Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đọa Tiên Kí
Unknown
Chương 25: lục tiên kiếm
Tên Huyền Tướng chấp pháp ở trên vỗ bốp một cái, đem kẻ này vào ngục chờ ngày xét xử. Sau đó, hắn ngước nhìn bóng dáng Nguyệt Dao đi xa, trong lòng do dự, cười khổ.
Tưởng dễ ăn, không ngờ gặp ngay cái gân gà khó nuốt. Tại một góc của đại sảnh, ba người Hạo Vân, Viên Thiếu Kiệt, Trúc Thiếu Bình sắc mặt âm trầm. Kế hoạch dùng luật pháp để mượn đao g·iết người, g·iết Liên Khải của bọn hắn đã thất bại.
Thánh nữ của Phượng tộc, tuy trẻ tuổi, nhìn như rất tùy hứng, sẽ nổi giận, sẽ thay đổi cảm xúc, nhưng kỳ thực lại là một ả hồ ly mưu mô, xảo quyệt. Vừa rồi, trong lúc tức giận, đã vô ý nhìn như vô ý khẽ kéo áo xuống, dùng linh lực kéo áo xuống, lộ ra bộ ngực trắng nõn căng tròn của mình để câu mắt đám Phượng tộc nam nhân.
Hành động này được che giấu rất kỹ càng, lại còn là Huyền Tướng cảnh ra tay, chắc chắn không có nửa điểm sơ hở. Ngay cả tên Huyền Tướng chấp pháp ở trên bục cao cũng không thể nhìn ra được, mà vẫn cho rằng đó là điều tự nhiên, là một hiện tượng vật lý bình thường, mà không phải Nguyệt Dao cố ý. Viên Thiếu Kiệt đập tay vào tường, nắm đấm run run. Không ngờ bọn hắn lại bị một ả hồ ly qua mặt dễ như vậy, đến lúc mọi chuyện đã xong rồi thì bọn hắn mới nhận ra. Nỗi sỉ nhục này làm sao có thể chịu được. Trúc Thiếu Bình nhíu chặt lông mày, nội tâm dao động, tức không sao tả xiết. Hạo Vân thì càng nghĩ càng cay, "Không trả được mối thù này, lão tử không làm người! Nguyệt Dao, thánh nữ Phượng tộc, ta thề không hủy hoại ngươi, không giày xéo ngươi dưới chân Viên Thiếu Kiệt, ta không làm người!"
Ba ngày sau, Phượng Tổ Sơn. Đứng trên đỉnh núi chính là tộc trưởng và các vị trưởng lão của Phượng tộc. Đương nhiên, có cả thánh nữ Nguyệt Dao, và đứng sau nàng chính là Liên Khải, kẻ được nhắc đến trong tiên tri của lão bà bà lúc trước. Khi tất cả đã đến đông đủ, tộc trưởng Phượng tộc lên tiếng: "Bên trên tầng cao nhất của Phượng Tổ Sơn có chứa một đôi cánh của linh phượng đời trước, có được nó tu vi sẽ tiến cấp nhanh chóng, chiến lược tăng mạnh, trở thành cường giả. Hôm nay Phượng Thiên Đỉnh khai mở." Tộc trưởng chỉ tay, một đạo lưu quang từ hư không tách ra, khoảng trời nứt vỡ, từ từ xuất hiện một ngọn núi cách không mà đứng uy nghiêm vạn trượng. Đám người bên dưới kích động sục sôi, nhưng để có được nó, các ngươi phải là nhân vật mấu chốt trong tương lai của Phượng tộc sau này. Nếu các ngươi không phải, thì cho dù các ngươi có sờ được vào nó cũng không thể sở hữu được nó, biến nó thành của mình. Thậm chí, các ngươi sẽ bị phản phệ. Nếu cưỡng ép dung hợp, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì trực tiếp hồn phi phách tán." Tuy nói như vậy, nhưng đám người ở bên dưới chỉ nghe lọt câu đầu tiên, câu sau bọn hắn không nghe lọt chữ nào cả. Cho nên, khi Phượng tộc tộc trưởng vừa dứt lời thì đã có một số tên không nhịn được tiến nhập Phượng Thiên Đỉnh, chuẩn bị vượt qua. Tộc trưởng lạnh nhạt liếc nhìn những tên này. Dù sao thì hậu quả là bọn hắn tự chịu, đâu có liên quan gì đến hắn. Việc của hắn chỉ là nhắc nhở vài câu mà thôi. Việc này diễn ra đã mấy trăm năm, mấy chục lần rồi, nhưng vẫn chưa có kẻ nào tiếp nhận được. Hắn chấp trưởng mà cũng có chút nhàm chán, nhưng ngại là do di huấn của tổ tiên để lại, không thể không làm. Bằng không, những kẻ không phục hắn sẽ lấy cớ đó làm lý do để công kích, ảnh hưởng đến uy vọng của hắn, ảnh hưởng đến cuộc chiến đối với các thế lực ngoại tộc, đặc biệt là Vô Thiên Vực ở Bắc Hoang Đại Mạc, đang trực tiếp tiến đánh Phượng tộc của hắn.
Nguyệt Dao quay người: "Ngươi cũng lên đi." Liên Khải khom người: "Đa tạ thánh nữ đã cho ta cơ hội. Ta nhất định không phụ sự kỳ vọng của thánh nữ." Nguyệt Dao gật đầu. Liên Khải phát động nguyên khí, lập tức phi lên, chuẩn bị tiến nhập Phượng Thiên Đỉnh.
