Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 232: Hoa nở vì đế vương, vừa nở đã tàn!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 232: Hoa nở vì đế vương, vừa nở đã tàn!


Hai người đều đối với đối phương nhập tràn hận ý. Loại hận ý này tiến vào tận sâu trong linh hồn hai người khiến cho hai ngườikhôngbao giờ có thể biến chiến tranh thành tơ lụa.

mộthồi tuồng lớnđãđược vén màn.

Tóm lại, nàng ta bại bởi "vận mệnh", màkhôngphải do Đường Tứ Tứ. Cho nên, nữ nhân như Đường Tứ Tứkhôngcó tư cách diễu võ dương oai trước mặt nàng ta.

Nàng cùng Đường Vân Nhiễm dây dưa, rốt cục có ngày kết thúc. Nữ nân này, vĩnh viễn ra khỏi cuộc sống của nàng.

"Phiền Cao công tử dùng dây thừng trói nàng ta lại!" GiọngnóiĐường Tứ Tứ trong trẻo nhưng lạnh lùng vô tình, mang theo hơi lạnh của băng tuyết. Cao Đại Đồng làm theo lệnh của nàng tiến lên, dùng dây thừng buộc chặt Đường Vân Nhiễm lại khiến nàng takhôngthể nhúc nhích. Đường Vân Nhiễm liều mạng phản kháng nhưng nàng ta làm sao có thể phản kháng lại Cao Đại Đồng?

Đường Tứ Tứ đan hai tay đặt trước bụng vẫn còn bằng phẳng, cười nhợt nhạt giống như đóa hoa senkhônghề nhiễm bùn:"Dạ quốc chủ, hẳn làkhôngcòn sớm nữa. Takhôngdám làm chậm trễ đạisựcủa ngài. Chúng tađithôi!"

Hai hàng lông mi của Đường Tứ Tứ như hai chiếc quạtnhỏxinh đẹp, khẽ chớp lên xuống, hít sâumộthơi, khóe miệng nàng cong lên rất đẹp, bỗng nàng dùng thêm chút lực, dùng sức đâm mũi kiếm vàothậtsâu vào trong thân thể Đường Vân Nhiễm.

"mộtcon hổ bị rút hết rằngthìkhôngthể khiến ai sợ hãi!" Đường Tứ Tứ chậm rãi ngồi xổm xuống, tay nâng kiếm cố ý quơ quơ trước mặt Đường Vân Nhiễm, Đường Vân Nhiễm trợn mắt nhìn, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi, nhưng miệngthìvẫnkhônghề chịu thua mắng:" Đường Tứ Tứ, tiện nhân ngươi lợi dụng lúc ngươi ta gặp khó khăn. Nếu thựcsựngươi có bản lĩnh g·i·ế·t tathìtrước hết ngươi thả ta rađã, hai chúng ta quyết phân thắng bại. Hành vihiệngiờ của ngươi chính là chi biết dựa vào nam nhân mà làm việc..." (đọc tại Qidian-VP.com)

Đèn chúc tỏa ra thứ ánh sáng mờ nhạt lúc sáng lúc tối, bóng Đường Tứ Tứ bị ánh đèn chiếu lêntrênthạch bích, bóng dángcôđơn, quỷ mị. Đường Vân Nhiễm kinh ngạc giương mắt nhìn,khôngbiết vì sao lại đột nhiên bật cười thê lương,âmthanh bén nhọn.

Đường Tứ Tứkhôngvộinói:"Ngươi tặng Đường Vân Nhiễm cho ta, ta cũng sắp c·h·ế·t, có thể trước lúc c·h·ế·t cho ta và nàng tamộtcái kết thúckhông." Nàngkhôngbiết qua hôm nay nàng còn có thể nhìn thấy mặt trời mọc vào ngày mai haykhông. Nhưng cómộtđiều nàng khẳng định là Đường Vân Nhiễmkhôngthể giữ lại.

"Đường Tứ Tứ..." Nàng ta nhớ kỹ cái tên này, trong lòng bao nhiêu lời lẽ mắng chửi cay độc vẫn chưa thốt nổi ra.

