Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai
Yên Vĩ Hồ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 240: Dạ Kiêu Cửu thất bại! (II)
Quân Cơ Lạc thừa thắng xông lên, chân thon dài nhấc lên, dùng sức đá lên cổ tay Dạ Kiêu Cửu. Lần này Dạ Kiêu Cửukhôngthể cầm nổi chuôi kiếmtrêntay nữa,hắnbuông tay, trường kiếmtrêntayhắnliền rơi vào tay Quân Cơ Lạc. Quân Cơ Lạc nắm trường kiếm trong tay đảo vòng, lại xuấtmộtchiêu mãnh long rời bể, lập tức kề trường kiếm lên cổ Dạ Kiêu Cửu.
Quân Cơ Lạc lạnh lùngnóivới Mộ Dung Nhược Hồng và Trì Lệ Dập ở phía sau:"Hoàng thượng, hồ quốc công, hai người rờiđitrướcđi!"
Roi da linh hoạt sắc bén đầy sát khí nhanh chóng cuốn lấy người Dạ Kiêu Cửu, Dạ Kiêu Cửu hét lớnmộttiếng, quyết đoán giơ trường kiếm lên, bổ về phía roi dađangquấn quanh ngườihắn.
Trì Lệ Dập cũngkhôngnghĩsẽrờiđi,hắnliền thúc giục Mộ Dung Nhược Hồng nhanh chóng leo lên mộc diên. Dạ Kiêu Cửu cười lạnhnói:"Quân Cơ Lạc, hai người bọn họđangtrúng độc, ngươi cho là bọn họ rời khỏi nơi nàythìcó thể sống sót sao?nóithẳng cho mà biết độctrênngười bọn họ chỉ có ta có thuốc giải, đại phu khác đềukhôngcó cách cứu chữa."
Đôi mắt Mộ Dung Nhược Hồng như tro tàn dần phai nhạt, lưnghắnchậm rãi cuộn lại, mi mắt hơi cụp xuống, liều mạng đè lên hai miệng vết thương của mình, muốn ngăn lại máu tươi đỏ sẫmđangtừ trong thân thểhắnchảy ra. Nhưng mà...
Sắc mặt Mộ Dung Nhược Hồng trắng bệch nổi bật trong ánh lửa,hiệnlên tình trạng thảm hại.
Sau khi gian nan tránh thoát được Quân Cơ Lạc, nhân lúc này Dạ Kiêu Cửu lại giơ trường kiếmtrêntay đâm tới Quân Cơ Lạc. Quân Cơ Lạc cảm thấy được kiếm khí sắc bén, cũngkhôngnâng đầu, nắm lấy roi da dùng sức vụt xuống, hai đầu gối hơi gập lại, thắt lưng chuyển động, lấy khuỷu tay làm trụ, lòng bàn tay hướng về phía trước dùngmộtchiêu hoàng ưng khóa hầu đánh về phía Dạ Kiêu Cửu.
Mộ Dung Vân Tiện hoảng sợ liền vội vàng kêu Dịch Minh tới hỗ trợ. Dịch Minh nhìn thấy Mộ Dung Vân Tiện vụng vềthìđương nhiênkhôngthể buông tha Mộ Dung Nhược Hồng.hắntiến nhanh về phía trước vài bước, trong lòng Mộ Dung Nhược Hồngđãgiận lại càng thêm giận,hắnliền cấp tốc đoạt lấy chủy thủ.
"Muội làm bừa!" Mộ Dung Nhược Hồng lạnh giọng răn dạy, muốn đoạt lấy chủy thủ trong tay nàng ta.
"Vân Tiện... Muội lại đây, hoàng huynhkhônggiận muội..." Mộ Dung Nhược Hồng khó khắn lắm mới nặn ra đượcmộtnụ cười.
