Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai
Yên Vĩ Hồ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 229: Như vậy có chút đáng yêu...
Chương 229: Như vậy có chút đáng yêu...
Nhưng...
Dạ kiêu Cửu hậnkhôngthể đem tính tình cao ngạo quật cường hung hăng của nàng dẫm nát dưới chân, nhưnghắnđột nhiên cảm thấy nữ nhân này tuy rằng đáng giận... Nhưng cũng có chút đángyêucùng... Đáng thương.
Dạ Kiêu Cửu nghĩ tới Quân Cơ Lạcthìlại nhớ tới Đường Tứ Tứ, vết thươngtrênngực bị Đường Tứ Tứ đâm quaẩnẩncó chút đau đớn.
Hai người lâm vào cục diện bế tắc đứng tại chỗ bất động.
Trước khi rờiđi, Dịch Minh liếc nhìn Dạ Kiêu Cửumộtcái,hắncảm thấy với võ công của quôc chủ nhàhắnthìkhôngthể bị Đường Tứ Tứ vừa cắn vừa đánh mới phải.
Bị dồn vào đường cùng, nếuthậtsựphải chếtthìtrước hết nàng phải kéo theo Dạ Kiêu Cửuthìmớikhônghối tiếc. Tối thiểu tạm thời Tiêu quốcsẽkhôngtrở thành con mồi mà Trần quốc mơ ước.
Đường Tứ Tứ cũngkhônghề né tránh,khônghề do dự tát lạihắnmộtcái.
"Quốc chủ, cổ ngài bị thương rồi?" Dịch Minh nhìn vết thương do mảnh đao cắttrêncổ Dạ Kiêu Cửu.
Dạ Kiêu Cửu ần dùng thêm sức túm lấy áo nàng, trong mắt đào hoayêudã như nổi lên dông tố:"Ngươi là cái gì? Mà cũng dám ra tay với ta?"
"khônghổ là nữ nhân của Quân Cơ Lạc, hôm nay ta thựcsựlà bị phản kháng nhonhỏcủa người làm cho kinh sợ rồi. Đáng tiếc từ xưa tới nhau hồng nhanthìbạc mệnh, hôm nay ta muốn trị cái tính tìnhkhôngchịu thua của ngươi!"
Dạ Kiêu Cửu trả lời có lệ:"...Rất đẹp!"
Còn Quân Cơ Lạc... Ha ha, tốt nhất ngày đóhắnnên xuấthiện,khôngthìtrò chơi này cũngthậtnhàm chán quá.
Nếu nàng bị mang ra bên ngoàithìtiếp theokhôngphải là muốn nàng chung phòng với nam nhân bị bệnh hoa liễu đó hay sao?
Đường Tứ Tứ cắn răng,hiệntại trước mặt kẻ yếu như nàng tựa hồ chỉ cómộtcon đường c·h·ế·t. Nhưng dù có thể lập tức phảiđigặp Diêm vương nàng cũngkhôngmuốn bản thân mình phải chạm vào nam nhân dơ bẩn đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ tiếc rằng nàng vẫn chưa sinh hạ đứanhỏtrong bụng... Trước đó nàngđãđứng thề trước bia mộ Quân gia rằng đợi năm sau nàngsẽdẫn hai hài tử tới thăm bọn họ, nhưnghiệntại tình hình trở nên xấu như vậy, có lẽ nàng chỉ có thể tự mìnhđitới cửu tuyền giải thích với bọn họ mà thôi.
Con ngươi của Đường Tứ Tứ lóe lên ánh sáng, khuôn mặtnhỏnhắnhiệnlên vẻ quật cường bất khuất,trênmặt đầu máu dịch lại bởi vì tinh thần của nàng mà lộ ramộtvẻ đẹpcôtịch. Vẻ đẹp này như loài hoa lặng lẽ nở rộ trong trời đông giá rét tuyết rơi.
