Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đọa Tiên Kí
Unknown
Chương 4: Linh kiếm
Khi hai người đã ngồi vào bàn và tất cả giống như là một nhịp điệu trùng hợp cũng tất cả ngồi xuống.
Đúng lúc này tại cánh cửa bước vào một người, vẻ mặt âm trầm, hàn khí toát ra, khiến không khí vốn cao trào lại có chút lạnh đi.
Khụ khụ.
Kẻ này ho sụ lên một hồi mới tiến vào.
- Bệnh công tử Lục Dật mấy năm không gặp công tử vẫn chưa khỏi sao.
Vị được gọi Lục Dật này nghe vậy thì chầm chậm quay đầu, có chút nghi ngờ hỏi:
- huynh đài đây là.
- Tại hạ Tô Mộng, 6 năm trước ở đại hội liên hoa đã từng gặp công tử, chỉ là lúc đó Lục Dật huynh như ánh sao trên trời mà ta chỉ là đom đóm trong màn đêm. Lục Dật huynh không nhớ tại hạ cũng là điều hiển nhiên.
Hạo Vân trong lòng gió Bão Nổi Lên.
Đại hội liên hoa tại hiên viên giới do hiên viên hoàng tổ chức, có thể tạo được uy thế tại đây phải là những nhân vật tầm cỡ.
Nhân vật tầm cỡ càng khách sáo thì nắm đấm càng mạnh.
Lời vừa rồi sao nghe cứ cảm thấy kì lạ.
- Hóa ra là Tô Mộng huynh thất lễ rồi
- không dám.
- Lục dật huynh, mời
- mời.
- Chợt có một kẻ hít hà mũi tò mò
- mùi gì thơm vậy
- mùi gì
đám người thấy vậy cũng nhao nhao cảm nhận thì sắc mặt của bọn họ không khỏi đại biến.
- Đây là...
Tô Mộng nghi ngờ mùi phát ra từ đâu.
một tên trong số đám công tử kinh hãi chỉ tay mùi từ phía hắn.
Đám người nhao nhao nhìn theo sắc mặt càng trở nên hoảng hốt, bịch, ầm, ầm rất nhiều kẻ vội đứng dậy nhưng đầu váng mắt hoa lên khiến bọn họ lần lượt khụy xuống đất.
- Mau bịt mũi lại phong bế giác quan.
Tô Mộng cũng vội vàng bịt mũi nhưng đã muộn. Hắn chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng quay cuồng bước đi chệnh choạng.
một cỗ tức nghẹn trào dâng trong ngực hắn, rõ ràng thế cục là hắn bày ra, đám công tử này được hắn mời đến, thức ăn đã tẩm độc nhưng kẻ trúng độc vậy mà lại không phải là kẻ kia.
Lục Dật khóe miệng nhích lên.
- Khụ khụ. Tại hạ Chỉ là vô tình đi ngang qua không phải do Tô Mộng mời đến, hà cớ gì huynh đài làm khó Tại hạ.
độc là từ người Lục Dật phát ra nhưng không phải do hắn hạ độc, mà là kẻ khác.
Bất thình lình một tên trong số những tên đang nằm ngã lăn trên đất đứng dậy, cười lạnh:
- ngươi không trúng độc của ta Sao.
Lục Dật mỉm cười:
- tại hạ có trúng nhưng hàn độc trong cơ thể tại hạ vô cùng nặng, sớm đã quen với độc dược. Nhưng ta cũng có chút khó chịu Xin phiền huynh đài cho xin thuốc giải ta sẽ lập tức rời đi, Không làm khó huynh đài hành sự.
Kẻ hạ độc không ngờ lại là kẻ vừa rồi chỉ tay về phía của Lục Dật, gán tội cho hắn hạ độc.
Tên đó cười lạnh:
- độc của ta xuất ra từ trước đến nay chưa từng có kẻ nào không ngã xuống. Hiện nay ngươi đã trúng độc nếu ngươi rời khỏi đây thì thanh danh của ta để ở đâu.