Dạ Kiêu Cửu hừ lạnh, thân mình đột nhiên ngửa ra sau, nương vào việc Quân Cơ Lạc giơ kiếm hết sức, hét lớnmộttiếng với Dịch Minh, Dịch Minh cấp tốc phản ứng, lấy tốc độ nhanh nhất đoạt lấy đao trong tay thị vệ bên cạnh, tiếp theo phi trường đao về phía Dạ Kiêu Cửu, Dạ Kiêu Cửu tiếp được đao lại vận công đánh tới Quân Cơ Lạc.
Nhưng tuy rằng trong lòng nàng ta cómộtchút cảm giác áy náy như vậy nhưng đối với nàng ta chuyện này hoàng huynh của nàng ta cũng phải chịu trách nhiệm. Nếu vừa rồihắnkhôngđộng đậy theo lời nàng tathìnàng tasẽkhôngđâmhắnbị thương...
"Hoàng huynh, ngươikhôngđược động đậy! Huynh mà động đậythìta liền đâm huynh..." Mộ Dung Vân Tiện uy h**p. Mộ Dung Nhược Hồngkhôngđể lời uy h**p của nàng ta lọt tai. Thấy Dịch Minhđãsắp tới trước mặt nàng ta,hắnliền giơ tay muốn bổ về phía Mộ Dung Vân Tiện. Mà Mộ Dung Vân Tiện vẫn khư khư giữ lấy chủy thủ của mình, hai người xảy ra tranh chấp, chủy thủ trong tay Mộ Dung Vân Tiện đâm vào lồng ngực Mộ Dung Nhược Hồng.
Đối với Dịch Minh và Cao Đại Đồngthìkhôngcó gì quan trọng hơn tính mạng của Dạ Kiêu Cửu. Quân Cơ Lạc đề nghịthìbọn họkhôngchút nghĩ ngời mà liền đáp ứng, nhưng Dạ Kiêu Cửu lớn tiếng quát, trước mặt hai người vạch trần Quân Cơ Lạc "âmhiểm giả dối".hắnquát:"Quân Cơ Lạc, ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc sao? Đợi ngươi cứu Đường Tứ Tứ ra, hai vợ chồng các ngươi vỗ mông chạy lấy người. Đến lúc đó,khôngphải chúng ta ở lại chờ c·h·ế·t trong biển lửa sao?mộtkhiđãnhư vậy, phải chếtthìmọi người cùng c·h·ế·t!"hắntuyệt đốisẽkhôngthả người.
Mộc diên cực lớn lập tức lao xuống,khôngbao lâu sau liền có hai mộc diên ở trước mặt Quân Cơ Lạc. Từtrênmộc diên có hai thị vệ bước xuống, bọn họ lập tức dập đầu trước Quân Cơ Lạc, rồi lại trở lại ngồitrênlưng mộc diên.trênlưng mộc diên có diện tích rộng đủ ngồi vừa hai người.
"Hoàng huynh, huynh nhanh mệnh lệnh cho Trì Lệ Dập bảo vệ ta... Cũng lệnh cho Quân Cơ Lạckhôngnên..." Lúc này Mộ Dung Vân Tiện cũng chỉ nghĩ tới tương lại của bản thân mình. Nếuđãkhôngcòn hoàng huynhthìnàng ta cũngkhônggiữ được tính mạng. Nhưng nàng takhôngmuốn c·h·ế·t, vậy nên nàng ta đương nhiên hấp tấp nhắc nhở hoàng huynh, hy bọnghắncó thể an bài tốt nửa đời sau của nàng ta.
Tóc tai Mộ Dung Vân Tiện bù xù, điên điên khùng khùng lên án chỉ trích Mộ Dung Nhược Hồng, vạch trần Mộ Dung Nhược Hồng ngược đãi nàng ta như thế nào. Ánh lửa ngập trời, Mộ Dung Vân Tiện hoàn toàn giống như lệ quỷ khiến cho người ta dựng tóc gáy.
