Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai
Yên Vĩ Hồ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 142: Hắn chính là một thái giám giả, bản vương có nhân chứng!
Tả Thương Minhđira từ trong lãnh cung giam giữ Đường Vân Nhiễm, bóng dáng quỷ mị laođirất nhanh trong hoàng cung yên tĩnh, cuối cùng trà trộn vào Cần Chính điện. Trong Cần Chính điện vẫn cònđangsáng đèn.
hắnthậm chí còn suy nghĩ, đợi đến ngàyhắntính kế được Quân Cơ Lạc rồi,sẽtóm lấy Đường Tứ Tứ, cũng đùa giỡn như thế này.nóikhôngchừng Đường Tứ Tứ còn có phong vị hơn hẳn Đường Vân Nhiễm ấy chứ,khôngthìvì sao Quân Cơ Lạc lại sủng ái nữ nhân củahắnđến thế. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sắc mặt Tả Thương Minh tốiđi, hơi trầm tư, sau đó đôi mắt sáng lên,nóiramộtý tưởng lớn mật, “Ý của Nhiếp chính vương chính là, Quân Cơ Lạc có thể làmộtthái giám giả sao?”hắnvừanóira những lời này, lại chần chờ, “Nhưng trước đókhôngphải Mộ Dung Nhược Hồngđãtìm người nghiệm chứng rồi sao? Nếu Quân Cơ Lạcthậtsựlàmộtthái giám giả, vậy saohắncó thể giấu được nhiều người như vậy?”
Sau khi Tả Thương Minhđãcắn chán hai hạt hồng mai rồi,hắnmới cười tà nằm rạp xuốngtrênngười Đường Vân Nhiễm. Hơi thở lạnh như băng củahắnphả vàotrênlà da của Đường Vân Nhiễm, khiến lông gà khắp người ả đều dựng thẳng lên.
"Thương Minh... Ta..."Ả vẫn ôm ấp ý đồ muốn giải thích cho mình, nhưng khi những lờinóicủa ả đối mặt vớisựtàn bạo của Tả Thương Minh, toàn bộ đều yếu ớt biến mất.
Sau khi Tả Thương Minh phát tiết lên người Đường Vân Nhiễm xong,hắnmới khinh miệtnói, “Bây giờ ngươi cứ đợi tiếp ở trong nàyđi. Dù sao, Hoàng Thượng của chúng ta cũngkhôngrời được kẻ xấu xí ngươi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tả Thương Minh quơ quơ vật đó trước mắt Đường Vân Nhiễm. Đó làmộtcây đồ giả to dài bén nhọn. Tả Thương Minhâmtrầm mà bạc lạnh cười, thứtrêntay trực tiếp xâm nhập vào u cốc dưới thân ả…
Hàng mi dài của Đường Vân Nhiễm hơi nhếch lên, lúc nàytrênmặt ảđãhiệnra vẻ ngạc nhiên.
trênmặt Đường Vân Nhiễm lộ vẻ ủy khuất cùng sợ hãi.
Tả Thương Minh vươn tay lột quần áo ả ra, lúc đầu Đường Vân Nhiễm còn hơi hơi kháng cự lại, nhưng sau đó, ả chỉ đơn giản nhắm mắt lại, chờ Tả Thương Minh.
Khi Tả Thương Minhnóichuyện, căm giận cắn răngmộtcái, sau đó dùng sức vung mạnh tay đấmmộtcú lên khuôn mặt ả. Đường Vân Nhiễm đau nghẹn ngào suýt kêu ra tiếng, nhưng chủy thủtrêncổ lại khiến ả phải cố gắng đè ép tiếng khócđãbật lên đến cổ họng, nuốt xuống bụng.
Đường Vân Nhiễm khóc... Lúc này đây là ả khócthật.
Đường Vân Nhiễm cắn cánh môi,khôngtrả lờihắn.
Khi Đường Vân Nhiễm thấyrõngười tới,nhỏgiọng kinh hô, "Thương Minh, cứu ta!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Đau đớn kịch liệt truyền tới từ da đầu khiến nước mắt Đường Vân Nhiễm nhanh chóng rơi xuống, ả run giọng vộinói, "Thương Minh, những chuyện đó cũngkhôngphải là lỗi của ta mà, ngươi muốn báo thùthìphải tìm Quân Cơ Lạc cùng Đường Tứ Tứ, hai người bọn họ mới là ngườithậtsựhại ngươi mà…”
Ngươi vĩnh viễnkhôngthể biết được, tađãphải trải qua những gian khổ kiểu gì mới lọt được vào trong hoàng cung này... Ta đến, chính là muốn hủy diệt ngươi, hủy diệt ngườiđãtừng làm nhục ta, lừa gạt ta..."
