Qua lời giảng giải của Bạch Như Sương, Kim Thiềm Tử hiểu ra, yêu thú tu luyện đại đạo gồm các cảnh giới: Yêu Thú, Thượng Yêu, Yêu Hoàng, Yêu Vương và Yêu Đế, tương đương với các cảnh giới Đạo Nhân, Chân Nhân, Thánh Hoàng, Thánh Vương và Thánh Đế của nhân loại.
Còn quỷ tộc, con đường tu luyện cũng chia ra thành 5 đại cảnh giới là: Thượng Quỷ, Thượng Huyền Quỷ, Quỷ Vương và Quỷ Đế.
Trong 3 tộc thì tộc quỷ luôn có hiềm khích với Thiên Cung bởi vậy thường bị trấn áp khốc liệt. Trong lịch sử quỷ tộc, chỉ ghi nhận vài trường hợp Quỷ Đế nhận Thiên Chiếu rồi phi thăng Thiên Cung. Những trường hợp này thường bị gọi là “Ngụy Quỷ Đế” không được quỷ tộc coi trọng.
Thường những tông môn này, sau khi Ngụy Quỷ Đế phi thăng, liền bị các quỷ tộc khác đuổi g·iết tàn bạo. Cho dù Ngụy Quỷ Đế có bày ra nhiều hậu chiêu thì cũng chỉ kéo dài hơi tàn được vài đời là hẹo. Mối thâm thù sâu nặng của quỷ tộc với Thiên Cung đã ăn vào máu thịt nhiều đời nay.
Bạch Như Sương nhìn Kim Thiềm Tử một hồi, sau khi đánh giá xong, liền nói:
“Ngươi sau khi đã hóa hình thì tu vi đã là Thượng Yêu, tương đương Chân Nhân của nhân loại. Có điều là kinh nghiệm chưa có, công pháp cũng không, bây giờ mà ra đường, lơ mơ là bị đồng cấp đồng giai chém c·hết như chơi”
“Vậy thì đồ đệ nên tu luyện công pháp gì thưa sư phụ?” Kim Thiềm Tử lễ phép hỏi, bộ dáng bắt chước những đứa trẻ trong lớp học của thầy đồ làng.
Bạch Như Sương bóp trán suy nghĩ một hồi rồi đáp:
“Công pháp của Yêu tộc có nhiều loại, dựa theo khả năng của bản thể mà luyện. Bản thể của ngươi là loài lưỡng cư. Đây là loài có thể nói là yếu nhất trong yêu tộc nên công pháp tu luyện tuy nhiều mà lại không có cái nào dùng được, có luyện chăm chỉ thì cũng không đạt được thành tựu lớn”.
Từ xưa đến nay, những nhân vật phong vân của yêu tộc đều đi ra từ huyết mạch cường đại của những yêu thú đỉnh đỉnh như Rồng, Hổ, Phượng Hoàng, Côn Bằng v.v…chứ chưa nghe ở đâu xuất hiện một đại yêu ngửa tay làm mây, úp tay làm mưa mà lại có xuất thân từ giun dế hay cóc nhái cả.
Nghe sư phụ nói vậy, Kim Thiềm Tử nét mặt buồn rầu. Có phải hắn muốn là một con cóc đâu chứ. Ai chẳng muốn sinh ra oai phong như rồng, hổ, phượng hoàng, vốn có huyết mạch của những thần thú thời thượng cổ.
“Có điều…!” Bạch Như Sương lấp lửng.
“Có điều gì, sư phụ cứ nói” Kim Thiềm Tử như thấy có tia hy vọng.
“Trong họ lưỡng cư có một chi là bọn kỳ giông, ngoại hình khá giống với bò sát. Khi xưa ta dẫn binh bình định tam châu, có một tướng tiên phong tên Sơn Đầu Hỏa vốn là một con Hỏa Kỳ Giông thành đạo, tu vi đã đạt đến Yêu Vương Thiên Giai”
Bạch Như Sương hướng mắt về phía xa, trầm ngâm hồi tưởng lại chuyện xưa cũ, trong lòng bồi hồi.
