưới lầu. Một lúc sau thì Bạch Như Sương xuất hiện, trên tay cầm theo túi linh thạch và quyển công pháp có tên “Hóa Long Lưỡng Thể Đại Công Pháp”.
“Đây, đó là bộ công pháp mà ta nhắc đến đây. Ngươi cầm lấy tu luyện theo phương pháp ở trong đó. Chỗ nào khó hiểu thì ta sẽ chỉ bảo cho. Còn đây là linh thạch để ngươi hấp thu. Khi nào hết thì cứ lấy thêm”
Bạch Như Sương trao cho hắn, nói liến thoắng.
“Sư phụ thật tốt!” Kim Thiềm Tử cảm thán.
“Tốt ư? Không có bữa trưa nào miễn phí cả. Ngươi phải dốc lòng tu luyện để về sau trở thành chiến tướng của ta. Chúng ta sẽ đánh lên tận Thiên Cung. Mục tiêu trước mặt đó. Không phải ta bồi dưỡng ngươi cho vui”
Bạch Như Sương nghiêm sắc mặt, nói thẳng ra ý tứ của mình, không kiêng nể gì.
Nghe nói vậy, Kim Thiềm Tử cũng không phản bác gì. Tất cả cũng đều có mục đích. Nhưng hắn mơ hồ không hiểu mục đích tu luyện của bản thân để làm gì? Xưng hùng xưng bá? Bá chủ một phương? Hay điều gì khác. Kim Thiềm Tử không rõ, hắn chỉ thấy một điều gì đó đang thôi thúc bên trong mình, buộc hắn phải tu luyện, nó giống như một thứ bản năng bên trong vậy.
Cái điều đó đã tồn tại từ khi hắn còn là một con nòng nọc, bơi lung tung ven bờ Lãng Bạc, cho đến khi thành con cóc vô tri rồi dần dần cứ thôi thúc Kim Thiềm Tử, làm hắn tu luyện cả trong vô thức.
Cho đến tận bây giờ, Kim Thiềm Tử vẫn không thể lý giải được điều này.
“Đệ tử biết rồi!” Kim Thiềm Tử gật đầu rồi nhận lấy công pháp và linh thạch, theo sự hướng dẫn của Bạch Như Sương, tìm đến một thạch động phía ngoài cung điện rồi chui vào đó nghiền ngẫm.
Kim Thiềm Tử đi khỏi, Bạch Như Sương quay người đi lên tầng 2, bắt đầu dạo qua những kệ đặt công pháp.
Sau khi dành 10 năm để hấp thụ viên đan kia, nàng đã lấy lại hình dáng nhân loại, tu vi hiện nay đã khôi phục được mấy phần.
Sau trận lôi kiếp, Bạch Như Sương tuy không c·hết nhưng tu vi nghìn năm bị huỷ trong nháy mắt.
Khi hóa hình trở lại, nàng khôi phục được tu vi Yêu Hoàng Địa Giai, tương đương với Thánh Hoàng Địa Giai của nhân loại và Quỷ Hầu Địa Giai của quỷ tộc.
Pháp lực của Bạch Như Sương hiện nay ngang bằng với Gia Linh của Tiên Gia Kiếm của 10 năm trước.
“Ngươi vẫn nuôi ý định điên rồ đó sao?” bà lão chống gậy bước vào, mệt mỏi nhìn Bạch Như Sương.
“Dù còn một tia tàn hồn, con cũng phải làm việc này!” Bạch Như Sương vừa đưa tay lướt qua các công pháp, vừa nói.
“Rồi cả ngươi cũng c·hết nốt thì lão tổ như ta còn bảo hộ cho ai đây?” bà lão buồn rầu nói rồi trầm ngâm nhớ lại những năm tháng xa xưa, nơi đây tràn ngập người của tộc hồ ly.
