Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đọa Tiên Kí
Unknown
Chương 27: Một đoạn từ hôn
Rất nhanh, một đội người gồm 14 tên đã xuất phát. Trong đó, hai kẻ là Huyền Hư đỉnh phong, bốn kẻ là Huyền Hư trung kỳ, còn lại là Huyền Hư sơ kỳ. Ngoại trừ Thiên Kiếm Tông, thì các môn phái khác cũng phái đệ tử đến Phượng tộc. Ngoài mặt là để giúp đỡ Phượng tộc đẩy lui Vô Thiên Vực, nhưng bên trong chính là âm thầm tính toán làm sao để khống chế Phượng tộc nhiều nhất có thể.
Trở lại Phượng Thiên Đỉnh, khi con dao của Hạo Vân chỉ cách tim của Liên Khải một lớp da mỏng, thì bỗng con dao đột nhiên bất động, không thể tiến được thêm chút nào nữa. Hạo Vân gồng mình tức giận, mặt mày đỏ bừng, thở ra khói: “Khốn kiếp, là chuyện gì?”
Trúc Thiếu Bình và Viên Thiếu Kiệt nhăn mặt, nhăn mày: “Là kẻ nào?”
Liên Khải ngẩn ngơ, sau đó lấy lại tinh thần kháng cự. Hắn quẹo người sang một bên, tránh ra khỏi con dao kia. Hạo Vân tức giận, thả tay ra, vận linh khí hóa ra một con dao khác. Hắn cố kìm nén thương thế nhưng không thể kìm được máu trào ra, nhưng tay vẫn vung mạnh xuống.
Liên Khải không kịp suy nghĩ, vung hai tay lên chụp vào lưỡi dao, ngăn chặn không cho nó đâm xuống. Tay của hắn bị lưỡi dao cứa vào, máu vương vãi, chảy thành dòng. Liên Khải nhăn mặt, nhăn mày, kìm nén cơn đau. Lưỡi dao cứa rách một mảng thịt, cứa vào xương, khiến hắn đau thấu tim gan.
Hạo Vân không nhịn được, quát lớn: “C·hết đi!” Chút sức lực còn lại cũng dồn hết vào tâm trọng lực của con dao, đâm xuống. Liên Khải trố mắt, sụt một tiếng, con dao đâm sâu vào trái tim của hắn. Liên Khải ú ớ: “Ta... không thể c·hết!” Tay của hắn run run, đưa lên cố với tới thứ gì đó nhưng không thể. Tay của hắn hạ xuống, đầu ngửa sang một bên, mắt vẫn mở trừng, hơi thở tắt lịm.
Viên Thiếu Kiệt thở phào một hơi, Trúc Thiếu Bình như trút bỏ được gánh nặng, cũng là bộ dáng nhẹ nhõm thở ra. Đột nhiên, “Ầm!” Một tiếng, không biết từ đâu, một cái bóng màu xanh phi tới, một cước đá Hạo Vân bay thẳng ra xa, đục ra một cái lỗ vô cùng rộng lớn. Hạo Vân cả người tê cứng, lục phủ ngũ tạng nhói nhói, không nhịn được lại phun ra ba búng máu tươi, cả người run rẩy, cố nén ra khỏi cái hố kia.
“Liên Khải! Mau tỉnh lại, Liên Khải!” Cái bóng xanh kia chính là Nguyệt Dao. Cô ta đã đi đến đây, Nguyệt Dao giận dữ đứng phắt dậy: “Năm lần bảy lượt động vào người của ta, các ngươi đây là chán sống rồi!”
Mà Trúc Thiếu Bình và Viên Thiếu Kiệt hiện tại đang lồm cồm quay người bỏ đi, bộ dạng hết sức thê thảm và hèn hạ. Hạo Vân bò ra khỏi hố, gào thét: “Hắn là do ta g·iết, không liên quan đến hai vị sư huynh đây! Ngươi muốn chém, muốn g·iết thì cứ nhằm vào ta này!”
Nguyệt Dao đối với loại này không có chữ nào lọt vào tai. Lời của sâu kiến nàng cũng cần phải nghe sao? Nguyệt Dao chầm chậm bước tới, khí tức đề thăng, hai cự trưởng hóa thành sát chiêu. Trúc Thiếu Bình và Viên Thiếu Kiệt đều rùng mình, cảm nhận được nguy hiểm. Viên Thiếu Kiệt cả giận mắng: “Hạo lão đệ, đã cầu xin ngươi không g·iết bọn ta, thế mà ngươi vẫn mắt điếc tai ngơ! Ngươi là ác quỷ vô tình, không xứng làm người!”
Mặc cho Viên Thiếu Kiệt chửi bới thậm tệ cỡ nào, Nguyệt Dao vẫn không dừng bước. Viên Thiếu Kiệt và Trúc Thiếu Bình tuyệt vọng, sức lực trên tay chân bọn họ không thể nén nổi nữa. Hạo Vân gào thét, mặc kệ cát bụi rơi vào trong miệng, trong mắt, trong mũi của hắn. Hắn liều mạng bò tới đó, muốn một phen sống mái với Nguyệt Dao.
Đột nhiên, hai luồng chưởng lực màu hồng nhạt phóng xuống, phóng tới chỗ của Liên Khải, muốn đánh nát thân thể của tên này, triệt để g·iết c·hết hắn. Nguyệt Dao hừ lạnh, phất tay một luồng lực đạo hùng hậu phóng tới, ép hai luồng chưởng lực này phải lùi ra xa, chệch hướng khỏi Liên Khải.