“Rồi thế nào sư phụ?” Kim Thiềm Tử chờ đợi.
“Hắn có luyện một bộ công pháp khá hiếm gặp. Ta cũng đã xem qua bộ công pháp này, nó thực sự rất khó luyện nhưng mà nếu tu luyện thành công, có thể thức tỉnh được 1 tia huyết mạch của thượng cổ thánh thú Hỏa Long. Khi huyết mạch Hỏa Long đã thức tỉnh rồi thì việc tu luyện lại trở nên dễ dàng hơn”
Kim Thiềm Tử trầm ngâm : “Như vậy trong người con hẳn là có huyết mạch cổ đại của rồng?”
“Ta cũng phán đoán vậy thôi vì Hỏa Đầu Sơn với ngươi cùng chi họ, không chừng là thật. Còn việc thức tỉnh huyết mạch thượng cổ thì phải dựa vào số phận. Trừ những thượng cổ thánh thú khác ra thì rồng là loài dâm đãng, có thể giao phối với nhiều loại thú khác nhau, vì vậy huyết mạch truyền đi khắp nơi cũng là điều dễ hiểu”
Bạch Như Sương giải thích.
Kim Thiềm Tử nghe rồi, chợt nhớ lại câu chuyện “Long Sinh Cửu Tử” mà nó nghe được từ miệng sư phụ khất sỹ ngày trước. Câu chuyện đại loại là lão Long vốn có bản tính dâm đãng, đã lang chạ khắp nơi, với nhiều loài và sinh ra 9 đứa con tuy không phải là chân long chân chính nhưng lại mang trong mình huyết mạch của rồng: Tì Hưu, Bệ Ngạn, Bi Hý, Trào Phong, Nhai Xế, Toàn Nghê, Bồ Lao, Bá Hạ, Xi Vẫn.
Đấy là 9 đứa con được gọi là “cực phẩm” được người đời biết đến. Còn những đứa “phế phẩm” không đáng được nhắc đến hẳn là còn rất nhiều.
“Long tộc không những dâm đãng lại còn vô sỉ nữa!” chợt Bạch Như Sương khuôn mặt chau lại, hình như đang nhớ lại câu chuyện gì đó trước đây có liên quan đến long tộc.
“Vậy thì con muốn học công pháp này thưa sư phụ. Biết đâu may mắn lại được kế thừa huyết mạch của chân long” Kim Thiềm Tử chắp tay hướng Bạch Như Sương nói.
“Vậy quyết định như vậy. Bây giờ chúng ta sẽ trở về Cửu Vỹ Cung.” Bạch Như Sương thông báo.
“Cửu Vỹ Cung?” Kim Thiềm Tử ngô nghê hỏi.
“Đó là đại bản doanh của ta. Chắc hẳn sau trận đại chiến năm đó, Cửu Vỹ Cung đã bị Long Quân đánh nát nhưng mà ta chắc đến bảy phần là hắn chưa phát hiện ra hậu chiêu của ta”
Bạch Như Sương nhìn lên trời, nghiến răng.
“Nào ta đi thôi” Bạch Như Sương nói xong liền biến thành một làn sương mờ ảo, phóng vọt đi.
Kim Thiềm Tử ngơ ngác đứng nhìn làn khói bay đi. Một lúc sau, làn sương quay lại, chớp mắt biến ra hình dáng Bạch Như Sương, đoạn vỗ trán, nhăn mặt nói: “Ta quên không dạy ngươi phép phi hành.”
Nói đoạn liền truyền khẩu quyết phi hành cho Kim Thiềm Tử.
Kim Thiềm Tử đã hóa hình, cấp độ tu hành đã là Thượng Yêu, tương đương Chân Nhân của nhân loại. Nhưng mà hắn nhờ hấp thu viên linh đan nên chỉ trong một đêm đã tiến bậc như vũ bão, thế nên kinh nghiệm cùng công pháp chưa có cái gì cả, lơ ngơ như bò là đúng, không có gì sai.