- Huynh đài đây không lẽ là đệ tử của độc Thiên Nhai, Mạnh Luân.
- Không sai.
- Ta và độc thiên Tông không thù không oán, cũng chưa từng gặp qua Mạnh Luân huynh, Vì sao huynh nhất quyết muốn lấy mạng của ta
Mạnh Luân cười cười
- có kẻ muốn cơ thể của người hắn ra giá rất cao.
- Giá rất cao là bao nhiêu
Mạnh Luân cũng chẳng giấu diếm
- 5 vạn linh thạch.
- 5 Vạn Linh Thạch
- Đúng
Lục Dật thở dài, xem ra chuyện hôm nay không thể giải quyết bằng tiền rồi.
Ong một tiếng hai bên bộc phát khí tức cuộc chiến bắt đầu nổ ra.
Lục Dật đấm ra một quyền khiến cho một cái bàn trực tiếp bị nện vỡ, Mạnh Luân thì sử dụng một đôi thiết chảo chảo pháp biến hóa đa đoan.
Chảo của mạnh luân chụp xuống khiến một tên công tử nằm đó trực tiếp bị cắt thành hai mảnh, chảo của hắn chụp sang ngang Liền cắt đôi tấm cửa sổ.
Một tiếng sau trên mặt đất khắp nơi đều là máu, chủ yếu là của những tên công tử, máu trên người của Lục Dật và Mạnh Luân khá ít. trong số đó không có Tô Mộng.
Không biết bằng cách nào mà Tô Mộng Đã biến mất khỏi Tú lâu.
Lúc này Hạo Vân chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng cơ thể rã rời, cuộc chiến của những nhân vật tầm cỡ quá hung hiểm, hắn không thể ở lại đây.
chợt trước mắt hắn xuất hiện một Lợi chảo đang bổ xuống, mà thế đi Đang hướng tới Tuyết Vi muội muội của hắn, Hạo Vân Kinh hoảng gồng người vận hết sức lực nhảy tới, xoẹt một tiếng Hạo Vân thét lớn.
lợi chảo đã xẻo mất một mảng thịt trên lưng hắn máu từ đó bắn ra tung tóe.
Cuộc chiến sẽ không vì tiếng thét của Hạo Vân mà dừng lại.
Nửa ngày sau, tại cánh cửa ra vào của tú lâu, Một thân ảnh bước ra trên thân là chồng chéo những v·ết t·hương, máu lênh láng từ trên người hắn chảy xuống, nhưng trên khuôn mặt lại treo Nụ Cười.
Không gian xung quanh hắn lạnh ngắt, tên này phất tay, máu trên cơ thể lập tức bay đi các v·ết t·hương lập tức bị đóng băng, hắn rảo bước chầm chậm rời đi.
Một khắc sau, cũng tại cửa ra vào, Một thân ảnh nhỏ bé cõng Trên Lưng Một thân ảnh có chút cao lớn hơn cũng nặng nề bước đi chỉ là, trên mặt lại tràn đầy vẻ hoảng sợ và kinh hãi.
Kết quả của cuộc chiến đã quá rõ ràng.
Mạnh Luân c·hết không thể che giấu được độc thiên nhai, hắn phái đệ tử dưới trướng là Tần Ung, Vũ Minh cùng một toán tinh anh đi đến tú lâu điều tra.
Tần Ung liếc mắt một cái đánh giá hiện trường.
Vũ Minh còn không thèm liếc cái nào.
Đám tinh anh thì nhảy vào tụm 5 tụm 3 bàn tán xôn xao.
hai người thấy vậy cũng mặc kệ trực tiếp định rời đi thì không trung có 5 kẻ đáp xuống. Đi đầu là một nam tử tên Tả Phi.
- Nghe nói sư phụ để hai ngươi đi điều tra vụ này.
hai người Tần Ung khẽ cúi người đáp:
- vâng.
- Thủ lệnh đâu.
