Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 87
Trừ Tôn Nhuận Xương ai cũng biết đây chỉ là Hàn Thácđangđùa giỡn với ông ta, cho nên Hàn Thác ngay cả lờinóikhách sao như "Đại nhân vừa đến quy hàng, Bản Vương cảm thấy rất vui sướng" cũng khongo thèmnói.
A,thậtsựlà bình thườngthìkhôngcó ai đến, đến lúc đếnthìlại đến hàng loạt.
Hàn Thác sợ đánh thức Cố Thiền, chưa gọi người mang nước tắm vào mà cởi bỏ áo người nằm xuống bên cạnh nàng.
hắntập trung nhìn kỹ, dựa vào ánh đén u ám mờ nhạt bên ngoài chuồng ngựa mà nhận ra người đến là Cố Phong.
Lúc Hàn Thác trở lại lều trạiđãlà nửa đêm.
Tuy rằng trong lòng ngànkhôngcam vạnkhôngmuốn nhưng vẫn vẫn bị Lâm Tu chỉ huy thị vệ nwarv kéo nửa dắt ra khỏi lều. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôn Nhuận Xương còn có chút cốt khí, nếuhắnviết như này làkhôngđúng thực tế,hắnkhôngchịu viết, vung tay lên, bút lông sói rơitrêngiấy tạo thànhmộtchấm đen. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mắt thấy Cố Phong bước nhanh đến gần "Đừng nóng vội, Tôn đại nhân, ta đến cứu ngươi."
Nhưng mà, hôm nay trong đầuhắncó nhiều chuyện phiền phức, thựcsựkhôngcó tâm tình, chỉ hơi nằm xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Bây giờ Tôn Nhuận Xương cũngkhôngnghĩ được cái gì, chỉ mong rằng ngày mai mặt trời đừng mọc nữa.
"Là như vậy, trong quân của Bản Vương cómộtquy định bất thành văn, những người vừa mới vào quân doanh đều phải trải quamộtcửa là g·i·ế·t s·ú·c· ·v·ậ·t. Tôn đại nhân quen thuộc binh thư tất nhiên có thể hiểu rằng ra chiến trường chính là gặp người g·i·ế·t người, cho nên khi ở trong quân doanh mới cần luyện tập, mỗi ngàymộttrăm con, ba ngày liên tụckhôngngừng mà vẫn có thể ăn được ngủ được mới coi như hợp lệ." Hàn Thác đàng hoàng trịnh trọngnóiláo "Lâm Tu, dẫn Tôn đại nhân xuống dưới luyện tậpmộtchút."
nóilà chuồng ngựa nhưng chỉ có cỏ tranh ở phía đỉnh,khôngcó tường tránh gió.
Lòng phòng bị người khác Tôn Nhuận Xương vẫn có,hắnsuyđinghĩ lại, cuối cùng thấp thỏm hỏi "Vì sao Cố đại nhân lại cứu ta?"
đangtự thương thânkhôngngớt, chợt nghe có tiếng bước chân,mộtbóng người dần dầnđivào.
TừnhỏTôn Nhuận Xươngđãquen sống trong nhung lụa, chưa từng bị dằn vặt như thế này, nếukhôngphải hai tay bị tróithìthậtlà muốn giơ lên lau nước mắt rồi.
Cuối tháng bảy trời dần lạnh, nhiệt độ ngày đêmtrênthảo nguyên chênh lệch rất lớn, vào lúc này gió lạnh thổi vào, chỗhắnnằm bốn phía trốngkhông, lại thêm mùi phân ngựa nồng nặc, cảm giáckhôngtốt chút nào.
Hàn Thác vẫn chưa trả lời câu hỏi của Cố Phong.
hắnnóixong, đứng thẳng người, muốn lập tức xoay ngườiđiluôn.
Nhưng địch mạnh ta yếu,hắncũng chỉ có thể oán thầm,khôngdám tuyên bố ngoài miệng.
Tôn Nhuận Xương quyết tâm liều mạng, kéo người lại "Tađi! Kính xin Cố đại nhân dẫn đường."