Sau khi được truyền dạy khẩu quyết phi hành, Kim Thiềm Tử thực hành đến lần thứ 3 đã thành công biến thành một làn khói màu vàng, phá không bay đi. Bạch Như Sương nhìn theo, gật gù tán dương, khen là có tư chất vì thông thường phải luyện tập nửa ngày mới có thể thông thạo phép phi hành như thế này.
Phép phi hành của Yêu tộc và Quỷ tộc khá giống nhau, đó là biến thành một làn khói để bay đi còn nhân loại thì sử dụng các loại pháp bảo hoặc thu phục yêu thú làm vật cưỡi. Bọn hạc, ưng các thứ thường được sử dụng làm thú cưỡi nhiều.
Phượng Hoàng thì có nhưng cũng ít bởi đây là linh thú cổ đại, để bắt nó làm vật cưỡi thì tông môn phải khổng lồ một chút.
Ví dụ như Từ Gia là một gia tộc hiển hách, bởi thế Từ công tử mới có phượng hoàng để cưỡi đi chơi.
Sau khi thông thạo phép phi hành, Bạch Như Sương và Kim Thiềm Tử hóa thành 2 làn khói, bay về hướng Cữu Vỹ Cung.
Nửa ngày phi hành trên mặt hồ trôi qua, một hòn đảo từ phía xa xuất hiện trong tầm mắt Bạch Như Sương. Nó là một hòn đảo rộng lớn, xung quanh là một màu xanh ngát của rừng cây. Phía bên ngoài mép đảo, lau sậy mọc thành rừng, khẽ đu đưa trong gió.
Ở chính giữa đảo là một tòa thành rất lớn nhưng giờ đây chỉ còn cảnh hoang tàn đổ nát. Những lầu son gác tía năm nào đã thay bằng gạch vỡ, ngói đổ, tường bong.
Bạch Như Sương trầm mặc đứng trước đại môn đã phủ rêu xanh, hai cánh cổng lớn gãy đổ, nằm im lìm trước mắt. Phía xa, ngoài hồ chợt văng vẳng tiếng thuyền phu ngân nga câu hát:
“Thị phi thành bại theo dòng nước.
Sừng sững cơ đồ bỗng tay không.
Núi xanh nguyên vẹn cũ
Bao độ ánh triều hồng”
Nơi đây, từng là chốn phồn hoa, tấp nập người xe, lung linh đèn nến, thuyền bè tấp nập vào ra. Thế mà qua một đêm, thành quách hóa thành tro bụi, lầu son biến thành điêu tàn.
Bạch Như Sương chầm chậm bước đi trên con phố, hoài niệm về một thời vàng son năm ấy. Mười năm như một giấc mộng, ngoảnh đi ngoảnh lại chẳng còn gì.
“Nơi này ngày trước hẳn là rất sầm uất”
Kim Thiềm Tử bước phía sau Bạch Như Sương, ngắm nhìn những điêu tàn xung quanh. Ngày trước hắn vào làng của nhân loại, đã thấy nó to lớn và hùng vĩ rồi nhưng bây giờ tưởng tượng những công trình đổ nát như thế này, hắn lại thấy ngôi làng quả là bé nhỏ.
“Hồ Quốc ngày xưa được mọi người gọi là thiên đường dưới hạ giới. Vậy mà chớp mắt đã biến thành hoang phế” Bạch Như Sương thở dài.
Kim Thiềm Tử không nói thêm gì, chỉ im lặng đi phía sau Bạch Như Sương. Nàng đi thật chậm, qua các dãy phố, xuyên vào bên trong một cung điện lớn, trước đây hẳn là nguy nga, bề thế.
Bên trong cung điện cũng là một mảnh đổ nát hoang tàn đến sầu thảm.