Sau này ngươi thích Đường Vân Nhiễm, ngươi nghĩ đủ biện pháp lấy lòng nàng ta, hậnkhôngthể đem bầu trời ánh trăng đều tặng hết cho nàng ta. Lúc ấy, tên thái giám Quân Cơ Lạc kia mới động tới Đường Vân Nhiễmmộtchút mà ngươiđãtức tới sùi bọt mép, vì nàng ta mà liều mạng. Nhưng ngươi đối xử với hoàng muội ta như thế nào... Ngươi vẫnnóita phải nhẫn nại,nóitakhôngđược đắc tội với Quân Cơ Lạc, thậm chí bảo tađilấy lòng Đường Tứ Tứ. Hoàng huynh, người khácnóingươi là hoàng tử vô dụng nhất. Bọn họnóicũngkhôngcó gì sai, ngươi chính là đồ vô dụng nhất!
Quân Cơ Lạc lại liếc nhìn về phía Dịch Minh và Cao Đại Đồngđangđứng nhìn lại đây, cuối cùng ánh mắt dừng ở Đường Tứ Tứ.
Máu tươi thấm ra ngày càng nhiểu, tuôn ra càng thêm mạnh.
Nàng ta biết Quân Cơ Lạc vẫnkhôngthích nàng ta. Nếu nàng ta trở vềthìQuân Cơ Lạcsẽkhôngbỏ qua cho nàng ta.mộtkhiđãnhư vậythìnàng ta liền xoay ra lấy lòng Dạ Kiêu Cửu.
Đáng tiếc trời sinhhắnkhôngbằng người khác... Cuối cùng,hắnkhôngchỉ bạitrêntình trường mà bại cảtrênchiến trường, bại tới rối tinh rối mù. Từ đó về sau,hắncũngđãchết tâm, toàn tâm toàn ý làm con rối hoàng đế.
Đương nhiên Mộ Dung Nhược Hồngkhôngmuốn c·h·ế·t nhưnghắnluyến tiếc hoàng muội Mộ Dung Vân Tiện củahắn. Ánh mắthắnchần chờ nhìn về phía Mộ Dung Vân Tiện, trong lòng lo lắng vừa muốn vừakhôngcầu tình Quân Cơ Lạc để chohắncứu Vân Tiện ra.
"Ầm vang!" Ở chỗ cửa điện, ngay lúc này lại vang lênmộttrận nổ vang trời. Có rất nhiều thị vệ Trần quốc bị đại quân Tiêu quốc ở ngoài điện bức chỉ có thể lao bừa về phía hành cungđangbốc cháy.
Mộ Dung Nhược Hồngđãsắpkhôngthể hít thở, nhưnghắnvẫn quật cường mở to cặp mắt. Rất xa,hắndường như nghe thấy hoàng muội củahắnđứt quãng oán tráchhắn, kiếmtrêntay nàng ta vẫnkhôngngừng đâmhắn, gương mặt xinh đẹp bị máu nhiễm đỏ thế nênhắncàng ngày càngkhôngnhìnrõđược khuôn mặt của nàng ta.
Nước mắt mơ hồ trào ra, với thế giới này,hắncòn rất nhiều nhớ nhung và khát vọng, nhưng tất cả đềuđãmuộn rồi...
Chỉ cần nàng ta làm cho Dạ Kiêu Cửu vừa lòngthìcó thể Dạ Kiêu Cửusẽcho nàng ta thuốc giải, nàng ta có thể sống sót. Đối với mọi ngườithìđây làmộtkết quả tốt đẹp.
"Hai vị,hiệntại quốc chủ của Trần quốc các ngườiđãrơi vào tay bản đốc. Chúng ta làmmộtcuộc trao đổi ngườiđi. Các ngươi thả nữ nhân của bản đốc ra, bản đốcsẽtha cho quốc chủ các người!"
Editor: Jun
"không! Takhôngmuốn c·h·ế·t!" Mộ Dung Vân Tiện kinh hãi, thân mình nhanh chóng trốn tránh. Mộ Dung Nhược Hồng dùng toàn bộ sức lựctrênngười lại muốn đâm nàng ta.
Hăn mệt mỏi quá rồi, thựcsựcó cảm giác buồn ngủ.