Đó là một đoạn ký ức vui vẻ khi bà ta một tay che chở gia tộc, tắm máu không biết bao nhiêu kẻ thù muốn tìm đến gây chuyện, c·ướp phá. Phải biết là một Địa Tiên che chở cho gia tộc thì gần như là vô địch.
“Rồi có ngày, lão tổ sẽ được đi khỏi đây, cùng con đạp Thiên Cung dưới gót chân” đôi mắt Bạch Như Sương rực lửa quyết tâm.
“Đi khỏi đây ư?” bà lão bồi hồi. Bao nhiêu lâu bà ta chưa ra khỏi nơi này? Đây là thánh địa của tộc Hồ Ly, hàng ngàn năm qua, bà ta đã ở đây chịu “Thiên Đọa”.
Lão tổ tộc Hồ Ly nhắm đôi mắt, nhớ về thời oanh liệt ngày xưa…Vuốt sắc cào rách thiên địa, chín đuôi quật nát thành quách. Khỏi lửa liên thành, quốc gia đổ nát dưới gót chân hung bạo của bà ta.
Thiên Chiếu đã ban xuống. Thiên khung đã mở ra trước mắt. Nhưng mà bà ta lại không bước lên thiên khung, không trở thành Tiên Yêu mà lại lựa chọn lưu lại nhân gian để phải chịu “Thiên Đọa” làm một Địa Tiên thủ hộ gia tộc.
“Bạch Như Ngọc!” lão tổ khẽ kêu lên cái tên mà đã từ lâu lắm rồi, không còn được nhắc đến. Đó là tên của bà ta, Yêu Đế Bạch Như Ngọc.
“Như Hoa, Như Ngọc lại Như Sương”
Lão tổ lầm rầm đọc những cái tên gọi. Đó là tên của 3 Yêu Đế hiển hách nhất của tộc Hồ Ly:
Bạch Như Hoa, Yêu Đế thượng cổ, cũng là Yêu Tiên duy nhất đến thời điểm này của gia tộc.
Bạch Như Ngọc, Yêu Đế tiếp theo của gia tộc Hồ Ly và cũng chính là bà ta. Và Yêu Đế Bạch Như Sương, người tưởng như đ·ã c·hết trong trận đại chiến với Thiên Cung nhưng giờ lại quay trở về, tiếp tục tiến lên, hoàn thành mục tiêu gì đó của mình
“Nếu có thể rời khỏi đây, ta cũng sẽ giúp con hoàn thành tâm nguyện” lão tổ khẽ mở mắt, nói.
“Chắc chắn người sẽ đi khỏi đây cùng con! Chúng ta sẽ đi thẳng lên Thiên Cung”.
“Không biết đến ngày đó, ta có còn thở nữa không?” lão tổ chống gậy, chậm chạp đi ra ngoài…
Kim Thiềm Tử ngồi trong thạch động nghiền ngẫm “Hóa Long Lưỡng Thể Đại Công Pháp”. Thông thường, theo mỗi cấp độ sẽ có những pháp môn tương ứng được chia theo cấp từ Hoàng cấp đến Huyền cấp, Địa cấp và Thiên cấp.
Thế nhưng “Hóa Long Lưỡng Thể Đại Công Pháp” này lại có thể luyện từ thấp đến cao. Có nghĩa là nó là một loại công pháp mà nếu luyện, sẽ theo chân tu sỹ từ khi mới nhập đạo cho đến lúc thành Chân Tiên.
Khi Kim Thiềm Tử mở trang đầu tiên của công pháp, một dòng chữ uy mãnh được viết bên dưới: “Ai cũng có thể hóa rồng”
“Ai ở đây có thể là chỉ những đồng tộc lưỡng cư mà tác giả của công pháp này viết ra chăng? Hay ai ở đây là tất cả chúng sinh, bao gồm nhân loại, yêu thú, quỷ tộc?” Kim Thiềm Tử suy ngẫm.
