Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 26: Rượt đuổi

Chương 26: Rượt đuổi


Nó được gọi là Lục Tiên Kiếm. Liên Khải hừ lạnh: "Kẻ sắp c·hết nói nhiều cũng vô ích."

Liên Khải quát lớn một tiếng, khí tức Huyền Hư Đỉnh Phong bộc phát lên đến cực hạn. Kiếm trong tay vun v·út rung lên, vô cùng kinh diễm, một kiếm chém tới. Lục Dương điểm tay, mũi kiếm chéo chụp xuống. Lục Tiên Kiếm sắc bén xoay vòng, xoay thành hình tròn, không ngừng gia tốc, cuộn lên không trung, hóa thành 6 con Giao Long cuồn cuộn phi xuống. Ầm một tiếng, khói bụi tán đi, Lục Dương ngước mắt, phất tay thu lấy Lục Tiên Kiếm. Bên dưới là một cái hố sâu và rộng với chu vi hơn trăm trượng, trung tâm của cái hố không ai khác chính là Liên Khải.

Liên Khải lồm cồm bò dậy, vừa bò vừa phun ra máu tươi. Hắn vội nuốt vào đan dược trị thương, cố gắng chống đỡ, khuôn mặt ngước nhìn.

"Kết thúc rồi!" Lục Dương âm trầm, một tiếng điểm tay, một thanh cự kiếm xuất hiện, lao xuống như mãnh long giáng trần.

Liên Khải gào thét, xuất ra một tầng chắn linh lực mỏng manh, nhưng tầng chắn này sao có thể chống đỡ được một kích mạnh mẽ của Huyền Hư Đỉnh Phong chứ? Rất nhanh, tầng chắn vỡ vụn, kiếm trực chỉ ào xuống. Thế đi không thể ngăn cản. Phập! Hai tay của Liên Khải tung ra, nắm chặt lấy thanh cự kiếm. Kiếm cứa vào gân cơ, máu thịt không ngừng cào xé, tay của hắn rung rung lên, cơ bắp nổ mạnh, da thịt rách toạc.

Liên Khải nhắm mắt gào thét: "Tha... tha mạng! Ta biết sai rồi!"

Lục Dương khóe môi nhếch lên: "Muộn rồi!" Lục Dương lại vận lực, gia tăng thêm sức mạnh của linh kiếm. Thế linh kiếm ập xuống vô cùng mạnh mẽ. Tưởng chừng như Liên Khải sẽ bị một kiếm này chém cho nát bấy, nhưng dị biến đã xảy ra.

Một luồng lực đạo vô cùng mạnh mẽ từ trong người của Liên Khải không ngừng tuôn ra, bao bọc lấy thanh cự kiếm. Từ đầu thanh kiếm không ngừng tan rã cho đến chuôi kiếm. Lục Dương vội thu tay, lui lại mấy chục bước. Từ nơi đó xuất hiện một thân ảnh của một nữ nhân, chính là Nguyệt Dao.

Thân ảnh Nguyệt Dao hừ lạnh: "Tiểu tử, lúc ngươi chưa sinh ra thì cha ngươi cũng phải kính nể ta ba phần. Thế mà hôm nay, người của ta mà ngươi cũng dám động tới, ngươi đã thành công chọc giận ta. Ngươi phải c·h·ế·t, không thể nghi ngờ. Cha ngươi cũng không gánh nổi đâu!"

Thân ảnh kia cũng không phải chỉ có nói không. Trong lúc nói, nàng đã giơ chưởng lên phóng tới. Khi nói hết câu, thì chưởng lực cũng đã ập tới trước mặt Lục Dương. Lục Dương kháng cự yếu ớt, muốn đưa ra tuyệt chiêu thì đã muộn. Một chiêu này trực tiếp bạo c·h·ế·t hắn.

Mà cái chiêu bí mật hắn định đưa ra chính là một pháp thân do phụ thân hắn để lại. Khi hắn c·h·ế·t, pháp thân này mới kích hoạt, thì đã muộn. "Con ta đâu? C·h·ế·t rồi!" Pháp thân kia gào thét, xông tới muốn băm giằm Nguyệt Dao ra thành trăm mảnh. Pháp thân kia cũng là pháp thân của Huyền Tướng cảnh. Nhưng thân ảnh Nguyệt Dao cộng với Huyền Hư Đỉnh Phong là Liên Khải.

Nguyệt Dao lại là thánh nữ Phượng tộc, là nữ tử bên cạnh bà lão cổ quái kia, đương nhiên chiêu thức thần thông càng ẩn chứa nhiều thủ đoạn. Pháp ảnh của Huyền Tướng do Lục Dương kích phát nhanh chóng bị đè bẹp trước khi thân ảnh của Nguyệt Dao từ từ tan biến. Trước khi biến mất, thân ảnh Nguyệt Dao để lại một câu: "Việc còn lại giao cho ngươi, đừng làm ta thất vọng."

Liên Khải khẽ khom người: "Vâng, thánh nữ!"

Đột nhiên, từ sau lưng của Liên Khải, một đạo kiếm quang vạch phá không gian, đâm thẳng vào cơ thể của hắn khiến hắn không kịp trở tay. Mắt hắn trợn trừng, tay với với pháp ảnh của Nguyệt Dao vốn đang tan biến. Thấy cảnh này, da mặt căng lên tột độ, gân xanh nổi lên, cưỡng ép quy tắc trói buộc, vung ra một kích đập tới phía xa của thanh phi kiếm.