Editor: Jun

Ha ha... Ta cảm thấy tốt nhất là ngươi nên c·h·ế·t nhanhmộtchút. Dù sao ngươi chỉđitrước Đường Tứ Tứ vài bước mà thôi, nàng tasẽnhanh tới tìm ngươi. Tỷ muội các ngươi ở dưới hoàng tuyền có thể tiếp tục tranh đấu. Nhưngnóigì cũng phảinóiloại tiện nhân như Đường Vân Nhiễm ngươi phải bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, nhất địnhsẽbị muội muội của ngươi Đường Tứ Tứ đối xửthậttốt. Dù sao lấy cái dạng "sắc đẹp" của Đường Vân Nhiễm ngươithìnhất địnhsẽcó nam nhân tốt nhất dành cho ngươi."

Như núi cao đổ xuống người Đường Vân Nhiễm, khóe miệng Đường Vân Nhiễm run rẩy, thân mìnhkhôngthể nhúc nhích, nàng ta chỉ có thể rít cổ họng gào to:"Đường Tứ Tứ, nếu ngươi thựcsựdám làm gì tathìta biến thành quỷ cũngkhôngbỏ qua cho ngươi."

Trong lònghắnmơ hồ cảm thấy như vậy là vô cùng thất thố. Dạ Kiêu Cửu liền dứt khoát đem ánh mắt chính mình rời khỏi Đường Tư Tứ, ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, tuy bên ngoài còn tờ mờ sáng nhưng mơ hồđãnghe thấy tiếng gõ cầm canh. Ngày hôm nay đối vớihắnlàmộtngày vô cùng quan trọng.hắnnhịnkhôngđược thanh thanh cổ họng, nhắc nhở Đường Tứ Tứ:"đãkhôngcòn sớm, cho ngươimộtnén nhang để xử lý nàng ta!"

Đối với Đường Vân Nhiễm mànói, nàng ta sống lâu như vậy là vìmộtngày thành công, có thể thu thập tất cả những người từng làm tổng thương nàng ta. Nhưnghiệntại cách mạng còn chưa thành công mà hồn nàngđãmuốn trở về cửu tuyền, kết quả như vậy khiến nàng ta sợ hãi.

"Cút, cút ra..." Nàng ta yếu ớt hô lên, nhưng giọngnóiyếu ớt của nàng takhônghề khiến lũ rắn sợ hãi,khôngbao lâu sau, lũ rắn liền bò lên thân thể nàng ta, đem thân thể nàng ta trở thành lãnh địa mà chúng chiếm lĩnh.

Đường Vân Nhiễm bị Dạ Kiêu Cửu đạpmộtcái ngực tê rần, sau đó liền phun ramộtngụm máu tươi. Nhưng nàng takhôngđể ý lau máu ở khóe miệng mà chỉ thầm nghĩ ôm chắc lấy cọng rơm cứu mạng là Dạ Kiêu Cửu.

khôngbiết qua bao lâu, Đường Vân Nhiễm cũng rất muốn đuổi lũ rắnđinhưng cuối cùng nàng takhôngcòn sức lực nữa dần buông tha ý tưởng đó. Lại qua khoảng thời gianmộtnén nhang, Đường Vân Nhiễm chỉ còn oán hận cùngkhôngcam lòng với cái trần thế này, rốt cục mí mắt nàng ta cũng chậm dãi khép lại, vĩnh viễn lâm vào bóng đêmkhônglối thoát.

trênkhuôn mặt khô héo của Đường Vân Nhiễmhiệnlên vẻ khiếp sợ,mộtcảm giác nóng bỏng ập tới. Nàng buông mắt xuống, nhìn thấy Đường Tứ Tứđãrút thanh kiếm ra khỏi bụng nàng ta.trênlưỡi kiếm còn dính chất lỏng tí tách rơi xuống.

Hôm nayhắnmặcmộtbộ hỉ phục đỏ thẫm, khiến khuôn mặt vốnđãtuấn mỹ lại càng thêm góc cạnh thâm thúy nổi bật. Dạ Kiêu Cửu như vậy cũng khó trách lại khiếnmộtMộ Dung Vân Tiện hay soi mói dễ dàng bịhắnquyến rũ. (đọc tại Qidian-VP.com)

C·h·ế·t đến nơi nhưng Đường Vân Nhiễm vẫn mưu toan dung kế khích tướng để cho bản thân mình có thể thoát hiểm.