Nhắc tới cuộc sống gian khổ mà bản thân mìnhđãtrải qua, mặt Tả Thương Minh đều vặn vẹo méo mó cả.hắnlại chậm rãi bước tới gần Đường Vân Nhiễm, hai mắt lồi hẳn ra ngoài, nở nụ cười khúc khích giễu cợt, “Ngươi ả tiện nhân lẳng lơ này! Ngươi vừa thấy takhôngcòn gì có thể lợi dụng được nữa, cho nên khi đó nhất định là ngươi chỉ ước gì cách ta càng xa càng tốt. Ngươi cùng Mộ Dung Nhược Hồng thề non hẹn biển, mà ta... phải sốngmộtcuộc đời ti tiện nhất.
Mộ Dung Quân Thương ngẩng đầu, ánh mắt lành lạnh nhìn Tả Thương Minh, nhàn nhạtnói, "Ngươikhôngcần uổng phí thời gian nữa, lão sư phụ kiahiệngiờđangnằm trong tay bản vương rồi. Bản vương sai ngươiđiđiều tra chuyện này,thậtra là muốn làm cho ngươi động não suy nghĩ về Quân Cơ Lạc nhiều hơnmộtchút.”
Dựa vào cái gì màhắnphải đắm mình trong cực khổ, còn những người khác lại sống tốt hơn so vớihắn?
Nước mắt trong suốt lăn theo gương mặt ả rơi xuống, trong lòng ả vẫnâmthầm kêu oan cho mình.rõràng lúc trước Tả Thương Minh muốn tự mình đứng ra gánh tội thay, sao bây giờ lại muốn đối xử với ả như thế? Còn nữa, vì saohắnkhôngđitìm Quân Cơ Lạc báo thùđi, Quân Cơ Lạc mới là người màhắnnên hận mà.
Ánh mắt lạnh băng của Tả Thương Minh đối diện với Đường Vân Nhiễm, hàng lông mi mềm mại dày dặn của Đường Vân Nhiễmnhẹnhàng run lên,khôngdám nhìn thẳnghắnnữa. Nhưng lúc này Tả Thương Minh lại đưa tay vào trong ống tay áo củahắn, sau đó rút từ trong ống tay áo ramộtvật.
Sau khi vật đó rời ra khỏi thân thể Đường Vân Nhiễm, ánh mắtđãtan rã của ả mở ra, khuôn mặt xấu xí bị lộ ra nhưng lạikhôngcó sức mà che lại.
"Thương Minh, ta biết mà, chỉ có ngươi đối xử với ta tốt nhất, cũng chỉ có ngươi mớikhôngphản bội ta..." Đường Vân Nhiễm nỉ non khẽ nấc, chỉ cầnkhôngcho người khác nhìn thấy vết sẹotrênmặt ả, ả vẫn còn có thể làmộtmỹ nhân. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đường Vân Nhiễm nghĩ như vậy, cuối cùng lại cảm thấy càng thêm căm hận Quân Cơ Lạc và cả Đường Tứ Tứ. Ả cảm thấy mọi tai họa mà ả phải gánh chịu lúc này đều do Đường Tứ Tứ ban tặng. Nếu Đường Tứ Tứkhôngtìm đến Quân Cơ Lạc,thìchỉ bằng vào sức lực củamộtcon thỏnhỏnhư nàng ta, căn bảnkhôngthể nào đấu lại ả.
Tả Thương Minh nở nụ cười lành lạnh trong ánh sáng mờ tối, tươi cười củahắnmang theo chút dữ tợn cùng đáng sợ.
Edit: Diệp Nhược Giai
Đường Vân Nhiễm đau đến mức gần như muốn cắn nát răng mình, đau đớn kinh khủng truyền từ dưới thân kia khiến ảkhôngcòn rảnh rang để chú ý đến nhan sắc gìnữa. Ả buông cái tay vẫn che mặt nãy giờ xuống, vết sạo xấu xí nháy mắt liền phá hủy vẻ đẹptrênmặt ả.
Đường Vân Nhiễm ôm lấy vết thươngtrênmặt mình, đôi mắt lộ ra điềm đạm đángyêu,nhỏgiọngnói, "Thương Minh, cứu ta... Ta sắp điên rồi... Nhược Hồng căn bảnkhôngmuốn nghe ta giải thích... Đêm đó ta đâmhắnmộtkiếm,thậtsựlà vì muốn tốt chohắn. Ta biết đêm đó chúng ta đánhkhônglại Quân Cơ Lạc, cho nên mới muốn lợi dụng bản thân mình để Nhược Hồng trốn thoát khỏi nguy hiểm. Nhưnghiệngiờ,hắncăn bảnkhôngnghe ta giải thích..."