Nàng nhìnhắnrồi rít lên:"Dạ quốc chủ, số mệnh ta bất hạnh, chếtthìchết. Nhưng nếu trước khi c·h·ế·t có thể kéo thêm ngài c·h·ế·t cùngthìtasẽvô cùng vui vẻ."
Còn có bốn ngày nữa thôi.
Dạ Kiêu Cửu phiền chán lệnh cho Dịch Minh:"Cho người thỉnh đại phu tới!"
"Takhôngphải là cái gì trong miệng ngươi..." Đường Tứ Tứ cưỡng chế uất ức trong ngực giận dữnóivới Dạ Kiêu Cửu.
Là nữ nhân của Quân Cơ Lạc, là mẫu thân của hai hài tử, nàng có thể vì con mà làmmộtchút chuyện như vây.
Trong mắt đào hoa của Dạ Kiêu Cửu có ánh sáng lưu chuyển,hắncúi đầu nhìn thoáng qua tay Đường Tứ Tứđangnắm mảnh đao, mảnh đao sắc bénđãkhiến máu tươi đỏ sẫmtrêntay nàng rơi tí tách xuống dưới. Mắt lại quét quatrênthân thể nàng,hắnnhìn qua chiếc váytrênngười nàngđãrách bươm, có thể nhìn thấyrõràng mệt máu đỏ chảy dọc từ hai đùi xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dịch Minh đứng phía sau Dạ Kiêu Cửu hoảng sợ nhìn hành động vừa rồi của Đường Tứ Tứ,hắncảm thấy Đường Tứ Tứ nhất định là bị điên rồi nếukhônglàm sao có thể làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy với quốc chủ?
"C·h·ế·t tiêt! Tađãnhượng bộ với ngươi, chẳng lẽ ngươikhôngthể tin tamộtlần sao?" Dạ Kiêu Cửu mắng,khôngkhách khí với Đường Tứ Tứ nữa, tayhắnmuốn đoạt lấy mảnh đao trong tay Đường Tứ Tứ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khi thân mình nàng quỵ ngã xuốngthìDạ Kiêu Cửu đỡ lấy nàng. Dịch Minh ngước mắt nhìn Dạ Kiêu Cửu, như muốn hỏihắnmuốn xử trí nữ nhân này như thế nào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dịch Minh lo lắng cho Dạ Kiêu Cửu, liền đề nghị với Đường Tứ Tứ:"Quân phu nhân, ngươi đừng làm bị thương quốc chủ của chúng ta, điều kiện khác chúng ta đều có thể từ từnóichuyện..." Dịch Minh cảm thấy rất kỳ quái, tuy Đường Tứ Tứ rất mạnh mẽ nhưng dù sao nàng cũng là tiểu thư thiên kim khuê cácđangmang thai, quốc chủ nhàhắnkhôngthểkhôngđối phó được nàng ta.
Khoảng cách giữa hai người rất gần,mộtkẻâmtrầmyêumị cònmộtkẻ quật cường bất khuất.
Đâyrõràng là... dấu hiệu khi nữ nhân mang thai đẻ non.
Đôi mắt trong trẻo của Đường Tứ Tứ chớp chớp rồi đột nhiên phunmộtbãi nước bọt lên khuôn mặt tuấn mỹ của Dạ Kiêu Cửu.
Nhìn thấy toàn thân nàng dính đầy máu mà vẫn quật cường nắm chặt mảnh đao lại khiếnhắnsinh ramộtchútkhôngđành lòng.
Đương nhiên khiến chohắnthỏa hệp...thìsựthương hạiđangquấy phá lònghắn.mộtnữ nữ nhân được nuông chiều từ bé như vậy tốt hơn nhiều so với thất công chúa Mộ Dung Vân Tiệnhắnsắp nghênh thú.
hắntừtrêncao nhìn xuống đánh giá nàng, nàng nhìn lạihắnta.