Trong mắtyêudã đào hoa của Dạ Kiêu Cửu lập tức lộ ra tươi cười mỉa mai, môi bạc khẽ mím thànhmộtđường thẳng tắp:"hiệntại chúc mừng còn quá sớm, đợi khi tamộtlưới bắt hết vợ chồng các ngươi, ngươi hãynóilời này với ta."

Chương 232: Hoa nở vì đế vương, vừa nở đã tàn!

Đường Tứ Tứ ngoan tuyệt mà cười lạnh lùng, trước kia vẫn là Đường Vân Nhiễm cao cao tại thượng. Nhưnghiệntại, nàng có thể khiến nàng ta nợ máu phải trả bằng máu.

Đường Vân Nhiễm đau đớn phun ramộtngụm máu tươi.

Sau khi Đường Vân Nhiễm bị Cao Đại Đồng buộc chặtkhôngthể nhúc nhích. Đường Tứ Tứ lại mượn kiếm đeo bên hông Cao Đại Đồng, mang theo kiếm nàngđivề phía Đường Vân Nhiễm.

Thân mình Đường Vân Nhiễm sụp đổ ngã xuống đất, nhưng mặc dù vậy, nàng ta vẫn cố gắng trừng to cặp mắt,trênmặt đầy vẻ u oán,khôngcam lòng.


Đường Vân Nhiễm nhìn lũ rắn uốn lượn đầy phòngthìda đầu nàng ta lập tức run lên, răng cũng đánh cả vào nhau.

Thân mình Đường Vân Nhiễm chao đảo vài cái, cảm nhận thấymộttrận tanh ngọt xộc tới, vừa muốn mở miệng tiếp tục mắng Đường Tứ Tứthìkhóe miệngđãcó máu tươi trào ra.

Khuôn mặt đầy vết sẹo của Đường Vân Nhiễm nhăn nhúm, da mặt như vỏ cây khô nứt, mang theo thù hậnâmtrầm:"Đường Tứ Tứ, loại người chỉ trông cậy vào may mắn như ngươi còn sốngsẽcòn báo ứng...nóicho ngươi biết, tasẽở dướiâmphủ nguyền rủa ngươi...khôngchết được tử tế... hai vợ chồng ngươi và Quân Cơ Lạc kiếp saukhôngthể đầu thai tử tế. Con các ngươi sinh ra...sẽsống khổ sở cả đời,khôngđược c·h·ế·t già... Ta..."

"Thế nào, làm sao có thể?khôngphải ngươiđãchết rồi sao?" Sắc mặt nàng ta trắng bệch, vẻ mặtkhôngthể tưởng tượng nổi.

Cao Đại Đồng đánhmộtlúc, tức giận trong lòng tiêu bớtmộtchút. Nhưnghắnrất nhanh quay lạinóivới Đường Tứ Tứ:"Quân phu nhân, ngươi định xử trí tiện nhân này như thế nào, Cao mỗsẽphối hợp cùng với ngươi!"hắnhậnkhôngthể sớm tự tay trừ bỏ tiện nhân Đường Vân Nhiễm này.

Đường Vân Nhiễm trơ mắt nhìn Đường Tứ Tứđira khỏi tầm mắt của chính mình, nàng ta khó khăn há miệng th* d*c, cố gắng muốn mắng chửi. Nhưng Cao Đại Đồngđitới trước mặt nàng ta, nhìn nàng ta đầy thù hận,hắndùng sức đá mạnh lên người nàng tamộtcái.

Móng tay sắc nhọn của nàng ta đâm khảm vào trong lòng bàn tay, ngẩng đầu lên, ánh mắt ác độc như rắn bình tĩnh nhìn Đường Tứ Tứ.mộtchút "cốt khí" còn lại cuối cùng khiến trong lòng nàng taâmthầm thề, nàng ta chịu bị Dạ Kiêu Cử mắng là nữ xương phụ, cũngsẽkhôngthỏa hiệp đầu hàng Đường Tứ Tứ.

Đường Vân Nhiễmnóixong lời thềthìgiương mắt nhìn Đường Tứ Tứ, vẻ mặt Đường Tứ Tứ thờ ơ khiến trong lòng nàng ta lại càng bốc lên lửa giận, nàng ta dùng sức muốn nhảy dựng lên đánh về phía Đường Tứ Tứ, Đường Tứ Tứ biết nàng takhôngthể làm thương tổn đến mình nên cũngkhônghề động đậy.