Tại một căn phòng nhỏ, bên trong đang tụ tập một nhóm người. Ở giữa phòng có một cái lò đang luyện chế binh khí, lò rực hồng, binh khí liên tục bị nhào nặn, khống chế, thêm thắt. Đột nhiên, cánh cửa mở ra, một nam tử bước vào, chính là Hạo Vân. Hạo Vân vội vã nói: "Sư huynh, Liên Khải đã lên Thiên Đỉnh." Viên Thiếu Kiệt gật đầu: "Không cần gấp. Đám người lúc trước bị chúng ta cưỡng ép lấy ra sơ đồ tiến đánh phòng thủ Vô Thiên Vực chắc chắn sẽ không ngồi yên. Mặc dù đám này không phải nhân vật gì đỉnh cao nhưng cũng đã cầm chân được Liên Khải một chút ít. Dù sao bọn chúng cũng không phải hạng vô dụng. Hạo lão đệ, hãy tiếp tục quan sát. Nếu tình hình có biến, hãy báo ngay lập tức cho ta." Hạo Vân vâng một tiếng, sau đó nhanh chóng rời đi. Đám người xung quanh lại tiếp tục công việc của mình, tạo lửa, nhào nặn binh khí. Từng tiếng va đập vang lên, kẻ thế người thay, cứ liên hoàn như vậy. Hoa lửa vẫn tung tóe, nhiệt độ càng ngày càng tăng, mồ hôi trên trán bọn họ chảy xuống. Trúc Thiếu Bình ở một bên rèn đúc, thầm khen: "Lửa của Phượng tộc quả nhiên uy năng vượt xa so với lửa thông thường. Tiến độ rèn đúc này có thể nói là siêu tốc rồi."
Mấy tiếng sau, Hạo Vân vội vã đẩy cửa: "Sư huynh, đám người kia đã bị Liên Khải đánh bại và đang được đưa về trị thương." Viên Thiếu Kiệt nhíu mày, Trúc Thiếu Bình kinh ngạc: "Nhanh vậy! Hắn được chỉ điểm trực tiếp từ thánh nữ, việc xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng là điều sẽ có thể đoán được." "Hạo lão đệ, tiếp tục quan sát. Ta phỏng đoán Liên Khải sẽ không thể thuận lợi đi tiếp bởi vì việc hắn đã bại những tên kia khiến cho những kẻ khác thấy được Liên Khải là mối đe dọa lớn nhất. Bọn hắn sẽ hợp lực tiêu diệt Liên Khải trước." Hạo Vân gật đầu, bước ra.
Mấy tiếng sau, hắn lại vội vã đi vào: "Sư huynh, Liên Khải đang tiến tới linh phượng cánh. Dự kiến chỉ sợ nửa ngày sau hắn sẽ đi tới." Viên Thiếu Kiệt gật đầu: "Tiếp tục quan sát. Nếu không có gì thay đổi, hai tiếng nữa chúng ta xuất lò." Đám người gật đầu, Hạo Vân cũng gật đầu, lui ra.
Lúc này, trên đỉnh Phượng Thiên Sơn, Liên Khải đang nặng nề bước đi. Áp lực nơi đây khủng bố hơn bình thường, khiến cho hắn vô cùng mất sức. Cũng may thánh nữ chuẩn bị cho hắn không ít đồ để hắn có thể kiên trì được đến tận đây. Đương nhiên, không thể hoàn toàn dựa vào đồ vật, có thể đến được đây một phần chính là nhờ trí tuệ của hắn. Nếu đổi lại là kẻ khác đã phải sớm dừng bước rồi. Một bước rồi hai bước, đột nhiên chân của hắn bước phải thứ gì đó, đã trực tiếp té ngã, sụt xuống đất, mặt cắm sâu vào trong đất. Liên Khải tức giận bật dậy: "Thằng nhãi nào dám to gan đặt bẫy!" Hắn nhìn xung quanh lại chẳng thấy kẻ nào. Đột nhiên có âm thanh phát ra:
"Ngươi vừa gọi ai là thằng nhãi? Ngươi biết ta là ai không?" Liên Khải nhìn xung quanh, liền chú ý tới một thân ảnh đang đáp xuống, khí tức của Huyền Hư Đỉnh Phong, cùng cấp với hắn. Liên Khải hừ lạnh: "Cho dù ngươi có là con của lão Thiên, con của tộc trưởng, cháu của trưởng lão gì gì đó, ta không cần biết. Ta chỉ cần biết ngươi là kẻ sắp c·hết, không thể nghi ngờ."
"Láo xược!" Tên kia đáp xuống, tức giận quát: "Không có tôn ti trật tự gì cả! Xem ra thánh nữ mang ngươi đi là việc làm rất không thỏa đáng. Ta còn tưởng ngươi phải cảm thấy ăn năn, nhưng không ngờ ngươi chứng nào tật nấy, đã nói xấu Phượng tộc rồi còn không coi các chưởng bối ra gì! Hôm nay, ta thay mặt các vị trưởng lão Phượng tộc thanh lý môn hộ ngươi."
Kẻ này tên Lục Dương. Hắn có sáu thanh kiếm ở sau lưng. Sáu thanh kiếm này có chút đặc biệt: sáu thanh tụ hợp làm một, có thể tự hành tung ra công kích, tự hành tránh né. Nói chung là tự chiến đấu được mà không cần phải dùng pháp lực quá nhiều để điều khiển.