Quân Cơ Lạcnóixong lời nàythìliền huýt sao. Tiếng huýt thanh thúy vừa dứtthìsau đókhônglâutrênbầu trời đêm liền có mấy mộc diên xuấthiệnbay xoay quanh. Sắc mắt Dạ Kiêu Cửu đột nhiên thay đổi.
Khuôn mặt xinh đẹpnhỏnhắn của Mộ Dung Vân Tiệnđãbị máu tươi che kín, mãi đến khi đâm Mộ Dung Nhược Hồng đến c·h·ế·t nàng ta mới dừng tay. Dùng tay áo chà lau sạchsẽmáu tươitrênmặt, Mộ Dung Vân Tiện nhìn lửa lớnđangbùng cháy, hai mắt lóe lên ánh sáng vui mừng, nàng ta ngửa đầu cười ha ha, nàng ta như vậy giống như lệ quỷ đến từ địa ngục, kinh sợ dọa ngươi!
"Các ngươi đềukhôngđược nhúc nhích!" Mộ Dung Vân Tiện kéo Mộ Dung Nhược Hồng về phía Dịch Minh và Cao Đại Đồng. Mộ Dung Nhược Hồng kinh ngạc hỏi:"Vân Tiện... Muội có biết muộiđanglàm cái gìkhông?"
mộttrận hỗn loạn, có tiếng kêu thảm thiết,âmthanh giẫm đạp,âmthanh tang tóc tràn ngập trong dó. Trong lúc hỗn loạn, Mộ Dung Nhược Hồng dựng thẳng thân mình, hai mắtẩnchứa nước mắt, kinh ngạc nhíu mày nhìn chằm chằm Mộ Dung Vân Tiện:"Vân Tiện... Muội... Hoàng huynh cũng chưa bao giờ thựcsựxin lỗi muội..."
Đôi mắt đen như đá hắc diệu của Mộ Dung Vân Tiệnhiệnlên tia tính toán xảo quyệt, ngay sau đó, nàng ta thừa dịp Mộ Dung Nhược Hồngkhôngchú ý, lấy chủy thủ giấu trong tay áo kề lên cổ Mộ Dung Nhược Hồng.
Ánh mắt Dạ Kiêu Cửu lóe lên, giữ lấy Đường Tứ Tứ lui lại phía sau, Quân Cơ Lạcđãrút roi da dắt bên hông ra thẳng hướng tớihắnta. Dạ Kiêu Cửu dùng sức đẩy Đường Tứ Tứ về phía Dịch Minh, cònhắnnhảy cao lên né tránh Quân Cơ Lạc tập kích.
"Dạ quốc chủ, mộc diên này chắc ngươi rất quen thuộc. Ha ha, từ lần trước ngươi dùng cái này đối phó với bản đốc, mấy ngày nay bản đốc vẫn nhớ thương. Nên cũng lệnh cho người ta bắt chước làm theo.hiệntại xem ra nóđãđược phát huy công dụng."
Có lẽ dokhôngđược coi trọng,hắnthựcsựkhôngđủ thông mình, nhưnghắncũng có ưu điểm,hắnsẽ"nhẫn". Trước đây Mộ Dung Ôn Trach từng cười nhạohắn; trưởng công chúa từng đánhhắn; cả nhị cahắn, vào mùa đông sai ngươi némhắnxuống hồ... Có thểhắnkhôngcó ai để dựa vào nhưnghắndùng chữ "nhẫn" tự mình sống sót.
Đau đớn kịch liệt khiến cho Mộ Dung Nhược Hồng vô cùng thống khổ, thân mìnhhắnlảo đảo lui lại sau mấy bước, rồi té nhàotrênmặt đất. Mộ Dung Vân Tiện chạy lại, cách Mộ Dung Nhược Hồng vài bước khócnóixin lỗi với Mộ Dung Nhược Hồng.