Vũ Minh lấy thủ lệnh dâng ra. một kẻ trong số 5 tên vươn tay định bắt lấy thì Vũ Minh thu lại khiến hắn bắt hụt.
Tên kia đơ người một lúc sau đó trợn trừng mắt
- hai ngươi là ý gì, muốn phản sao.
Vũ Minh khóe miệng nhích lên.
- phải.
- từ lâu bọn ta đã chán ghét quy tắc do các ngươi định ra. Mạnh Luân huynh phải c·hết oan uổng như vậy các ngươi còn định điều tra gì nữa chẳng phải h·ung t·hủ chính là các ngươi sao.
- Hả ngươi điên à bọn ta vừa mới đến đây sao g·iết được hắn.
- Đúng các ngươi vừa mới đến đây, nhưng nếu không có các ngươi thì Mạnh Luân huynh cũng sẽ không c·hết vì vậy h·ung t·hủ chân chính chính là các ngươi.
- Tất cả tinh anh nghe lệnh. Bao vây bắt lấy h·ung t·hủ.
Ầm một tiếng một toán tinh anh từ 4 phương tám hướng phá nát cái tú lâu vốn dĩ đã sập sệ do trận chiến trước đó bay ra.
Bọn hắn tiến tới tạo thành thế bao vây lấy 5 người Tả Phi ở bên trong.
- Hơ hơ hơ ta vừa rồi nhìn thấy gì vậy, hai người các ngươi cộng với một đám vô dụng này còn muốn g·iết bọn ta.
- Hơ hơ hơ.
Đoành một nắm đấm to như cự sơn đột nhiên phóng ra khiến Vũ Minh không kịp trở tay.
- Các ngươi đã thành công chọc giận lão tử. Các ngươi còn điều gì trăn trối.
Khí tức cuồng bạo của tên đó kích phát ra khiến cho đám tinh anh nghẹt thở.
- 4 vị không cần ra tay hôm nay hãy để lão tử dạy cho hai tên vắt mũi chưa sạch này biết ở đây ai mới là chủ.
Bộp bộp bộp chợt ở một phía vang lên tiếng vỗ tay kèm với giọng nói đầy mỉa mai.
- hay cho câu ở đây ai mới là chủ. Vậy phải xem nắm đấm của ngươi to hay kiếm của ta mạnh hơn.
Tên kia quay đầu, đám người cũng nhao nhao nhìn lại.
Chỉ thấy là một nam tử bạch y xách theo kiếm.
Vừa nhìn thấy kẻ này 5 tên chân truyền sắc mặt chợt tái.
Nam tử mỉm cười nhìn sang Dương Diệp.
- Dương Diệp vừa rồi ngươi chẳng phải rất mạnh miệng sao sao vừa nhìn thấy ta lại rén vậy, ngươi sợ sao.
- Sợ.
Dương Diệp đơ người một lúc sau đó bật tiếng cười lớn.
Ha ha ha.
- Trong từ điển lão tử chưa biết chữ sợ viết thế nào. Ngược lại là ngươi ngươi hình như quá ngông cuồng rồi.
Nam tử áo trắng khẽ cười
- ngông cuồng.
Đột nhiên trong thiên địa lóe sáng một vệt sau đó vụt tắt.
Khiến ai nấy đều bất động tại chỗ không hiểu là chuyện gì.
một khắc sau bọn họ nhìn lên, chỉ thấy có một vệt máu chảy xuống trên má của Dương Diệp.
Dương Diệp bàn tay run run vẻ mặt kinh hãi vừa rồi hắn phải thiêu đốt một sợi sinh mệnh hỏa để gia tốc di chuyển mới tránh được một kích chí mạng kia.
Nhưng vẫn không thoát khỏi thương tổn, tốc độ này sức mạnh này quá nhanh quá mạnh. Hắn bất lực.
4 tên kia sắc mặt khó coi làm ra tư thế phòng thủ. Dương Diệp vẫn chưa hết sợ hãi cả người run rẩy tại không trung.
Nam tử thong dong tiêu xái bước đến.