Ở phía bên kia vang lên những tiếng nổ "bùm, bùm, bùm" sau đó là những tiếng "hự" gào thét đau đớn. Huyết tinh nồng nặc bốc lên, vương vãi trong không gian. Một kích này đã khiến pháp ảnh của Nguyệt Dao không thể chịu nổi, trực tiếp biến mất.

Tại một góc, Nguyệt Dao đang ngồi thi pháp. Nàng đột nhiên mở trừng, trong miệng phun ra một búng máu tươi. Nguyệt Dao ôm ngực, tay run run lấy ra trị thương đan nuốt vào. Nàng lẩm bẩm: "Khốn kiếp, đám oắt con dám tính kế ngay trước mặt ta!" Sau đó, không đợi thân thể khôi phục lại trạng thái toàn thịnh, nàng đã trực tiếp đẩy cửa bước ra, đi đến Phượng Tổ Sơn. Đang có một đám người gồm tộc trưởng, trưởng lão, đại tướng và các đệ tử, giữa thanh thiên bạch nhật, nàng trực tiếp tiến vào Phượng Thiên Đỉnh.

Tất nhiên, tu vi đã làm giả xuống Huyền Hư cảnh Đỉnh Phong và đã cải trang làm giả khí tức. Nếu các trưởng lão và tộc trưởng không chú ý dò xét, chỉ nhìn bằng mắt thường, đương nhiên là sẽ không thể phát giác ra. Và tất nhiên, để làm được điều này, nàng đã phải trả một cái giá vô cùng đắt. Một nửa thọ nguyên bị hao tổn, căn cơ bị đứt đoạn rất nhiều chỗ, sau này muốn tu đến Huyền Sư cảnh là điều thiên nan vạn nan. Nhưng đây là Phượng tộc tồn vong, nàng không thể vì một chút lợi ích mà bỏ ngơ.

Vừa tiến nhập Phượng Thiên Đỉnh, Nguyệt Dao đã trực tiếp dùng tốc độ nhanh nhất phóng tới chỗ của Liên Khải. Mà lúc này, ba người Viên Thiếu Kiệt, Trúc Thiếu Bình, Hạo Vân đang cố gắng lê lết, dùng mọi cách để di chuyển, kể cả là dùng đầu, dùng răng cắn, dùng tay, móng tay cào tới chỗ của Liên Khải.

Liên Khải tuy bị đâm một kích nhưng cũng nhờ pháp khí của thánh nữ cho mà hắn vẫn chưa c·h·ế·t hẳn, vẫn còn một chút hơi thở. Liên Khải biết tình thế của mình không ổn, bởi vì hắn đã nhìn thấy ba cái chấm nhỏ đang từ từ tiến tới hắn. Hắn vẫn còn một chút suy nghĩ, và đầu óc hắn biết ba cái chấm nhỏ kia đại biểu cho điều gì. Mà phương hướng chính là cái phương hướng đâm lén hắn một kích.

Liên Khải kìm nén cơn đau tê tái ở trước ngực, tay của hắn vung mạnh một cái, làm sao vận lực đẩy cơ thể tiến lên. Ba người Hạo Vân tiến lên một cm, thì hắn cũng tiến lên một cm. Ba người Hạo Vân tiến lên một bàn tay, thì hắn cũng tiến lên một bàn tay. Nhưng hắn lại bị thương nặng hơn, thành ra tốc độ của hắn đang ngày càng giảm đi. Khoảng cách giữa hai bên đang ngày càng thu hẹp. Trên đất, hai bên đang di chuyển.

Rất nhanh, một người trong số ba người, Viên Thiếu Kiệt, đã tiến tới, chính là Hạo Vân. Khoảng cách của hắn và Liên Khải đang ở rất gần. Hạo Vân khóe môi nhếch lên: "Kết thúc rồi!" Một sợi linh khí hóa thành một con dao. Hạo Vân gồng mình, nhào tới. Trên không trung, con dao và cả cơ thể Hạo Vân hạ xuống trong ánh mắt trợn trừng của Liên Khải và trong ánh mắt chờ đợi vui mừng của Trúc Thiếu Bình và Viên Thiếu Kiệt.

Lúc này, tại một căn phòng kín, sư huynh Nguyệt Dao đã tiến nhập Phượng Thiên Đỉnh. Một nam tử ngồi ở trên ghế cao, đang đọc sách, khép sách lại: "Rất tốt. Hư Bình, đến lượt của ngươi rồi."

Hư Bình từ một góc tối bước ra, khom người: "Vâng. Nhớ kỹ, việc của ngươi là bằng mọi giá phải g·i·ế·t được Nguyệt Dao, những kẻ ngăn cản đã có chúng ta lo."

Hư Bình gật đầu. Nam tử trên ghế cao phất tay: "Đứng dậy, đi thôi."

Hắn tên Lưu Xương, là một đệ tử của Thiên Kiếm Tông, được phái tới đây trợ giúp Phượng tộc. Thiên Kiếm Tông nằm trong Thất Đại Tiên Môn, đứng đầu là Thượng Thanh Vân, đứng thứ hai là Thiên Kiếm Tông. Nguyệt Dao tu vi Huyền Tướng cảnh, thuộc tính mộc, công pháp thuộc âm hệ. Đối phó với loại công pháp này phải dùng hệ dương khí mãnh liệt. Hư Bình chính là một trong số cao thủ có công pháp dương khí cực kỳ bá đạo mà hắn đã dày công mời đến.

Chương 26: Rượt đuổi