Kim Thiềm Tử đọc qua vài trang đầu tiên rồi nghiền ngẫm rất lâu, đi tìm ý nghĩa thực sự của nó. Khi còn là con cóc nấp ở góc tòa miếu, nghe khất sỹ giảng giải, nó biết phải thận trọng xem xét từng chữ bởi chỉ cần hiểu sai thôi, là con đường tu luyện sẽ rẽ sang hướng khác.
Ví dụ nó đang cố cắt nghĩa từ “Ai” là để chỉ loài lưỡng cư như nó hay chỉ chung chúng sinh. Bởi nếu là loài lưỡng cư thì cơ thể có cấu tạo khác với những tộc còn lại, việc tu luyện sẽ dựa trên điều này. Còn nếu là dùng chung cho chúng sinh thì nó lại là một loại công pháp thật sự ưu việt, xưa nay chưa từng có.
Ban đầu, Kim Thiềm Tử nghĩ là chữ “Lưỡng” của công pháp kia để chỉ loài lưỡng cư như nó. Nhưng mà sau chữ “Lưỡng” lại là “Thể” chứ không phải “Cư”.
“Điều này dẫn đến sự nhầm lẫn cho tất cả những người tiếp xúc với bộ công pháp này. Họ nghĩ rằng đây là dành cho các tộc lưỡng cư” Kim Thiềm Tử phát hiện ra.
Nhưng mà sau một thời gian nghiên cứu, Kim Thiềm Tử phát hiện ra, chữ “Lưỡng Thể” ở đây được hiểu là 2 bản thể. Một là bản thể nguyên bản và bản thể kia là một tia huyết mạch chân long chân chính.
“2 thể cùng trong một nguyên thể. Cái này xưa nay chưa từng có!” Kim Thiềm Tử đi đến kết luận.
“Vậy là nếu luyện xong bộ này, ta sẽ có 2 thể. Một thể của rồng và một thể của cóc. Nếu bọn có huyết mạch cường đại mà luyện công pháp này đại thành thì chẳng phải là vô địch hay sao? Ví như yêu hổ luyện công pháp này sẽ có cả Hổ Thể và Long Thể. Thật là khủng bố!” Kim Thiềm Tử run rẩy nghĩ đến.
Kim Thiềm Tử cũng không có lập tức bắt tay vào luyện công pháp mà nó dành thời gian để giải thích ngọn ngành ý tứ trong đó.
“Hóa ra ngày trước, Hỏa Đầu Sơn đã hiểu sai bản chất của công pháp này. Nhưng mà dù cho hiểu sai, tu luyện lệch đi khỏi ý nghĩa, hắn cũng trở thành một Yêu Vương, chứng tỏ công pháp này phải do một vị Chân Tiên viết ra hoặc có khi là một tồn tại còn khủng kh·iếp hơn Chân Tiên.”
Kim Thiềm Tử trầm mặc rồi đột nhiên nhớ đến sư phụ khất sỹ. Người này theo ý tứ của Bạch Như Sương là không hề có thật và tu vi phải là Chân Tiên. Vậy sao hắn lại xuất hiện ở nơi khỉ ho cò gáy như cái làng đó?
Việc điểm hóa chúng sinh, theo như lời sư phụ thì phải là Chân Tiên trở lên mới làm được vậy thì khất sỹ kia chắc chắn là một Chân Tiên hàng thật.
Kim Thiềm Tử suy nghĩ mông lung một hồi rồi không tìm ra được đáp án liền cho đó là một sự tình cờ. Nếu lần sau có gặp lại, hắn nhất định sẽ phải hỏi kỹ càng sư phụ khất sỹ này.
Nghĩ rồi, Kim Thiềm Tử bắt đầu quay trở lại nghiền ngẫm công pháp. Lật trang tiếp theo, Kim Thiềm Tử nhìn lấy một dòng chữ vàng uy mãnh tỏa ra một loại cảm giác thanh khiết và sạch sẽ. Nhìn dòng chữ ấy, tuy chưa hiểu mà Kim Thiềm Tử lại có cảm giác thấy hết thiên địa.