Mặc dù chậm rãi nhưng 4 tên đó lại cảm giác thời gian trôi quá nhanh, mỗi một s trôi qua con đường xuống hoàng tuyền của bọn họ lại rộng mở thêm một phần.
Đột nhiên cả 4 người đồng lọat phóng chưởng vỗ tới, nam tử phất tay cả người nhảy lên không trung.
Đoành. 4 cự chưởng đập xuống đất khiến bụi bay tán lọan, không gian vặn vẹo.
một khắc sau bụi tán đi đám tinh anh và Vũ Minh, Tần Ung vội nhìn lại thì đã không thấy 4 tên kia đâu, ngước nhìn lên không trung Dương Diệp đã biến mất.
Vũ Minh vội nói:
- Sở Kì huynh bọn hắn chạy chưa thể xa nhân lúc này mau truy đuổi tiêu diệt bọn họ.
Sở Kì cười cười đưa tay
- không cần đuổi cùng g·iết tuyệt, như vậy đủ rồi.
- Nhưng.
- Được rồi nói chuyện ở đây trước đi, Vũ Minh huynh đã tìm ra được gì rồi.
Vũ Minh do dự lắc đầu
- vẫn chưa có manh mối. - Chưa có manh mối, h·ung t·hủ đã xóa dấu vết.
Vũ Minh gật đầu
- đã xóa.
Sở Kì bước tới xem xét nhận ra hai vệt máu, một vệt dẫn tới cửa liền không thấy nữa.
Hắn điểm tay lên vũng máu kia chăm chú nhìn, nồng độ linh lực trong máu cực cao kẻ này có lẽ là h·ung t·hủ.
Hắn lại nhìn tới vệt máu thứ hai vệt này không có xóa dấu vết chạy dài trên tuyến đường chỉ cần dụng tâm để ý thì sẽ không mất dấu.
Nhưng phẩm cấp lại khá thấp, cộng với không xóa đi, sức mạnh thấp, tâm trí đơn thuần hiển nhiên không thể là h·ung t·hủ.
Tần Ung bước tới đoán được suy đoán của Sở Kì.
- Còn có một khả năng tên này có lẽ trọng thương và đã được kẻ khác đưa đi, mà kẻ đưa đi tính cách đơn thuần, dạng này tu vi khả năng cao là thấp.
- Tần Ung đệ không truy đuổi sao.
- hắn không phải h·ung t·hủ truy đuổi thì có ích gì.
Sở Kì nghe vậy thì cười khổ, biết đâu người ta biết được gì đó về kẻ kia mặc dù tỉ lệ có thể không cao.
- Chư vị tinh anh cảm phiền chư vị đi theo vệt máu tìm hai vị kia mời bọn họ tới đây có một số chuyện ta muốn hỏi.
Mấy tên tinh anh nhao nhao gật đầu, đặc biệt là nữ tinh anh hào hứng thể hiện trước mặt vị nam tử điển trai này.
Làm sao cho nam nhân trong lòng nhìn mình một cái. Chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy sương sướng rồi.
Lại nói 5 tên chân truyền của độc thiên nhai sau khi rời khỏi tú lâu một khoảng khá an toàn bọn họ mới thở phào một cái.
Lập tức có một tên tức giận đánh bốp một cái vào cái cục thịt đang được bọn họ khiêng lên.
- Ngươi bị ngáo à. không thấy bọn ta ra hiệu sao còn đứng đó, định chờ cho tên đó làm thịt à.
Dương Diệp lắp bắp ta.. Ta.
Hóa ra cục thịt đó là Dương Diệp hắn vẫn chưa hết hoảng hồn sự tình vừa nãy.
Tính mạng của hắn cơ hồ chỉ cách một sợi tóc là tiêu đời.
Lạc Hà Vân hừ lạnh trực tiếp ném Dương Diệp xuống đất. Thoát rồi thì tự đi còn định ăn vạ đến bao giờ.
Dương Diệp lồm cồm bò dạy mất hết cả mặt mũi.