Nhưnghắnthựcsựluyến tiếc.trênđời này ngoài hoàng huynhhắnrathìcòn có ai có thể giống nhưhắnsủng ái nàng? Còn có ai có thể vì nàng chinh phụcmộtkhoảng trời? Khi nàng mắc bệnh, khi nàng đói khát, khi nàng bát lực... Cuộc sống tàn khốc nàngkhôngthể thích nghi sinh tồn... (đọc tại Qidian-VP.com)
Chờ khi ta lớn lên hiểu biết, ngươi lại để ta thànhmộtcon chóđitheo bên người trưởng công chúa. Trưởng công chúa chưa từng đối xử hòa nhã với ta, ta vì hoàng huynh ngươi mà lúc trướcđãchịu bao nhiêu khổ cực... Nhưng ngươi vẫn bảo ra phải nhẫn... Hoàng huynh à, ngươikhôngcó năng lực bảo vệ ta, mới để cho ta bị người khác khinh thường, mới để cho ngươi khác xem ta như con c·h·ó mà đối xử...
Chương 240: Dạ Kiêu Cửu thất bại! (II)
Về sau về sau,hắnthựcsựkhôngthể chăm sóc hoàng muội củahắnđược nữa.
Mộ Dung Vân Tiện trả lời đúng lý hợp tình:"Hoàng huynh, Dạ Kiêu Cửu ép ta ăn độc dược. Nếuhắnchết, cho dù đêm nay ta có thể rờiđikhỏi nơi nàythìvẫnsẽchết. Đều như vậy cả,khôngbằng... Huynh nhanh bảo Quân Cơ Lạc lệnh cho mấy mộc diêntrêntrời đều dừng lại, để cho mộc diên đem mọi người chúng ta đều rờiđikhỏi nơi này."
Trong khi Quân Cơ Lạc cườinóithìtrênmặthiệnlên thần sắc điên cuồng dữ tợn. Dạ Kiêu Cửu hơi nâng đôi mắt lên, lửa lớn cháy hừng hựcđãlàm tổn thương ý chí củahắn. Cũng chính lúc này khóe mắt Quân Cơ Lạc đột nhiênhiệnlên ánh sáng, đột nhiên tiến công về phía Dạ Kiêu Cửu.
trêntayhắncòn nắm trường kiếm vẫn cònkhôngngừngnhỏmáu đột nhiên đâm về phía Mộ Dung Vân Tiện, "Vân Tiện... Vì hoàng huynh có thể bảo vệ chăm sóc muộithậttốt... Cũng để muội sau nàykhôngthể đảo loạn Tiêu quốc... Muội cùngđichết với hoàng huynh..." (đọc tại Qidian-VP.com)
Trường đao nhanh như cắt mang sát khí sắc bén tiến về phía Quân Cơ Lạc.
Mộ Dung Nhược Hồng khép hai mí mắt, giọngnóikhàn khàn, tay kia dùng sức rút trường kiếm đâm ở bụng ra, máu tươi từ miệng vết thương bỗng chốc phun tung tóe, trong mắt Mộ Dung Vân Tiện lập tứchiệnlên tia chán ghét.
Quân Cơ Lạc bật cười khẽ, roi da tiện đà như con rắn linh hoạt cuốn lấy cánh tay Dạ Kiêu Cửu. Lạimộtlần nữa Dạ Kiêu Cửu bị Quân Cơ Lạc bắt được.
"Leng keng", trường đao trong tay Dạ Kiêu Cửukhôngnhững rơi xuống đất mà còn bị nội lực phá vỡ.
mộttiếng trống khiến tinh thần Quân Cơ Lạc hắng hái thêm,hắnlại vung roi da của mình lên hướng về phía cổ tay Dạ Kiêu Cửu. Lúc này roi da như hóa thành độc xà nguy hiểm nhấttrênđời, nó há cái miệng to đầy máu hung tơn cắn lên cổ tay Dạ Kiêu Cửu... Cổ tay Dạ Kiêu Cửu nhói lên, tay có cảm giáckhôngthể cầm nổi chuôi kiếm nữa.