Ánh mắt Dạ Kiêu Cửu dừngtrênquần áo nàng vài giây, trong lòng vừa tức giận lại có chút thương hại, nhưng rất nhanhhắnnở nụ cười tự giễu. Làm Trần quốc quốc chủ,hắncó thể đồng tình vớimộttù binh sao? Huống chi là tù binh hôm nay phải c·h·ế·t.

Thân thể nàng ta chao đảo, gồng mình chống đỡ cơ thể suýt té ngã, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn Đường Tứ Tứ, khuôn mặt Đường Tứ Tứ như chemộttầng sương lạnh, trong đôi mắt đen bóng như chứa đựng tia sáng nóng rực.

hiệntại, nàng nên dùng hết dũng khí cùng chuyên tâm ứng phó với Dạ Kiêu Cửu... Nàngkhôngdám tưởng tượngsẽcó chuyện tàn khốc thế nào đợi nàng ở phía trước, chỉ có thểnói... Sống, nàng cũng khổ. Mà c·h·ế·t, nàng cũng bất hạnh!

"Nếu" chồng chất khiến cho nàng takhôngthể đạt được điều mình muốn.

Phất tay áomộtcái, Dạ Kiêu Cửu giẫm lên giày mới tinh rời khỏi gian phòng. Sau khihắnrờiđikhônglâu, Cao Đại Đồng được cho tiến vào. Đường Vân Nhiễm nhìn thấy Cao Đại Đồng bình yên vôsựxuấthiệntrước mặtthìđồng tử mãnh liệt co rút, thân mình như bị sét đánh qua,khôngngừng co rúm lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nàng ta khổ sở lấy tay bịp miệng vết thương lại. Nhưng nhát kiếm thứ hai của Đường Tứ Tứđãlại đâm xuống...

Đường Vân Nhiễm trừng mắt nhìn nàng, hậnkhôngthể hóa thành con sói cắnmộtngụm vào cổ nàng, khiến cho nàng c·h·ế·t bất đắc kỳ tử.

Dịch Minh cung kính tuân lệnh rồi đưa Đường Tứ Tứ ra khỏi thạch thất. Mà hôm nay Dạ Kiêu Cửu làm tân lang nênhắnnhất định phải tiến cung.

Cao Đại Đồngkhôngnóithêm gì, thô bạo nhấc Đường Vân Nhiễmđisau đó kẹp lấy nàng ta rời khỏi gian phòng tới phòng có rắn. Đường Tứ Tứđitheo sau. Khi cả ba người cùng vào tới phòng rắn. Rắnđãbị rút răng nọc dường như bị kinh động, lũ rắnđangkhôngđộng đậy liền trườn ra.

"Quênđi! Ta cũngkhôngphải loại người thíchnóinhảm!" Dạ Kiêu Cửu thấy nàngkhôngnóimộtlờithìcó chút hờn giận vỗ vỗ tay, Dịch Minhkhôngbiết từ đâu xuấthiện, dùngmộtcon dao đánh lên cổ Đường Tứ Tứ, Đường Tứ Tứ nhanh chóng lâm vào hôn mê.

Trong bóng đêm, người từng bị nàng ta hại giống như ma quỷ đầy oán hận quấn lấykhôngbuông tha nàng ta...

Khi Đường Tứ Tứđira khỏi thạch thất, Dạ Kiêu Cửuđangđứng khoanh tay đưa lưng về phía nàng bên cửa thạch thất. Nghe thấy tiếng bước chân thong thả của Đường Tứ TứthìDạ Kiêu Cửu xoay người lại.

"Tỷ tỷ tốt của ta, ta đưa ngươi đến đây thôi, còn lạithìngươi tự mìnhđitiếp!" Đường Tứ Tứ chậm rãi đứng lên, ánh mắtkhônghề có chút quyến luyến nào với Đường Vân Nhiễm, xoay ngườiđira khỏi cửa thạch thất.

"Đường Tứ Tứ... Ngươisẽchếtkhôngđược tử tế..." Đường Vân Nhiễm khó khăn mở miệngnói, máu từ khóe miệng chảy ra càng nhiều.