Đối tượng bịhắntra tấn càng thống khổ,hắncàng vui sướng.
Tả Thương Minh cũngkhôngphải làmộttên có đầu óc đơn giản,hắnlập tứcđãnghĩ ra, “Chẳng lẽ Nhiếp chính vươngđangđợi Trì Lệ Dập." Trì Lệ Dập có võ công cao cường, danh tiếngtrêncả Tiêu quốc này cũng khá là lẫy lừng. Chỉ cần ông ta vung tay hômộttiếng, trong quân độikhôngbiết có bao nhiêu tướng lĩnh vâng theo, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Da đầu Đường Vân Nhiễm run lên,mộtluồng hàn khí lạnh lẽo chạy từ lòng bàn chân lêntrên, khiến toàn thân đều giá rét.
Đường Vân Nhiễm bịhắnlàm cho thống khổ kêu lên, nhưng chủy thủtrêntay Tả Thương Minhđãgác lêntrêncổ ả, ác độcnói, “Ngươi mà dám kêu thêm tiếng nào nữa, thu hút bọn thị vệ bên ngoàiđivào đây, tasẽlập tức giải quyết ngươi ngay tại chỗ. Tiện nhân vô sỉ! Dù sao ta cũng có võ công, có thể thoát được, nhưng ngươithìkhông…”
Đường Vân Nhiễm ôm nửa bên gò má mình,trênmặt lộrõvẻ cảm động cùng biết ơn.
"Đường Vân Nhiễm, ngươi tưởng bây giờ ngươi vẫn còn là ‘hoàng thành đệ nhất mỹ nhân’ gì đó sao? Ngươi cmn còn tiện nhân hơn cả đám kỹ nữ trong kỹ viện. Ngươi có tư cách gì mà giả vờ thanh thuần trước mặt lão tử? Nam nhân khác có thể ngủ với ngươi, tại sao lão tử lạikhông?”
Hơn nữa, ông ta là cậu của Đường Tứ Tứ, chỉ cần ông ta chịu lợi dụng cháu ngoại của ôngmộtchút, vậythìQuân Cơ Lạc cũngkhôngphải là kẻkhôngthể chiến thắng.
Trong khoảnh khắc, Đường Vân Nhiễm hận rằng mìnhkhôngthể c·h·ế·t ngay lập tức. Mà Tả Thương Minh nhìn khuôn mặt thống khổ vặn vẹo của ả, nở nụ cười b**n th**.hắnđãlàmộtthái giám, cũngkhôngphải là lần đầu tiên chơi với nữ nhân như vậy, nhưng cho tới bây giờthìchỉ có Đường Vân Nhiễm mới chohắnkh*** c*m cực hạn như thế. Tính cáchhắnvặn vẹo trời sinh,hắncảm thấy tra tấn nữ nhân như thế có thể khiến trái tim bị thương tổn củahắncó đượcmộtniềm an ủi nhonhỏ.
"Ngươi muốn ta lấy gì báo đáp ngươi?"
Nghe Đường Vân Nhiễmnóinhư vậy, Tả Thương Minh càng thêm tức giận,trênmặthắnđầy vẻ tàn độc, giọngnóicũng trở nên rét lạnh hơn, "Tiện nhân! Ngươi còn dámnóingươikhônglàm chuyện gì có lỗi với ta à. Lúc trước nếukhôngphải đồ tiện nhân ngươi dùng thủ đoạn hồ ly của ngươi mê hoặc ta,thìta cóđira gánh tội thay haykhông? Còn nữa, vào lúc h* th*n của ta bị Quân Cơ Lạc cắt bỏ, hai chân bịhắnđánh gãy, quẳng vào trong hố phân,thìngươiđanglàm gì?”
Đường Vân Nhiễm đau đến c·h·ế·t lặng, cũngkhôngphản ứng lại.
hắn"ha ha" cười khẽ, thân người lập tức chợt lóe bên cạnh khung cửa sổ to lớn, cả người nhanh chóng chìm vào bóng đêm tối tăm mù mịt.