“Có phải thiên binh thiên tướng làm ra việc này?” Kim Thiềm Tử ái ngại nhìn theo bóng lưng Bạch Như Sương.
Nàng lắc đầu, xót xa đáp: “Nếu Long Quân ra tay, Hồ Quốc chắc hẳn là chỉ còn lại bụi phấn. Ta đoán sau khi ta ngã xuống, các đại môn phái, các đế quốc xung quanh đã xông vào đây c·ướp b·óc, hôi của”
“Thật là độc ác!” Kim Thiềm Tử thở dài.
“Nếu ở vào vị trí của ta thì cũng làm như vậy. Mạnh được yếu thua, đó là quy luật bất biến” Bạch Như Sương lạnh lẽo đáp.
Kim Thiềm Tử trầm xuống, lặng lẽ nghiền ngẫm câu nói của sư phụ.
“Thế giới này, chỉ được tin vào bản thân mình. Đừng tin bất cứ ai” Bạch Như Sương nói tiếp.
“Kể cả sư phụ?” Kim Thiềm Tử nhìn nàng, ngạc nhiên.
Bạch Như Sương khựng lại rồi chợt cười phá lên khanh khách. Tiếng cười trong trẻo như trẻ con, len lỏi khắp những hoang phế xung quanh.
Kim Thiềm Tử không hiểu sư phụ cười gì, gã đần mặt ra rồi cũng gãi đầu, nhe răng cười theo.
Bạch Như Sương dẫn Kim Thiềm Tử đi ra phía sau Cửu Vỹ Cung, nơi đây là một khu vườn rộng lớn, trải dài ra phía hồ. Ở giữa khu vườn là một bức tượng, điêu khắc con cáo có 9 cái đuôi dang xòe ra.
Kim Thiềm Tử đến ngắm bức tượng, trong lòng đoán rằng đây là bản thể của sư phụ. Thấy Kim Thiềm Tử ngắm nhìn bức tượng hồ ly, Bạch Như Sương nói: “Mỗi cái đuôi là một linh hồn. Ngày đó lôi kiếp đánh tan 8 hồn của ta. Vẫn còn 1 tia hồn phách cuối cùng, may mắn thoát được”
Bạch Như Sương đến trước tượng cáo chín đuôi, đặt tay lên bức tượng, lầm rầm đọc một câu thần chú.
“Cạch” một tiếng, bức tượng đột nhiên rung lên bần bật rồi trồi lên khỏi mặt đất, làm hở ra một thông đạo, nối thẳng xuống dưới.
“Đi!” Bạch Như Sương hô lên rồi hóa thành một làn sương trắng, phóng xuống phía dưới. Kim Thiềm Tử không dám chậm trễ, cũng hóa thành đạo khói màu vàng, vọt theo. Khi hắn vừa chui vào thông đạo, bức tượng lại rầm rầm dịch chuyển về vị trí cũ, như chưa từng có gì xảy ra.
Bên dưới tối đen như mực, cả hai vẫn hóa thành luồng khói, ầm ầm phóng xuống dưới. Qua nửa canh giờ, Bạch Như Sương dừng lại ở một khoảng đất rộng rãi. Kim Thiềm Tử thấy thế cũng dừng phía sau.
Ngay khi họ dừng lại, không gian xung quanh đột nhiên sáng lòa làm hiện lên trong mắt cả một tòa cung điện to lớn, nằm dưới lòng đất. Tòa cung điện này tuy không lớn bằng Cửu Vỹ Cung trên mặt đất nhưng nó cũng “có số có má”.
“Người từ đâu đến thì mau về đi! Nơi này không dành cho các ngươi”
Một âm thanh già nua từ phía trong cung điện phát ra ngoài. Thanh âm cực kỳ đáng sợ, vọng vào các vách động, khiến mặt đất xung quanh rung lên bần bật. Kim Thiềm Tử và Bạch Như Sương bị âm ba làm cho phải lui lại mấy bước, toàn thân rung động.