Mộ Dung Vân Tiện thét chói tai ôm lấy đầu, nàng ta cất giọng the thénóivới Mộ Dung Nhược Hồng:"Hoàng huynh, thực xin lỗi... Muộikhôngcố ý... Là do Quân Cơ Lạcnói, có huynhthìkhôngcó muội, có muộithìkhôngcó huynh... Hơn nữa, hơn nữa muội còn trúng độc của Dạ Kiêu Cửu... Muộikhôngthể c·h·ế·t được, cho nên muội mới... Hoàng huynh, thực xin lỗi..."
"Còn Cửu Thiên Tuế ngươi?" Mộ Dung Nhược Hồng quan tâm hỏi.
Khuôn mặt tuấn mỹ như tiên của Mộ Dung Nhược Hồng bị đau đớn khiến nhăn nhúm vặn vẹo,hắnvô cùng khó khắn ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Vân Tiện, ánh mắt xa vắng như sa mạc mệnh mông khô cằn.
hắnmê say Đường Vân Nhiễmkhôngthể kiềm chế.
thậtkhó khăn mới có thể trưởng thành;thậtvất vả bên cạnhhắnmới có mưu sĩ;thậtvất vả mới thểhiệnbản thân được trước mặt phụ hoàng... Người khácđitừng bước dễ dàng,hắnvụng vềthìcầnthậtnhiều thời gian mới có thể đạt được mục đích. Vì vậyhắnso với ai cũng đều muốn được khen ngợi hơn cả. Thế cho nên khi Đường Vân NHiễm viết thư chohắn, so sánhhắnvới hoa maimộtmình nở rộtrênđường núithìlònghắnđãbị nắm lấy.
Ánh mắt Quân Cơ Lạc hung ác nham hiểm, thích thú cườinói:"Dạ quốc chủ, vua củamộtnước lại có thể dễ dàng bị bản đốc đánh bại như vậy, cảm giác như thế nào?"
Mộ Dung Nhược Hồng ngẩng đầu lên khó xử nhìn Quân Cơ Lạc, khuôn mặt Quân Cơ Lạc lạnh như băng, tuyệt tình trực tiếpnói:"Mộ Dung Nhược Hồng, mộc diên chỉ có hai cái, có ngươithìkhôngcó nàng ta, có nàng tathìkhôngcó ngươi. Chính ngươi chọnđi..."
Mộ Dung Nhược Hồng đau thương thở dài, cố hết sứcnói:"Vân Tiện, hai huynh muội chúng ta... Tứnhỏđãở bên nhau. Hoàng huynh nhìn thấy muội lớn lên... Khi hoàng huynh còn sống..." Mộ Dung Nhược Hồng càngnóithìcàng phải cố hết sức,hắnvẫn cố gắng mở to hai mắt, sau khi thở hổn hển mấy hơi lại tiếp tụcnói:"Hoàng huynh có thể bảo vệ chăm sóc muội... Nhưng huynh huynh huynh... Nếu c·h·ế·t...Huynh sợ muộisẽbị người làm hại... Vì vậy..."
Mà Mộ Dung Vân Tiện bắt gặp ánh mắt của hoàng huynh Mộ Dung Nhược Hồng nhìn lạithìnàng ta giật mình lập tức đứng lên khỏi mặt đất, nhanh chóng chạy về phía Mộ Dung Nhược Hồng, lúc đầu Mộ Dung Nhược Hồng có chút đề phòng nàng ta nhưng lại nhìn thấy nàng ta đáng thươngthìlại nghĩ bây giờ hoàn cảnh sinh tử biệt lythìtâmhắnlại mềm nhũn, lập tức đón Mộ Dung Vân Tiện đến bên người.
hiệntại... Hết thảy đềuđãchấm dứt. Kiếp làm con rối hoàng đế củahắncũng kết thúc.
Mộ Dung Vân Tiện đáng thương cầu xin tha thứ:"Hoàng huynh, trăm ngàn lần đừng bỏ lại Vân Tiện... Vân Tiệnkhôngmuốn c·h·ế·t..."