Lúc này Tôn Nhuận Xương cũngkhôngkịp để ý đến lễ nghĩa liêm sỉ, ở trong chuồng ngựa bốn bề trốngkhôngc** q**n áo ra, đổi toàn bộ từ trong ra ngoài.
mộttrận náo loạn này Cố Phongđãtỉnh rượu tám phần, tình hình trong lềuhắncũng nhìnrõ,mộtbụng đầy câu hỏi, vừa mở miệng gọimộttiếng tỷ phu liền nghe thấy bên ngoài trướng có binh lính bẩm báo có người tự xưng là tổng quản đại nội ngự tiền thị vệ cầu kiến, còn mang theo thánh chỉ của hoàng đế.
Cố Phong "Ừ"mộttiếng "Ông biết cưỡi ngựakhông?"
Thư viết xong được đưa vào kinh theo con đường đưa tin bình thường trong quân đội, Tôn Nhuận Xương cũngkhôngcòn tác dụng nữa.
Cả buổi chiều và buổi tốihắnđều bị thị vệ áp giảiđigiết gà, g·i·ế·t đến mức tay cũng mềm nhũn, run đến mứckhôngnhấc lên nổi mà cũng mới chỉ g·i·ế·t được bốn mươi sáu con.
Hơn nữa, máu gà phun đầy mặt đầy người cũngkhôngcó quần áo thay, thị vệnóirồi, ở chiến trường mười ngày nửa thángkhôngtắm rửa là chuyện bình thường, cho nên đây cũng là để luyện tập.
"Cố đại nhân, cứu ta." Tôn Nhuận Xươngkhôngbiết đêm khuya Cố Phong đến đây làm gì, theo bản năng liền cầu cứuhắn, ông takhôngmong gì nhiều chỉ mong có thể chuyển sang chỗ khác tốt hơn để ngủ.
Ven đường cũng gặp lính tuần tra, nhưng người người đều nhận ra Cố Phong tất nhiênsẽkhôngkiểm tra ngườiđitheohắn, chỉ gật đầu hỏi thăm rồi cho qua.
mộtHuyền Giáp vệ cầmmộtthanh chủy thủtrêntay đến gần, "rầm"mộttiếng thanh chủy thủ được găm vào giữa ngón trỏ cùng ngón giữa của Tôn Nhuận Xương "Viết haykhông?khôngviếtsẽchặt đứt ngón tay ngươi, hỏimộtlần chặtmộtngón." Vô cùng bá đạo.
Cố Phong dắt hai con ngựa ra, mỗi ngườimộtngựa, dẫn Tôn Nhuận Xươngđi.
Cả người Tôn Nhuận Xương lúc này đều cảm thấy khó chịu, đổi thành người khác bị đùa giỡnmộtlần, lại bị kề kiếm lên cổ, xô đến đẩyđicũngsẽkhôngdễ chịu được.
Trước hôm nay, Tôn Nhuận Xươngkhônghề nghĩ rằngsẽcó chuyện như vậy, những người đọc sách luôn cómộtsức mạnh cổ hủ cứng đầu, tự nhận là những quy củ được viết giấy trắng mực đenthìtất cả mọi người đều phải tuân thủ, tướng sỉ chỉ nhận binh phùkhôngnhận người, đây là quy củ trong quân, là đạo lý.
Tôn Nhuận Xương căn bản làkhôngnghĩ đến còn có người đến để cứuhắn, chỉ cầnkhôngphải g·i·ế·t gà thịt dê, có thể tắm rửa thay quần áo,khôngphải ngủ ở chuồng ngựa là được.
Tôn Nhuận Xương tất nhiên là biết.
Trong lòng Tôn Nhuận Xương, đám người kia giống như thổ phỉ, ngang ngượckhôngbiết lý lẽ,khôngcó chút phong độ nào của quân nhân.
Tôn Nhuận Xương vừa nghe được những lời này cảm kích đến mức nước mắt sắp tuôn trào.
Sau đó cũngkhôngcó bất cứ trở ngại nào, hai người giơ roi giục ngựa chạy nhanh, chạy về phía đường núi hướng về Đại Đồng.
Nhà nghèo còn có bốn bức tường mà Tôn Nhuận Xươnghắnđường đường là quan tam phẩm lai phải ngủ ở chỗ đến cả bốn bức tường cũngkhôngcó, tất nhiên là căm giận bất bình.
Lâm Tu nghe xong cười hì hì "Vương gia, mạt tướng cũng muốn xem thử."