“Lão tổ! Là ta”
Bạch Như Sương quát lớn. Âm ba xung quanh đột nhiên tắt lịm. Một trường im lặng trải ra…
“Cành cạch…cành cạch…” đột nhiên cánh cổng phía trước rùng rùng chuyển động và mở ra.
“Ngươi vẫn còn sống ư? Tu vi sao lại tụt thảm hại rồi?”
“Giữ được mạng là may rồi”
Bạch Như Sương thở dài.
Một lão bà tóc bạc phơ, làn da trắng nhưng nhăn nheo đến thảm thương, hai mí như sụp xuống, che hết cả đôi mắt, chậm chạp chống một cây gậy gỗ có vẻ cũ nát, bước tới trước mặt Bạch Như Sương.
Bà lão mặc một bộ đồ cũ nát đến không thể nát hơn được nữa. Cảm tưởng như chỉ lắc nhẹ một cái là vải sẽ tan ra như bong bóng xà phòng. Ấy thế mà nó lại vẫn đu đưa sau mỗi nhịp bước đi của bà lão.
“Con về rồi lão tổ!”
“Tốt rồi, về là tốt rồi. Sau này đừng có ra ngoài gây chuyện nữa. Người trong tộc ta theo con đi chinh chiến giờ chẳng còn một ai ở lại cái động này”
Bà lão trầm mặc thở dài, chống gậy quay người đi vào. Bạch Như Sương liền theo phía sau. Kim Thiềm Tử cũng định bước chân tới thì đã kêu lên một tiếng, toàn thân b·ị đ·ánh bay ra ngoài, chỉ kịp kêu ối một tiếng, cơ thể như bị treo lên giữa không trung.
“Lão tổ, dừng tay!”
Bạch Như Sương hốt hoảng kêu lên.
Bà Lão đưa đôi mắt bị hai mí che khất nhìn về phía Kim Thiềm Tử, giọng ề à: “Một con cóc ghẻ như vậy, sao lại mang nó về đây?”
“Nó là đệ tử của con. Nhờ nó mà con có thể thu ngắn lại cả trăm năm tu luyện, mới có thể hóa hình”
“Ra vậy!” bà lão gật gù, đoạn quay người một cái, Kim Thiềm Tử đang bị treo giữa không trung liền rơi bịch xuống.
Hắn phủi phủi bụi trên người, le te chạy đến gần Bạch Như Sương, thì thầm: “Lão tổ của sư phụ ghê gớm quá”.
Bạch Như Sương nói: “Lão tổ của ta ngày xưa đã từ chối Thiên Chiếu, quyết định ở lại nơi này thủ hộ gia tộc.”
“Thế nào mà cái gia tộc này lại nghe lời nó, cùng đi gây sự với Thiên Cung. Giờ tan đàn xẻ nghé, mỗi người một nơi” bà lão thở dài, giọng trách móc.
Cả 3 người đi vào bên trong tòa cung điện, bên trong khiến cho Kim Thiềm Tử choáng váng bởi xếp đầy bảo vật, vàng bạc, châu báu. Đây giống như một kho báu thì đúng hơn là một nơi ở.
Trên mặt đất la liệt vàng bạc, ngọc thạch, linh thạch đủ màu, đủ kích cỡ. Những kệ sát tường thì xếp đầy công pháp, tuyệt học các môn phái.
Tòa cung điện này có 3 tầng. Mới tầng 1 mà đã đầy ắp bảo vật như vậy rồi thì tầng 2 và 3 chắc hẳn là còn nhiều thứ khủng kh·iếp hơn.
Nói không ngoa, chỗ bảo vật và công pháp này, đủ để xây dựng một tông môn hùng mạnh.
Sau khi sắp xếp chỗ nghỉ cho Kim Thiềm Tử, Bạch Như Sương dặn: “Ngươi nghỉ ngơi đi, ta tìm xem công pháp kia ở chỗ nào. Ngày mai sẽ bước vào tu luyện”.
0