Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đọa Tiên Kí
Unknown
Chương 23: Huyết long chi chu
Mấy ngày sau, trước cửa một căn phòng, chính là căn phòng đang tụ họp của nhóm Phượng Minh hội. Một nhóm người giống như vô tình đi ngang qua. Một tên nói: "Trận chiến tiếp theo hình như có sự tham gia của Phương Uyển. Nghe nói cô ta rất xinh đẹp và là một trong thế hệ trẻ nổi bật hiện nay. Có rất nhiều nam nhân theo đuổi."
"Tiểu tử, ngươi nói cái gì vậy? Phương Uyển sư tỷ chính là thần tượng của ta. Tránh ra, ta chắc chắn có được nàng!"
"Ngươi là cái thá gì? Phương Uyển sau này sẽ lấy ta! Cút, ta phải đi trước ngắm nhìn dung nhan của nàng."
Đột nhiên, cánh cửa mở ầm một tiếng.
"Phương Uyển, Phương Uyển, muội đã xuất chiến rồi sao? Ta phải đi xem!"
Sau đó, tên này bộc phát khí tức Huyền Hư đỉnh phong, ép đám người ngã chổng vó xuống đất rồi bay đi. Khi đám người chưa kịp đứng lên thì ở bên trong lại có vô số tiếng quát lớn: "Đi, đi!" Bọn hắn lại một lần nữa chỏng vó ngã xuống đất.
Tại trên một đỉnh của mái nhà, có ba người đang ngồi. Bọn hắn nhìn diễn biến bên dưới đều nở ra một nụ cười nham hiểm.
Lúc này, tại sân thi đấu, trên khán đài đang ngồi rất nhiều thanh niên tài tuấn. Trên đài là vô số màn ảnh nhỏ phản chiếu các thí sinh tham gia giải đấu. Bọn họ đang tìm cách đạt được phần thưởng của giải đấu mà phần thưởng này lại có giới hạn. Nổi bật nhất trong số này là Phương Uyển, tu vi Huyền Hư đỉnh phong. Những kẻ còn lại đều tu vi Huyền Hư trung kỳ trở lại.
Phương Uyển hành động một mình, mà đám Huyền Hư trung kỳ trở xuống lại gặp mặt nhau trao đổi gì đó, trông dáng vẻ vô cùng gian trá. Điều này khiến cho đám thanh niên trên khán đài không khỏi lo lắng cho Phương Uyển.
Sau đó, chiến trận diễn ra theo hướng Phương Uyển liên tục bị tính kế và phải chịu thiệt thòi lớn. Một số thanh niên tài tuấn ở trên khán đài có kẻ tức giận, có kẻ lại chán nản, có kẻ lại hoang mang. Phương Uyển là đức tin của bọn họ, vậy mà hôm nay biểu hiện ra khiến cho bọn họ có chút thất vọng. Phương Uyển vậy mà ngay cả kế nhỏ như vậy cũng không nhìn ra được. Tâm trí quá đơn thuần, lại chỉ toàn dựa vào thực lực thủ thắng.
Nhưng trận chiến cuối cùng, bọn họ vốn tưởng Phương Uyển sẽ thua, nhưng kết quả lại ngược lại. Phương Uyển nở rộ ra thực lực tuyệt cường, đánh bại từng tên một, đá bọn chúng ra khỏi võ đài, lấy được phần thưởng.
Đột nhiên trên đài có tiếng vỗ tay.
"Rất hay, rất hay. Thế giới này vốn dĩ lấy lực lượng làm chủ đạo, sức mạnh mới là chân lý. Tâm kế gì đó chỉ như muỗi bay xung quanh. Bởi vì đám người kia quá tâm kế mà trong lúc giao đấu linh khí bị dao động, thần thông không vững, dẫn đến trì trệ thần thông. Quá nhiều sơ suất để lộ ra nhiều sơ hở. Mà Phương Uyển trong suốt quá trình đi đều là một bộ dáng nhàn hạ tiêu sái, không có chút lo âu nào, dẫn đến trận chiến cuối cùng tâm cảnh vững vàng, thần thông chắc chắn, linh khí thông thuận, thực lực bạo tăng, đánh bại từng tên một. Hay, hay, không uổng công chúng ta xem một chuyến này. Đi thôi."
Lời nói này đã khiến đám thanh niên tài tuấn tỉnh ngộ: thì ra là vậy. Càng khiến bọn họ tin tưởng vào cái chân lý: lực lượng mới là chủ đạo trong Thiên Vũ Đại Lục. Trong đó có Tề Mộng và các thành viên của Phượng Minh hội.
Mấy ngày sau, tại một căn phòng.
"Kiếm của ta đâu?" Một giọng nói tức giận vang lên, kèm theo đó là khí lãm bùng phát. Dư trấn đẩy sang các phòng bên cạnh khiến cho những người ở các phòng bên run sợ.
"Sư huynh, có chuyện gì?"
Nắm tay của hắn quay ra, một tay hóa thành chảo trực tiếp bóp lấy cổ của tên vừa hỏi, lạnh giọng: "Kiếm của ta đâu?"
Tên bị bóp cổ đáp: "Kiếm của sư huynh? Ta không biết."
"Ngoài ngươi ra thì còn có ai vào đây?"
"Cái này... cái này..."