Đến lúc đưahắnvào chuồng ngựa ngủ, thị vệ kia cònkhôngquên dặn dò, theo quy địnhthìngày mai phải thịt dê, nhưng mà nhiệm vụ hôm nay còn chưa làm xong, cho nên ngày mai vẫn phải tiếp tục,nóicách khác là ngày mai phải g·i·ế·t năm mươi tư con gà vàmộttrăm con dê.
hắncười nhạo đánh gãy lời Tôn Nhuận Xương "Tôn đại nhânđãtừng dùng đao kiếm g·i·ế·t gà dê bao giờ chưa?"
khôngthànhthậtnhư vậy, thị vệ lập tức ngăn chặnhắn, éphắnáp mặt xuống mặt bàn.
Có điều đây là địa bàn của Tĩnh vương, tất cả những người xung quanh đều là người của Tĩnh vương, kinh nghiệm buổi trưa chohắnbiết, Tĩnh vương cả gan làm loạn,khôngtuân theo quy củ, binh lính dưới trướnghắncũng vậy, chỉ nhận Tĩnh vươngkhôngnhận binh phù, hoàn toànkhôngcoi người mới tiếp quản binh quyền làhắnvào mắt.
Bên kia, Tôn Nhuận Xương lại bị trói thả vào trong chuồng ngựa.
"Ta viết, ta viết!" lúc này Tôn Nhuận Xương nào dámnóimộtchữkhôngnữa, ngoan ngoãn nhặt bút lên, viết thư theo những gì Hàn Thácnói, cuối cùng lại bị ép đóng dấu chứng minh thân phận. (đọc tại Qidian-VP.com)
Binh línhnói"Chỉ cómộtngười, họ Lương thần Quang, xưng là…"nóiđến đây vẻ mặt binh lính truyền tin thoáng quái lạ, ngừngmộtchút mớinóitiếp "Xưng là mang thánh chỉ của tiên hoàng đến."
Mùa hè nhiệt độ cao, tấm chăn mỏngđãsớm bị Cố Thiền đá xuống cuối giường, bộ quần áo sa bông mặctrênngười vừanhẹvừa mỏng, có thể nhìn thấy làn da mềm mại trắng nõn lúcẩnlúchiện.
hắncúi người xuống, giơ tay lấy binh phù trong ngực Tôn Nhuận Xương ra.
Vừa rồi trong lònghắnvô cùng kích động, chưa từng nghĩ sau xa hơn, lúc thay quần áo bị gió lạnh thổi vào cả người mới tỉnh táo, suy nghĩ nhiều hơn.
Mỗi tướng sĩ dưới trướng Hàn Thác đều là thân kinh bách chiến,khôngchỉ thuần thục các loại binh pháp mà thực chiến cũng vô cùng thuần thục, tất nhiênkhôngcầnmộttên thư sinh tay trói gàkhôngchặt chỉ có lý luận suông đến giúp sức.
Lúc miệnghắnsắp tuôn ra những lời thiên ân vạn tạ, Cố Phongđãcắt đứt dây thừng trói tayhắn, lại đưa đến bộ bọc quần áo "Đây là quân phục của Huyền gíap vệ, đại nhân hãy chịu oan ứcmộtchút thay bộ quần áo này vào, cải trang thị vệ, ta mới có thể đưa đại nhân ra khỏi đây."
Đến cổng doanh, Cố Phong lấy lệnh bài bên hông ra, cảnh vệ theo lệ cho qua.
Cho nên,hắnvốnkhônghy vọng xa vời rằngsẽcó người chính nghĩa đồng tình vớihắnmà ra tay giúp đỡhắn.
Chương 87
Hàn Thácthậtsựrấtkhôngbình tĩnh, có thánh chỉ đến sao còn phải tách ra với Tôn Nhuận Xương, hơn nữa còn là người trước người sau,nóikhôngchừng lại phải náo loạnmộtlần nữa, tốn thời gian sức lực,thậtsựlà rất vô vị. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chínhhắncũng vui vì điều này, vì giữ lại mạng màkhôngthểkhônghạ mình tự đề nghị "Vương gia, bản quanđãđọc thủ các loại sách sử, binh pháp cũngđãđọc vô cùng thuần thục, nếu Vương giakhôngchê, bản quan nguyện giúp Vương gia bày mưu tính kế, giúp Vương gia…"
"hắnnóinhư thế nào?" Hàn Thác hỏi "Lần này dẫn theo bao nhiêu Vũ Lâm vệ? Có báo họ tênkhông?"
Editor: huyetsacthiensu
Vì sao Cố Phong phải cứuhắn?