Trong sân, tất cả mọi ngươi đều nhìn thấy hếtmộtmàn này, Trì Lệ Dậpkhôngđành lòng xoay ngườiđi. Trong lòng Đường Tứ Tứ thầm thở dài, Mộ Dung Ôn Trạchđãchết, Mộ Dung Quân Thươngđãchết, Mộ Dung Nhược Hồng cũngđãchết... Đời trước Mộ Dung gia cũngđãchếtkhôngcòn ai, đời này cũng lần lượt chếtđi.
Mộ Dung Vân Tiện khóc nghẹn, nàng ta nhìn hoàng huynh của mình, cảm thấy cómộtloại khí lạnh từ lòng bàn chân truyền lên va chạm mãnh liệt trong thân thể nàng ta, cho nênhiệngiờ đầu óc nàng ta choáng váng, mắt hoa, thựcsựvô cùng khó chịu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Kỳ thực Đường Tứ Tứ cũngkhôngcó gì sai, nhưng Đường Tứ Tứ có loại khí chất cực kỳ giống với mẫu thânđãchết của Mộ Dung Quân Thương, đây là điểm khiếnhắnchán ghét.
Lúc này Quân Cơ Lạc nhàn nhã nhìn Dạ Kiêu Cửu,hắncười "an ủi"nói:"Dạ quốc chủ, dù sao ngươikhôngphải người đầu tiên bại bởi bản đốc và cũngsẽkhôngphải người cuối cùng bại bởi bản đốc. Vì vậy, ngươikhôngviệc gì phải cảm thấy mất mặt, cũngkhôngcần phải nghĩ ngợi nhiều." (đọc tại Qidian-VP.com)
Đây là lời an ủi người khác sao? Dạ Kiêu Cửu cảm thấy trong lòng nghẹn uất, hậnkhôngthể xóa sạch cái miệng đáng đánh đòn của Quân Cơ Lạc.
Mắt thấy múi kiếm sắcđãsắp đâm tới mình, Mộ Dung Vân Tiện bỗng nhiên dùngmộtlực kh*ng b* đáng sợ đoạt lấy thanh trường kiếmtrêntay Mộ Dung Nhược Hồng, sau đó ngược lại đâm xuyên Mộ Dung Nhược Hồng.
Giang sơn này của Mộ Dung giakhôngbiếtsẽvề tay ai!
"Hoàng huynh..." Hai hốc mắt Mộ Dung Vân Tiện chảy ra nước mắt trong suốt, trong lòng nàng ta cực kỳ sợ hãi, cũng hiểu được lúc này mìnhđãhơi quá đáng. Tứnhỏtới lớn, hoàng huynh đều cẩn thân chăm sóc bảo vệ nàng ta, nhưnghiệntại... Thế nhưng nàng ta lại tự tay đâm bị thương hoàng huynh của mình, điều này khiến trong lòng nàng ta có cảm giác áy náy.
Mộ Dung Nhược Hồng cố gắng mở mắt,tiêu cự trong mắt dần dần tan rã mở to ra.
Sau này, huynh muội bọn họ bị phụ hoàng ghét bỏ, trong cung cũngkhôngcó phi tử nào nguyện ý nuôi dưỡng bọn họ. Bọn họ chỉ có thể tận lực trốn trong góc phòng đấu tranh cùng đói khát giá lạnh.
Mí mắthắndần dần nặng trịch,hắnbỗng thấy hoảng hốt, như trở về khihắncòn rấtnhỏ. Mẫu phi củahắnđầu độc hai chân của Mộ Dung Quân Thương. Lúc năm tuổi,hắntận mắt trứng kiến thị vệ trong cung lôi mẫu phi ra khỏi tẩm điện.
"Hoàng huynh!" Giọngnóicủa Mộ Dung Vân Tiện lí nhí, chân bước về phía trước vài bước rồi ngồi xổm xuống, vẻ mặt kinh hãi nhìn Mộ Dung Nhược Hồng. Mộ Dung Nhược Hồng nhìn thẳng nàng ta, có chút khó khắn v**t v* mái tóc đen mềm mại của nàng ta. Mộ Dung Vân Tiện nhìn thấy tayhắndính đầy máu tươi, nhất là khi thấyhắndùng cái tay đó v**t v* lên mái tóc đen bóng của mìnhthìmày nàng ta hơi nhíu lại, trong mắt lập tứckhôngkịp che giấu đượcsựchán ghét.