Tên kia "A!" lên một tiếng. "Hồi chiều ta tình cờ nhìn thấy một kẻ lén la lén lút đi qua đây."
"Ai?"
"Không rõ lắm, nhưng nhìn có chút giống với A Lạc tiểu đệ của Tề Mộng."
"Phòng hắn ở đâu?"
"Dẫn đường. Phòng hắn ở khu bên cạnh, đi theo ta."
"Chính là nơi này!" Tô Mạc bộc phát khí tức, đá tung cánh cửa. "Tề Mộng, cút ra đây!" Ầm! Cánh cửa tung ra, tung tới chỗ của Tề Mộng và đám người đang họp bàn. Tề Mộng phất tay tung ra một quyền, cánh cửa vỡ tung.
"Ngươi là ai vậy?"
Tô Mạc tức giận quát: "Trả kiếm đây!" Nói xong, đã trực tiếp lao tới, vung quyền phóng chưởng. Tề Mộng hừ lạnh, cũng bộc phát khí tức Huyền Hư đỉnh phong, lao tới tấn công.
"Lão tử đang gấp, các ngươi còn không mau qua. Giờ còn mặt mũi gì nữa?"
Đám tiểu đệ xung quanh nhìn nhau, cũng bộc phát khí tức, lao tới Tô Mạc. Tô Mạc lấy ra pháp bảo để xung quanh người, pháp bảo không ngừng xoay tròn chống đỡ công kích của đám người xung quanh, còn hắn thì cuồng bạo tấn công Tề Mộng.
Tiểu đệ của Tô Mạc đứng bên ngoài, không ngừng dơ tay cổ vũ: "Cố lên sư huynh! Cố lên! Sắp được rồi!"
Đột nhiên một âm thanh từ trong phòng vang lên: "Bản kế hoạch này ta lấy chắc rồi!" Sau đó, hắn cuộn lấy tấm bản đồ có ghi những chiến lược ở bên trên thành một cuộn, rồi phất tay xoay người bay đi. Tề Mộng liếc mắt, cả giận muốn xông qua đó lấy lại, nhưng trước mắt hắn, Tô Mạc tấn công quá mạnh mẽ khiến cho hắn không thể dừng tay.
Tề Mộng hừ lạnh: "Ta không cần biết ngươi có mục đích gì, nhưng người dám đến đây gây chuyện là người xong rồi." Nói xong, Tề Mộng phất tay, cả cơ thể hắn đột nhiên phát ra quang mang màu đỏ, chân của hắn nhảy vài cái lùi lại mấy bước, kết phát ấn, lẩm bẩm mấy câu. Không gian đột nhiên mở ra, một cái hố từ đó chui ra một đầu Mãnh Long vô cùng bá đạo.
Tô Mạc ngước nhìn lên không khỏi kinh sợ: "Huyết Long Chi Chu! Chân Long thượng cổ! Tuy chỉ là tàn ảnh nhưng thực lực và uy năng không phải chuyện đùa!"
Tô Mạc kìm nén cơn đau trong lòng, mất đi một thanh kiếm quý báu, thanh kiếm giống như người bạn của hắn, từng cùng hắn trải qua nhiều nơi, nhiều giai đoạn, nhiều vùng đất, sớm đã coi nó như một bộ phận không thể thiếu. Nay bị mất khiến hắn đau xót vô cùng. Tô Mạc gạt đi nước mắt, hét lên một tiếng: "Hôm nay, ta có c·h·ế·t cũng phải kéo ngươi đi cùng!"
Tô Mạc gào thét, pháp bảo cuồng bạo, răng rắc vang lên. Không gian ong ong vang lên những tiếng, khí tức của hắn rung động mãnh liệt, càng ngày càng kịch liệt.
Tề Mộng giật mình: "Tự bạo! Tất cả lui ra!" Sau đó, hắn cũng là sử dụng tốc độ nhanh nhất thối lui, đồng thời Huyết Long Chi Chu giáng xuống, giáng thẳng xuống chỗ của Tô Mạc. Ầm! Một tiếng, một luồng ánh sáng phát ra, trấn lực khủng bố phá nát căn phòng và khu vực xung quanh mấy trăm trượng. Huyết Long Chi Chu cũng tan biến trong không gian.
Một khắc sau, bụi bặm Tán đi, có mấy bóng người lồm cồm bò dậy, vẻ mặt tức giận, tay siết chặt, gân xanh nổi đầy trên trán: "Cái tên điên!"
Mấy ngày sau, tại chính sảnh của Phượng tộc, trong một cuộc họp do Phượng tộc tổ chức để hợp nhất kế hoạch phòng thủ tấn công Vô Thiên Vực, Hạo Vân, Trúc Thiếu Bình, và Viên Thiếu Kiệt trình bày cách bố trí tấn công Vô Thiên quân đoàn. Bọn hắn ở trên kia, người nói vô cùng thuyết phục, nhưng một số tên Huyền Hư cảnh của Phượng tộc tỏ ra bất mãn. Kế sách đó vốn là của bọn hắn, nhưng đã bị ba gã này cướp đi trắng trợn mà bọn họ không thể làm gì. Đây là thời khắc quan trọng, không thể vì một chút lợi ích mà xảy ra xích mích với Thượng Thanh Vân.