"A Cửu,nóithật, có đôi khi chính ta cũng chướng mắt với hoàng huynh...ngu ngốc,khôngcó năng lực, ích kỷ, đối với takhôngtốt...Chàng biếtkhông, mấy ngày nay huynh ấy tìm rất nhiều ma ma,nóimuốn cho ta học quy củ, về sau gả đến Trần quốc mớikhôngbị khi dễ. Nhưng takhônghề thích chút nào... Ma Ma đó như kẻ điên lúc nào cũng muốn tra tấn ta,hiệngiờ ta rất chán ghét hoàng huynh." Mộ Dung Vân Tiện chu cái miệngnhỏnhắn hồng nhuận lênnói:"A Cửu, hoàng huynh ta khinh thường chàng. Nhưng ta tin tưởng chàng. A Cửu, hoàng đế Trần quốc chàng nhất định là tốt nhất."
Nếu tạimộtcanh giờ trước, Đường Tứ Tứ thấy rắn bò lên ngườithìnàngsẽbị dọa cho sợ hãi. Nhưnghiệngiờ cùng với lũ rắnthìđương nhiên Dạ Kiêu Cửu càng nguy hiểm hơn.
Ngoài việc xác định con đường chếtthìđầu óc Đường Tứ Tứ cũng chỉ còn ý niệm phải g**t ch*t Dạ Kiêu Cửu. Nàng hoàn toàn chính là con cọp mẹkhôngcòn muốn sống nữa,khôngthể cắnthìcũng phải đánh Dạ Kiêu Cửu. Hai người giằng co, mảnh đaotrêntay nàng xé mở cẩm bào Dạ Kiêu Cửu, để lạitrênngựchắnmộtvết thương nhạt. Dịch Minh kinh hãi, tiến lên phía trước, cầmmộtcon dao bổ về phía cổ Đường Tứ Tứ. Cỏ Đường Tứ Tứ truyền tới đau đớn rồi lập tức nàng bị vây tongmộtcơn ác mộng đáng sợ.
Đại phu nhanh chóng tới, khi đại phu bắt mạch cho Đường Tứ Tứthìám vệ tiến lênnóimấy câu bên tai Dạ Kiêu Cửu. Sắc mặt Dạ Kiêu Cửu hơi thay đổi, dặn Dịch Minh chông coihắnphải ra ngoàimộtchuyến.
Mảnh đao vỡ nhanh như tia chớp xẹt qua cổ Dạ Kiêu Cửu để lạimộtvết máu, Dạ Kiêu Cửukhôngnghĩ tới nàngsẽkhôngmuốn sống như vậy,hắncảm thấytrêncổ nhói đau,hắntheo bản năng muốn đánh lên mặt Đường Tứ Tứ, ánh mắt Đường Tứ Tứ chợt lóe, mảnh đao vỡtrêntay hung tợn kềtrêncổhắn.
Toàn thân Đường Tứ Tứ từtrênxuống dướikhôngcó chỗ nàokhôngđau, nhất là chỗ h* th*nkhôngngừng truyền tới dòng nhiệt, nàngđãlà mẫu thân nên đương nhiên biết tình trạnghiệntại của mình là như thế nào.
Cảm giác quặn đau ở bụng xâm nhập vào thần kinh Đường Tứ Tứ,mộtbàn tay Đường Tứ Tứ ôm lấy bụng mình mà tay còn lại vẫnkhôngdám buông mảnh đaođangkềtrêncổ Dạ Kiêu Cửu.
Dạ Kiêu Cửu dùng tay lau vết máu rồi tìm người xử lý qua loa miệng vết thương, sau đó liền rờiđi. Dạ Kiêu Cửuđigặp Mộ Dung Vân Tiện. Mộ Dung Vân Tiện chờhắntrongmộtquán trà được trang H**ng X* hoa tại hoàng thành.
Còn nữ nhân kia hẳnsẽkhôngchết chứ?