***
Nếu là ngày trước Hàn Thác nhất địnhsẽhóa thân thành sói, đem tiểu bạch thỏđangngủ mê mankhôngcó chút năng lực phản kháng nàoyêuthươngthậttốt, ăn vào bụng.
"… Viết… Cái gì?"hắnhỏi, hai hàm răngkhôngnhịn được run lên,âmthanh cũng thay đổi.
"Tôn đại nhân, xin hãynóinăng thận trọng, vừa rồirõràng tađãtuân chỉ, cũngđãgiao binh phù cho ngươi, các tướng lĩnh ở lều nghịsựđều có thể làm chứng. Chỉ tiếc là Tôn đại nhânkhôngcó võ công, lúc quân Ngõa Lạt đánh lénđãbị bắt giữ. Mười mấy vạn quân línhkhôngthểkhôngcó người thống lĩnh, lúc này Bản Vương mới cố ý ở lại, chờ chiếnsựở biên cương được bình địnhsẽhồi kinh. Bản Vương đều là vì giang sơn xã tắc của Thất đệ, tin rằng nhất địnhhắnsẽhiểu được.
Ở bên này, Hàn Thác ôm kiều thê "nhuyễn ngọc ôn hương" trong ngực.
Trong nháy mắt Tôn Nhuận Xươngđãhiểu được, mìnhđangbị Hàn Thác đùa giỡn. "Tĩnh vương, ngươithậtto gan, dám… Dám kháng chỉ!"
trênbàn vốn có giấy mực bút nghiên, thị vệ mài mực, đặt bút lông sói vào tay Tôn Nhuận Xương,nóihai chữ thẳng thắn dứt khoát "Viết thư!"
Tôn Nhuận Xương cũngkhôngphải làkhôngnghi ngờ,hắnchỉ muốn làm quân sư thôikhôngđịnh ra chiến trường g·i·ế·t địch tại sao lại cần luyện cái này?
"Chỗ nàykhôngphải chỗ thích hợp đểnóichuyện." Trong miệng Cố Phong ngậmmộtcọng cỏ, cà lơ phất phơ dựa vào cột, thấy Tôn Nhuận Xương thay quần áo xongthìthúc giục "Tôn đại nhân chỉ cầnnóicó muốnđihaykhông, nếu ông muốn, bây giờ tasẽdẫn ôngđingay, nếu ôngkhôngmuốn,đangchuẩn bị thựchiệnhuấn luyện tỷ phu ta giao cho, sau đó vào dưới trướng huynh ấy, ta cũngkhôngcần bất chấp nguy hiểm vì ông." (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôn Nhuận Xương tất nhiên là lắc đầunóichưa từng.
Huống chi, thân phận của Cố Phong rất đặc biệt.
Mặc dù Cố Thiềnđangngủ nhưng phảng phất có thể nhận biết đượcsựhiệndiện của Hàn Thác,hắnvừa nằm xuống nàngđãdi chuyển về phíahắn, cuối cùng tìmmộttư thế thoải mái, vùi trong lòng ngực Hàn Thác ngủ ngon lành.
"Cứ viết theo những gì ta vừanói." Hàn Thác ngồi ở chủ vị,khôngnhanhkhôngchậmnói"nóilà Bản Vươngđãtiếp chỉ, cũngđãgiao binh phù cho ngươi, tất cả rất thuận lời, xin hoàng thượng yên tâm."
mộtmình Cố Thiền ăn cơm tối, vẫn chờhắntrở về, nhưng chờ mãi cũngkhôngthấy người trở lại, cũngkhôngbiết những chuyệnđãxảy ra trong lều nghịsự; nàng chỉ nghĩ là hôm nayhắnnhiều việc, mặc dù nhớ nhung mong ngóng nhưng cũngkhônglo lắng, cuối cùngkhôngđợi được nữa mà ngủ thiếpđi.
Tôn Nhuận Xương còn muốn giãy dụa, lại nghe thấy Hàn Thácnói"Lâm Tu, nghenóichữ viết của Tôn đại nhân rất đẹp,khôngbiết nếu nhưkhôngcòn ngón taythìông ấy có thể cầm bút viết được nữakhông?"
Nhưng mà đến nửa đêmhắnlại đổi ý.
Hàn Thác thu kiếm, lập tức có Huyền Giáp vệ tiến lên bắt lấy Tôn Nhuận Xương, cũng theo lệnh của Hàn Thác kéohắnđến bàn nghịsự.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.