Dòng chữ vàng đó viết: “Sắc bất dị không, không bất dị sắc. Sắc tức thị không, không tức thị sắc. Thọ, tưởng, hành, thức diệc phục như thị.”
“Cái này là…” Kim Thiềm Tử cảm thấy như hiểu rõ vạn vật nhưng mà lại mơ hồ, gập ghềnh, không thể cắt nghĩa được.
Cái gì là sắc với không, không với sắc…? Kim Thiềm Tử chau mày suy nghĩ, thông tin tràn ngập trong đầu.
Liền đó, Kim Thiềm Tử lấy một miếng linh thạch ra khỏi túi, vừa nghiền ngẫm vừa cầm miếng linh thạch có màu tím đậm này, đoạn bóp nát trong tay. Những tia linh khí màu tím tràn ra ôm lấy bàn tay hắn, từ từ theo nhịp hô hấp mà tràn vào cơ thể.
Kim Thiềm Tử vốn là một con cóc vì vậy nó có thể thu được linh khí thông qua da bởi thế không cần phải hít vào thở ra như nhân loại. Khi xưa chưa hóa hình, khả năng hấp thu linh khí của nó chỉ có thể qua đường mồm nhưng giờ đã hóa hình, mọi chuyện lại có chuyển biến khác đi.
Bởi vì có thể hô hấp qua da đên tốc độ hấp thu linh khí của Kim Thiềm Thử vượt trội hơn hẳn so với nhân loại, thậm chí các loài khác. Miếng linh thạch thượng phẩm mà nó cầm trong tay, bình thường phải mất vài ngày để hấp thu hết nhưng với Kim Thiềm Tử, nó chỉ mất một canh giờ là xử lý xong.
“A!”...Kim Thiềm Tử thấy toàn thân kịch liệt căng ra khi linh khí ồ ạt tiến vào bên trong nội yêu đan. Nó có cảm giác như một quả bóng đang căng lên, như muốn nổ tung. Nhìn từ ngoài, đúng thật là Kim Thiềm Tử toàn thân đã căng cứng như quả bóng do kinh mạch đột nhiên nhận một lượng lớn linh khí và chưa thể tiêu hóa kịp.
Nếu là người bình thưởng, có lẽ lúc này đã nổ tung, thịt máu văng khắp nơi. Thế nhưng mà Kim Thiềm Tử lại là một con cóc, cơ thể nó có thể phình to ra gấp nhiều lần bình thường mà không hề hấn gì.
Lúc này, Kim Thiềm Tử trông như một quả bóng bay. Khuôn mặt căng tròn, hai má phính ra, miệng bây giờ chỉ còn là một điểm màu hồng còn đôi mắt thì như muốn nhẩy ra ngoài. Còn tay chân thì như một núm nhỏ thò lên khỏi quả bong bóng.
Hệ thống kinh mạch bị căng ra trong cơ thể lập tức khiến nội yêu đan kích hoạt một chế độ điên cuồng hấp thu linh khí vào bên trong.
Nội yêu đan của Kim Thiềm Tử đột nhiên phát sinh dị biến, xoay tròn trong cơ thể, hung hãn tạo ra một lực hút kinh người. Linh khí bị cuốn ầm ầm vào bên trong, tựa như một dòng nước xoáy.
Theo thời gian hấp thu điên cuồng của nội yêu đan, toàn bộ linh khí dần dần bị nó hút vào, cơ thể Kim Thiềm Tử từ từ bình ổn trở lại, dáng vẻ ưa nhìn lúc trước lại trở về.
“Ồ!” khi linh khí được hút hết vào nội yêu đan, Kim Thiềm Tử bàng hoàng khi thấy một viên châu màu trắng ở bên cạnh nội yêu đan. Nó chau mày lại, nhận ra viên châu này chính là linh đan mà Kim Thiềm Tử đã cắn nuốt trước đây. Hình dáng của nó đã nhỏ đi mấy phần.