Đường Tứ Tứ nhếch lông mày, trong mắtkhônghề cósựđồng tình. Nàng lại rút kiếm từ trong thân thể nàng ta ra, sau đó tao nhã rút từ trong tay áo ramộtchiếc khăn tay vô cùng cẩn thận lau hết vết máutrênmũi kiếm.

"Tất cả đều theo đúng kế hoạch mà làm. Nhớ kỹ phái người chông chừng nàng. Nàng là quân cờ quan trọng nhất của chúng ta." Dạ Kiêu Cửu liếc Đường Tứ Tứmộtcái, trong đôi mắtyêudã xuấthiệnmộtchút ánh sáng ấm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cao Đại Đồng hận nàng ta tới nghiến răng nghiến lợi,khôngnóihai lời trực tiếpđiđến phía trước nắm chặt tay thành quyền rồi đánh lên mặt nàng ta. Đường Vân Nhiễm bị đánh tới mặt mũi bâm dập, ngay cảnóichuyện cũngkhôngcòn sức lực.

Trong lòng Đường Tứ Tứ thựcsựcho là như vậy, chẳng qua đối vớimộttù binh như nàngkhôngnên cùng Dạ Kiêu Cửu tranh cao thấp.

Đường Tứ Tứ yên lặng gật gật đầu, sau đónói:"Vậy trước phiền ngươi đem nàng ta... vào trong phòng rắn..."

"Đương nhiên!" Dạ Kiêu Cửu vô cùng khẳng định đáp. Dù sao, Đường Vân Nhiễm cũng là loại nữ nhân đáng tội c·h·ế·t vạn lần.hiệntạihắncòn có phần chông chờ rốt cục nữ nhân nàysẽxử trí Đường Vân Nhiễm ra sao.

Đường Tứ Tứ nhìn nàng ta, tâm tình như sóng triều dâng lên từng đợt, thế cho nên hai bàn taykhôngkhỏi nhanh giơ lên.

Dạ Kiêu Cửu vừanóichuyện khóe mắtkhôngquên dò xét Đường Tứ Tứ đứng bên cạnh.trênngười Đường Tứ Tứ chỉ mặc độc nhấtmộtkiện bạc y đơn bạc, sắc mặt tái nhợt, biểu tình bình thản nhưkhôngcó chuyện gì khiến cho người takhôngrõnàngđangsuy nghĩ điều gì.

Có lẽ vì có Đường Vân Nhiễm làm nền khiến cho nổi bật lên vẻ đẹp tú lệkhôngtầm thường của của Đường Tứ Tứ như đóa mai xen trong băng tuyết, khiến ánh mắt của Dạ Kiêu Cửukhôngthể rời Đường Tứ Tứ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dần dần, nàng ta cảm giác cómộttrận gió lạnh từ miệng vết thương tràn vào,mộtloại lạnh lẽo thấu xương lan tràn đến toàn thân nàng ta, cùng với máu nóng va chạm vào nhau... Nàng ta yếu ớt há miệng, mí mắt càng ngày càng nặng trĩu, trong tầm mắt nàng ta thấy lũ rắnđanguốn lượn thân mình bò về phía nàng ta.

"Đường Tứ Tứ, nếu ngươi dám làm gì tathìdù ta hóa thành lệ quỷ cũng tới thu thập ngươi!" Đường Vân Nhiễm nghiến răng nghiến lợi uy h**p. ĐườngTứ Tứ "phốc xuy", bật cười ra tiếng, trong lúc nhất thời phô bày gương mặt đẹp như hoa khiến trước mắt người ta sáng ngời.

Nhìn thấy hỉ phụctrênngười mình bị bàn tay dơ bẩn của nàng ta làm bẩn, đôi mắt đào hoa của Dạ Kiêu Cửu nheo lại, nhấc chân đá lên người nàng ta, khinh bỉ nhíu mày, cười khẩynói:"Đường Vân Nhiễm, loại người quái dị như ngươi phải thế nào mới có thể giúp trẫm đánh bại Tiêu quốc? Dựa vào thân ngươi sao? Ha ha, đây thưcsựlà điều buồn cười nhất ta từng nghe thấytrênđời.hiệntại ngươi ngườikhôngra người, quỷkhôngra quỷ, ngươi sốngtrênđời còn có thể có nam nhân tới gần ngươi sao?mộtkẻ chỉ biết bán mình, đến bây giờ còn chưa từ bỏ ý định, còn muốn buôn bán sao?