“Là ai? Lộ mặt ra đi!”
Không trung vẫn là một mảnh im lặng. “Ầm!” Một tiếng, Nguyệt Dao một nắm đấm mãnh liệt phóng xuống tại một chỗ, không gian vặn vẹo, nứt ra giống như là những tấm gương. Một toán thân ảnh từ trong đó bước ra. Chính là đám người Lưu Xương. Hiện tại chỉ còn 8 tên, hiển nhiên trước đó kịch chiến đã tiêu hao 6 người.
Lưu Xương mỉm cười, ném ra một cái thủ cấp: “Thánh nữ biết vị này chứ?”
Nguyệt Dao vừa nhìn liền nổi giận: “Ngươi! Ngươi đã làm thế nào?”
Lưu Xương cười đáp: “Mộc huynh, không cần ẩn nữa, ả đã dò xét tới chỗ huynh rồi.”
Nguyệt Dao nghe vậy thì nghi ngờ nhìn về phía không gian vặn vẹo, từ đó bước ra một thân ảnh nam tử. Sau lưng hắn vác một thanh kiếm vô cùng lớn, khí độ phi phàm. Chính là một trong Thiên Mệnh Tử tinh, người nằm trong top khí vận của Thiên Vũ Đại Lục.
Thảo nào có thể g·iết được tử vô lượng. phá được công pháp Vô Lượng tiên tri, đoán được đòn công kích của đối phương, đoán được điểm mạnh, điểm yếu, công pháp đối phương nhưng vẫn thất bại. Hóa ra là không thể tính được kẻ này.
Nguyệt Dao hừ lạnh, chuyển sang cười khẩy: “Các ngươi có vẻ rất tự tin.”
Lưu Xương mỉm cười: “Đương nhiên, không chỉ có chúng ta.”
Nguyệt Dao linh cơ chợt động, nhìn lên phía xa. Một toán thân ảnh nữa cũng đang đi tới rất nhanh. Toán thân ảnh kia đã đứng trên không trung của hai bên, rồi đáp xuống. Một tên trong đó cười nham hiểm: “Thánh nữ, đã lâu không gặp. Năm đó ngươi từ chối ta, có nghĩ tới ngày hôm nay không?”
Nguyệt Dao khóe mắt giật giật: “Ngươi! Ngươi vậy mà cũng cưỡng ép tu vi vào đây?”
Tên kia chính là một tên công tử thế gia của một gia tộc lớn trong Thiên Vũ Đại Lục, hắn tên Lý Phi Sầu. Lý Phi Sầu lấy ra một chiếc quạt xếp, quạt gió phe phẩy, mái tóc tung bay tiêu sái, lãng tử làm rụng trứng của biết bao nữ nhân. “Pháp bảo ta nhiều, linh thạch ta vô số, chút tổn hại này có đáng là bao.”
Nguyệt Dao hừ lạnh. Lý Phi Sầu thâu tóm 1 phần 2 quyền lực Lý gia, tiền tài của hắn nhiều không kể xiết. Năm đó từ chối chính là bởi vì tính của hắn ham chơi lười biếng, tu luyện mãi mà không đột phá. Tiền tài trong tay, linh thạch nhiều vô số, tài nguyên thì không kể xiết, thế mà tiến độ so với người bình thường thậm chí còn muốn kém hơn. Với lại, tư chất của kẻ này cũng vô cùng kém, chỉ là tứ phẩm linh căn mà thôi. Thiên Vũ Đại Lục coi trọng thực lực, chứ không coi trọng tiền tài, danh vọng. Ngươi có thực lực, ngươi sẽ có tất cả; ngươi không có thực lực, c·hết rồi tiền cũng không mang theo được.
Mà Lý Phi Sầu cũng chính là bởi vì Nguyệt Dao từ chối hắn, mà hắn bị đám bạn bè chê cười không ít lần, nỗi nhục này hắn không thể nuốt trôi. Lưu Xương mỉm cười, nịnh hót: “Lý công tử, tiêu dao phong lãng, ngoài kia đầy nữ nhân xinh đẹp, tài đức vẹn toàn, đâu cần phải để ý tới hạng không biết điều như ả thánh nữ này. Hoặc nếu công tử thích, thì chúng ta sẽ không g·iết ả. Chỉ phế đi sức mạnh của ả, rồi sau đó công tử tùy ý.
Lý Phi Sầu nghe vậy, cười ha hả, vỗ quạt xếp vào tay: "Ý của người rất hợp ý ta, được! Cứ như vậy mà làm."
Nguyệt Dao càng nghe càng tức, không ngờ đám người này lại dám lôi mình ra coi thành g·ái đ·iếm, mặc sức tùy ý làm nhục. Nguyệt Dao tức giận, gân xanh nổi trên trán, khí tức bạo tăng. Ở trong hư không, rút ra một cái roi màu xanh nhạt, vung tới. Đám người cũng không có chút chậm trễ, xuất ra binh khí của mình, lao vào kịch chiến. Dư ba thần thông và sức mạnh phóng ra bên ngoài, lộp bộp ầm ầm, vang lên những t·iếng n·ổ kinh thiên động địa, hóa ra những cái hố vô cùng sâu, vô cùng rộng.
Viên Thiếu Kiệt, Trúc Thiếu Bình, Hạo Vân nằm bên dưới bị ép đến ngộp thở. Bọn hắn yếu ớt phóng ra tầng chắn linh lực, cố gắng chống đỡ thần thông dư ba.