"Ngươi rất tốt với ta?" Tả Thương Minh thầm hận trong lòng, mạnh mẽ kéo giật tóc của Đường Vân Nhiễm lại, “Ngươi cũng còn có mặt mũi bảo là rất tốt với ta à? Tả Thương Minh ta, nếukhôngphải vì ngươi, liệu có biến thànhmộttên ngườikhôngra người, quỷkhôngra quỷ như bây giờkhông? Tả gia chúng ta, nếukhôngbởi vì ngươi, liệu có trở nên nghèo túng như thếkhông? Tất cả mọi chuyện đều do ả tiện nhân ngươi ban tặng..."
Sau ngày hôm nay,trênđời cũngkhôngcòn hoàng thành đệ nhất mỹ nhân Đường Vân Nhiễm nữa. Đêm đó, giữa màn đêm tĩnh mịchkhôngngười, cómộtbóng đen lẻn vào trong cung điệnđanggiam giữ Đường Vân Nhiễm.
Tả Thương Minh quan sát ả từtrênxuống dưới, ánh mắt chim ưng dừngtrênngười Đường Vân Nhiễm, tươi cười nơi khóe miệng càng sâu, mơ hồ cómộtchút xót xa, "Vân phi nương nương, bộ dạng của ngươihiệngiờ, những gì có được cũng chỉ làmộtthân thể bị tàn phákhôngchịu nổi thôi."
"Nhiếp chính vương, tiểu nhânđãtìm người tra xét, nghenóinăm đó lão sư phụ phụ trách thiến cho Quân Cơ Lạcđãcáo lão hồi hương.hiệngiờ tiểu nhânđãphái ngườiđitìm lão sư phụ đó,khôngbao lâu nữa chắcsẽcó tin tức truyền đến thôi."
Tả Thương Minh cười lạnh, “Những gì mà hai vợ chồng chúng nó nợ Tả gia chúng ta, đương nhiên tasẽđòi lại đủ. Nhưnghiệngiờ ta muốn thu thập ả tiện nhân ngươi trước…”
Tả Thương Minh cười ha hả, khinh rẻ chơi đùa, dùng sức chà đạp b** ng*c tròn trịa của ả. b** ng*c bịhắnbóp nặn trong tay, gần như muốn phát nổ. Tả Thương Minh từ phía sau dán vào bên tai ả, cúi đầu cườinói, “Ngươi mà dám kêu ra tiếng, vậythìđừng trách takhôngnhớ đến tình xưa nghĩa cũ, đưa ngươiđigặp Diêm Vương gia."
Nhiếp chính vương Mộ Dung Quân Thương cònđangđọc tấu chương, Tả Thương Minhđiđến, quỳ xuống trước mặthắn.
Lờinóilạnh lẽo lại phun ra từ trong miệng của Tả Thương Minh, "Nhiễm Nhi, nàngnóichỉ có ta đối với nàng tốt nhất. Nhưng những người đối xửkhôngtốt với nàng, đều lấy đượcmộtvài thứ mà họ muốn từtrênngười nàng. Còn ta đối với nàng tốt như vậy... Chắc nàng cũngkhôngthể bạc đãi ta chứ, đúngkhông?nóiđi, nàng muốn lấy gì báo đáp ta?"
"không! Thương Minh, takhôngcó làm gì có lỗi với ngươi mà…”rõràng lúc trước là dohắntự bằng lòng chạy ra tranh cãi, dựa vào cái gì mà bây giờ lại đẩy hết trách nhiệm lên người ả chứ.
hiệntại Tả Thương Minh quả quyết chính làmộttên kh*ng b*, nhất là hơi thở tối tămtrênngườihắnlại càng khiến người ta thấy hốt hoảng. Nghe lờinóicủahắn, giống như là mọi ngườitrênđời này đều thiếu nợhắnvậy.
Đường Vân Nhiễm sửng sốt, nâng hàng lông mi lên, ánh mắt mang theo nghi hoặc nhìn Tả Thương Minh.
Đường Vân Nhiễm vội vàng kéo lấy quần áo của mình, Tả Thương Minh làmộttên thái giám, ả cũngkhôngmuốn hiến thân chohắn. Hơn nữa, muốn đối phó với loại công tử thâm tình như Tả Thương Minh,thìnhất quyếtkhôngthể ân ái cùng bọn họ. Cái gọi là càng xa càng đẹp, loại nam nhân kiểu này chỉ thích hợp treo mồi, nhưng dứt khoátkhôngthể ân ái.mộtkhiđãđạt được, nam nhânsẽchán ghét, kết quả cuối cùng cũng có thể thấy đượcrõràng...
Chương 142: Hắn chính là một thái giám giả, bản vương có nhân chứng!