“Hóa ra ta chưa hấp thu hết được viên linh đan này. Nó vẫn còn ở đây!” Kim Thiền Tử hiểu ra.
Liền đó, hắn lại ngồi xuống, tiến nhập vào nội thể, mở ra nội yêu đan, hung hãn thu nạp những linh khí bàng bạc mà viên đan dược kia đang tỏa ra.
Kim Thiềm Tử cảm thấy sảng khoái trong cơ thể khi hấp thu dòng linh khí này, khác hẳn với khí từ linh thạch thượng phẩm.
Thời gian cứ thế trôi đi chậm chạp, Kim Thiềm Tử nhắm mắt ngưng thần, miệt mài khua động nội yêu đan hấp thu linh khí từ viên đan kia…
Cho đến năm thứ 3, Kim Thiềm Tử đột ngột mở mắt, toàn thân hắn đang óng ánh phát ra hào quang màu vàng kim chói lọi. Xung quanh hắn, một ít tạp chất màu nâu được bài tiết ra theo đường da. Đây là những cặn bẩn của linh khí khi hắn hấp thu viên linh thạch thượng phẩm bị đẩy ra ngoài.
Linh thạch dưới trần gian, dù có nồng đậm thì vẫn có những tạp chất xấu, thường được gọi là ma cặn. Tu sỹ có tu vi càng cao, ma cặn trong người càng lớn. Linh khí sẽ được vận chuyển vào đan điền còn ma cặn nếu không có phương pháp đẩy ra ngoài, nó sẽ luận chuyển trong nội thể và bồi dưỡng tâm ma. Tu sỹ khi vào Vô Cực Cảnh, phải chém xuống tâm ma của mình mới đạt được Vô Cực Cảnh Đại Viên Mãn.
Nhiều tu sỹ lười biếng hoặc không hiểu điều này, khi mở ra thần thức để diệt tâm ma liền bị dọa cho ngây ngốc bởi tâm ma cực kỳ cường đại. Những trường hợp này thường là bị tâm ma đập c·hết ăn thịt, tu sỹ sẽ đọa vào ma đạo.
Một cường giả Vô Cực Cảnh Thiên Giai hóa ma. Cái này thật sự là một tai họa ngập đầu đối với thiên hạ.
Kim Thiềm Tử nhớ lại, trước đây sư phụ khất sỹ có kể một câu chuyện, rằng thời xa xưa lắm rồi, cũng có một Thánh Đế không chém được tâm ma, bị cắn trả và hóa thành Ma Đế.
Ma Đế này đại khai sát giới, hủy diệt nhiều tông môn lớn ở tam châu. Lúc đó, cả 3 tộc Nhân, Yêu, Quỷ bèn họp nhau lại, thành lập một liên minh gọi là “Đồ Ma Liên Minh” nhằm ngăn chặn và tiêu diệt Ma Đế.
Nghe sư phụ đạo sỹ kể, cuộc chiến giữa Ma Đế và liên minh này diễn ra cực kỳ khốc liệt. Nhiều Thánh Vương ngã xuống, nhiều Thánh Đế đi đời nhà ma, tam châu thương tổn nguyên khí cực kỳ nghiêm trọng. Nhưng mà cuối cùng, Ma Đế này cũng bị quần hùng khuất phục, bị phong ấn ở một nơi không ai biết
Sau đại chiến này, tam châu suốt một thời gian dài không sinh ra được bất kỳ một vị Chân Tiên nào bởi các đại mạch lớn, các long mạch, linh mạch chính đều bị Ma Đế thôn phệ rồi đánh nát.
Thời kỳ tăm tối này diễn ra hàng vạn năm, cho đến khi Thiên Quân chấp nhận lời kêu cứu của tam tộc, mở ra thương khung, dẫn nước ngân hà đổ xuống hạ giới, khôi phục lại các đại mạch của tam châu, từ đó mới bắt đầu xuất hiện lại Chân Tiên.
0