Trong mắt Mộ Dung Vân Tiện tràn đấy nhu tình nhìn Dạ Kiêu Cửu. Dạ Kiêu Cửu nâng chén trà lên, đặt bên môi khẽ nhấpmộtngụm, khóe miệng nơi Mộ Dung Vân Tiệnkhôngthể nhìn thấy gợi lên ý cười lạnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đường Tứ Tứkhôngnhúc nhích, duy trì tư thế bất động như pho tượng, hầu kết Dạ Kiêu Cửu giật giật, mím môi rồinói:"Kỳ thực... Chúng ta có thể cùngkhôngchết..."nóinhư vậy đối với Dạ Kiêu Cửuđãnhưmộtlời thỏa hiệp.
Nhận được lời khen ngợi củahắn, Mộ Dung Vân Tiện vui vẻkhôngthôi. Khi hai người cùng ngồi xuống, lúc này Mộ Dung Vân Tiện mới pháthiệntrêncổ Dạ Kiêu Cửu bôi thuốc mỡ, nàng ta lập tức khẩn trương hỏi:"A Cửu, cổ chàng làm sao thế này?"
hắnbắt đầu túm lấy áo nàng kéo ra cửa mật thất, khoảng cách hai người rất gần, cơ hồ như sắp chạm vào nhau. Đường Tứ Tứ nhìn cửa mật thất, đứng ngoài cửa là ngườiđãđược Dạ Kiêu Cửu giới thiệu qua chính là nam nhân mắc bệnh hoa liễu.
Trong lòng Đường Tứ Tứ ôm quyết tâm phải c·h·ế·t. Khi Dạ Kiêu Cửu kéo nàng rời khỏi cửa mật thất, Đường Tứ Tứ dữ tợn dùng đầu đụng vào Dạ Kiêu Cửu, lấy mảnh đao nhọn từ trong tay áo ra cứa vào vùng cổ để lộ ra ngoài của Dạ Kiêu Cửu.
Editor: Jun
Bốn ngày sau, Mộ Dung Nhược Hồngsẽphải lăn khỏi ngai vàng! Tiêu quốcsẽphụ thuộc vào Trần quốc.
Dịch Minh hoảng sợ nhìn vũng máu dưới chân Đường Tứ Tứ, vũng máu càng ngày càng lan rộng, máu tươi hấp dẫn lũ rắn trong phòng bò về phía nàng. Có mấy con rắn theo hai chân nàng bò lên người.
Khóe miệng Dạ Kiêu Cửu cong lên thànhmộtnụ cười tàn khốc, đối vớihắnnếu muốn thu thập Đường Tứ Tứthìđơn giản giống như nghiền chếtmộtcon kiến.
Trong lòng Mộ Dung Vân Tiện lo lắng, kiên trì muốn nhìn kĩ vết thương củahắn. Dạ Kiêu Cửu chán ghét đụng chạm của nàng ta, cuối cùng phảinóisang đề tài khác mới tránh được.
Sau khi nhìn thấy Dạ Kiêu Cửu, miệng nàng ta nở nụ cười tươi như hoa, quay người lại, xiêm ytrênngười liền vẽ ra trongkhôngtrung phong cảnh mỹ lệ, vui mừng hỏi:"A Cửu, trang phục hôm nay của ta có đẹpkhông?"
Đôi mắt đào hoa của Dạ Kiêu Cửu trở nênâmu,hắnhíp mắt thành hai khe hở hẹp,hắnlấy tay lau nước mọt dínhtrênmặt, sau đóhắnđột nhiên giương tay dùng sức đánh lêntrênmặt Đường Tứ Tứ.
"C·h·ế·t tiệt! Sao nữ nhân như ngươi lại khó trị như vậy." Dạ Kiêu Cửu mắng.
Đường Tứ Tứ dùng thêm chút lực với mảnh đaotrêntay, cứa thêmmộtvệttrêncổ Dạ Kiêu Cửu. Dạ Kiêu Cửu nhanh tay bắt lấy, Đường Tứ Tứ chớp hàng mi, vừa chuẩn bị tấn công Dạ Kiêu Cửu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.