Nhưng thấy phản ứng đó của ả, Tả Thương Minh lại càng ghét bỏ.hắnnhấc chân đá thêmmộtcước vào ngực ả, mở miệngnóikháy, "Tiện nhân, phản ứng của ngươi như vậy là sao? Chẳng lẽ lão tử còn chưa hầu hạ ngươi đủ thoải mái hay sao? Ngươi kêu lên cho lão tử xem!” Tả Thương Minh ha ha cười lạnh, nhắm ngay mặt ả mà tát xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong ánh trăng mờ ảo, đôi mắt Tả Thương Minhhiệnlênmộttia sắc bén như ưng,hắnmím môi thànhmộtđường thẳng tắp, thản nhiên cười, "khôngsao,hắnkhôngtin nàng, ta tin nàng.”
mộtbàn tay ả vẫn ôm bên gò má bị thương, giọngnóirun rẩy, "Thương Minh, sao ngươi lại đối xử với ta như vậy chứ? Trước kiakhôngphải quan hệ giữa chúng ta rất tốt sao? Hơn nữa, ta cũngkhôngcó gây ra chuyện gì có lỗi với ngươi mà?”
"Thương Minh... Tha cho tađi…” Đường Vân Nhiễm cảm giác được nơi h* th*nđãbị chảy máu, ả vặn vẹo thân người, thống khổ cầu xinhắn. Tả Thương Minh chẳng nhữngkhôngngừng lại, mà động táctrêntayhắncàng nhanh hơn, tra tấn đến tận khi Đường Vân Nhiễm nằm tê liệttrênmặt đất, chịu đựng thống khổ,hắnmới hậm hực thu lại vậttrêntay.
Động tácnhỏnày của ả bị Tả Thương Minh nhìn thấy, trong mắthắnhiệnlên tia ác độc.hắncúi người xuống, vươn tay túm lấy tóc của Đường Vân Nhiễm, sau đó nắm đầu ả đập vào cột gỗ.
"Nhiễm Nhi, nàngđãnói... ta chính là người đối với nàng tốt nhất, vậy nàng có gì để báo đáp takhông?”
Đôi mắt ưng của Tả Thương Minh tối sầm, nhìn chằm chằm vào cơ thể tr*n tr**ng của ả, sau đó cúi người cắn mạnh vào hai hạt hồng mai nở rộtrênđình núi.hắncắn rất mạnh, giống như là hậnkhôngthể trực tiếp cắn đứt hai hạt hồng mai đó. Đường Vân Nhiễm vừa đau vừa mê, chỉ dám cắn chặt cánh môi của mình, mà tra tấn của Tả Thương Minh hiển nhiênsẽkhôngchấm dứt nhanh như vậy.
Nếu hồi trước Quân Cơ Lạckhôngthiếnhắn,thìbây giờhắncũngkhôngđối xử với ả như thế này…
Tả Thương Minh hoang d·â·m cười, còn dùng móng tay của mình cạy vết máutrênmặt ả.
Tả Thương Minh đặt ngón tay lên môi,nhẹnhàng làm tư thế ‘suỵt’, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài điện, thấy thị vệ trông coi Đường Vân Nhiễm ở ngoài điệnđãlui xuống nghỉ ngơi,hắnmới quay đầu nhìn Đường Vân Nhiễm.
Ánh mắt lạnh nhạt của Mộ Dung Quân Thương lộ ramộttia sắc bén, cúi đầu cười lạnh, "Tả Thương Minh, bản vương là người thờ phụng quy tắc ‘nghi ngờthìkhôngdùng,đãdùngthìkhôngnghi’. Ngươiđãquy hàng bản vương, vậy có vài chuyện bản vương cũngkhônggạt ngươi. Quân Cơ Lạcthậtsựlàmộtthái giám giả, hơn nữa trong tay bản vương còn có nhân chứng. Chỉ là, sau khi bản vương đối chiến vớihắnvài lần, hiểu ra đượcmộtđạo lý... Quân Cơ Lạc làmộtkẻ nắm thực quyền trong tay, nếu cứ đơn giản vạch trầnhắn, căn bảnsẽkhônggây được ảnh hưởng gì đếnhắn. Cho nên bản vươngđangđợimộtcơ hội lớn,mộtcơ hội có thể để cho bản vương đối đầu trực diện với Quân Cơ Lạc.”
Đường Vân Nhiễm nhìn qua, hô hấp cứng lại, đồng tử cũng co lại dữ dội.
Đường Vân Nhiễm nằm trơ trọitrênmặt đất, thầm thề trong lòng, ả nhất định phải sống sót, cho dù phải sống nhưmộtcon chóđichăng nữa, cũng nhất định phải sống sót.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.