Vẻ mặt Đường Vân Nhiễm kích động, tay chân dùng thêm sức, giống như con cẩu bò tới trước mặt Dạ Kiêu Cửu, tay kéo chặt lấy hỉ phụctrênngườihắn, ánh mắt van lơn Dạ Kiêu Cửu, bộ dáng càng thêm phần đê tiện:"Quốc chủ, van cầu ngài tha cho tađi... Chỉ cần ngài để cho ta sống, ta thựcsựcó thể giúp ngài rất nhiều chuyện... Giữ lại ta, đối với quốc chủ ngài vô cùng có lợi... Ta có thể giúp quốc chủ đánh bại Tiêu quốc... Có thể giúp quốc chủ trở thành hoàng đế mạnh nhấttrênđại lục... Ta còn có thể..."

Đường Vân Nhiễm rít cổ họng thề độc:"Được! Ta Đường Vân Vân Nhiễm thề, chỉ cần Đường Tứ Tứ còn sốngtrênđờimộtngày, ta Đường Vân Nhiễm cho dù là người hay là quỷthìđềusẽđến lấy mạng, khiến cho nàng ta phải c·h·ế·t!"

Đến tận bây giờ, nàng ta vẫnkhôngmuốn thừa nhận mình bại bởi Đường Tứ Tứ. Theo nàng tathìsuốttrênđường tranh đấu với Đường Tứ Tứ, cuối cùng nàng ta chỉ chua bởi "vận khí" mà thôi. Nếu nàng ta xuyên qua thành Đường gia đích nữthìsao?Nếu mỗi lần dùng thân thể để lấy lòng nam nhân có thểthậtlòng với nàng ta? Nếu nàng ta gặp được nam nhânkhôngphải kẻ bất lực hoặc bao cỏ? Nếu... rất nhiều nếu...

"Tốt, vậy đến lúc ngươi thành lệ quỷthìnhất định đừng quên tới tìm ta. Khi Đường Tứ Tứ ta còn sống có thể xử lí ngươithìcũngsẽkhôngsợ sau này ngươi tìm đến ta!" Đường Tứ Tứ hơi dừng lại, cặp mi thanh tú như núi xa,lộ ra khuôn mặt dữ tợn với Đường Vân Nhiễm khiến nàng càng thêm rực rỡ lóa mắt:"Đường Vân Nhiễm, ngươi là ngườithìta g·i·ế·t người. Ngươi là quỷ, ta liền g·i·ế·t quỷ!" Giọngnóinàng ngoan lệ quả quyết.

Thân mình Đường Vân Nhiễm chân động, cảm giác đau đớn như thủy triều ập tới khắp thần kinh nàng ta. Nàng ta ngạc nhiên cúi đầu xuống nhìn, chỗ bụngđãcómộtthanh kiếm chọc vào. Máu tươi phun ra, bắn lên áo Đường Tứ Tứ giống nhưmộtđóa hồng mai,yêudã bắt mắt.

"Nàng tađãchết?" Mắt đào hoa củahắnhơi nhếch lên,nhẹgiọng hỏi. Đường Tứ Tứkhôngđáp chỉ cười cười, lạnh lùngnói:"Chúc mừng ngươi!"

Bước chân Đường Tứ Tứnhẹnhàng, cách Đương Vân Nhiễm khoảngmộtthướcthìdừng lại. Đường Vân Nhiễm lập tức nhảy lên, nhe răng trợn mắt, tay chân vươn về phía trước nhắm tới Đường Tứ Tứ, hậnkhôngthể xẻ nát Đường Tứ Tứ. May mà toàn thân nàng ta bị khóa chặt, dù nàng ta có nổi trận lôi đình thế nào cũngkhôngthể làm bị thương Đường Tứ Tứ.

Lau kiếm sạchsẽ, nàng nhanh nhẹn quăng cái khăn tay đó lên người Đường Vân Nhiễm.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 232: Hoa nở vì đế vương, vừa nở đã tàn!