Phụ hoànghắnngồitrêncao, ông chỉ tùy tiện mở mồmnóimộtcâu, mẫu phi củahắnliền bị chém rơi đầu. Thời điểm đó, trong lònghắnôm muội muộiđangđược quấn trong tã lót.
Nàng ta đâm vô cùng mạnh, miệng cònkhôngngừng oán trách:"Ngươi là hoàng huynh kiểu gì... Tứnhỏtới lớn, ta theo ngươi chịu khổ. Trong cung tất cả mọi người đều bắt nạt ta, nhưng ngươi bảo ta phải nhẫn nại... Nhẫn cái rắm! Cònkhôngphải là người làm ca ca như ngươikhôngxứng mới để cho muội muội bị người khác bắt nạt sao.
Trong con ngươi u ám của Quân Cơ Lạc lại có ánh sáng tịch tụ,hắnkhẽ nhếch khóe miệng:"Dạ quốc chủ,rõràng trong tay ngươi cómộtcon cờ tốt, nhưnghiệnlại bị ngươi biến thành như vậy, muốn tráchthìchỉ trách đầu óc ngươikhôngđược minh mẫn. Bản đốcsẽkhôngkhách khí với ngươi nữa!"
"Điều nàykhôngcần Dạ quốc chủ quan tâm!" Cặp mắt Quân Cơ Lạc hơi nhíu lại, liếc mắt cảnh báo Mộ Dung Nhược Hồng đốc thúchắnnhanh chóng ngồi lêntrênmộc diên.
Nhân phẩm Trì Lệ Dập trong sạch, nếu ông ta có thể đồng ý hoàng huynh lo toan bảo vệ cả đời này của nàng tathìmặc dùkhôngthể sống cực kỳ vinh quangthìít ra tính mạng cũngkhôngphải lo lắng.
Hai người đao kiếm giao nhau, ma sát tóe lửa chói mắt. Dạ Kiêu Cửu vận công, dùng hết nội lực được ăn cả ngã vềkhôngchuyển đao qua tay kia.
Nhưng là...hiệngiờ ngươi sắp c·h·ế·t, chẳng nhữngkhôngan bài đường lui cho ta mà lại còn muốn g**t ch*t ta... Hoàng huynh, có hoàng huynh tâm địa ác độc như vậy, Vân Tiệnkhôngbiết mìnhđãlàm gì quá đáng."
"Bản đốc ở lại với Tứ Tứ." Quân Cơ Lacnóirõràng thẳng thắn. Sốngthìcùng sống, chếtthìcùng nhau c·h·ế·t. Đây là hứa hẹn tốt đẹp củahắnvới nàng.
trênbầu trời,mộtcon quạ đen bay ngang qua, tiếng kêu của nó thê lương quanh quẩn vang vọng trong màn đêm vô tận. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đúng vậy! Ngươi cũng thường xuyên ban cho ta thứ này thứ nọ. Cũng thường xuyên dung túng để ta làm chuyện xấu.hiệntại ta thựcsựlà công chúa được sủng ái nhất trong hoàng cung. Nhưng đó là ta nên được. Khi ngươi nghèo túng bất lực, hoàng muội ta vẫn ở bên cạnh ngươi. Ngươi làm hoàng đế được hưởng phúcthìta là hoàng muội đương nhiên cũng có quyền được hưởng thụ những điều đó...
Quân Cơ Lạc bỗng bật cười, thừa cơ hai chân đạpmộtcái về phía ngực Dạ Kiêu Cửu. Dạ Kiêu Cửu trúngmộtchưởng củahắn, ngực run lên, hít thởkhôngthông.
Quân Cơ Lạc quăng kiếmđisử dung roi da, thân mìnhanhtuấn chuyển động quỷ mị, nội lực lại càng thêm mạnh mẽ, roi da quất về phía Dạ Kiêu Cửu đẩyhắnta vào thế bị động.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.